Boss hung dữ 2 - Cả đời chỉ vì em

Chương 1668: Người mẹ tốt làm sao

Cô ta nói như vậy chính là có thể khiến Lộ Hướng Đông thương xót cô ta, sẽ cảm thấy cô ta gãy chân rồi, lại còn lo con trai không ai chăm sóc, người mẹ tốt làm sao.

Dư Mộng Nhân không biết Lộ Hướng Đông có thể xem không, nhưng gửi đi vẫn tốt hơn không có gì.

Chỗ Lộ Hướng Đông thật sự nhìn thấy tin nhắn của Dư Mộng Nhân, sau khi hắn nhìn thấy rất lo lắng, nhưng giờ chắc chắn hắn không dám giống lần trước, nửa đêm trực tiếp chạy tới. Giờ hắn không đi nổi, nếu hắn dám đi, thì đừng hòng bước chân vào Lộ Gia nữa.

Lộ Hướng Đông muốn đi tìm ông cụ xin ông phái người tới, xấu tốt gì cũng đón Tiểu Phàm ra trước. Nhưng giờ hắn đi tìm, nhất định sẽ thể hiện bản thân mình vô cùng sốt ruột, ông cụ càng không đồng ý. Thế là, Lộ Hướng Đông chỉ đành nhẫn nhịn trước, nhịn rồi nhịn, nhịn cho tới buổi sáng ngày thứ hai.

Khi ăn cơm, Lộ Hướng Đông đợi sau khi Lộ Tu Triệt rời khỏi, mới đưa tin nhắn Dư Mộng Nhân gửi cho ông cụ xem: “Cha… cha xem xem, tối qua cô ta ta gửi…”

Ông cụ liếc một cái: “Con muốn nói gì?”

“Con muốn nói, chúng ta… chúng ta có thể phái người tới không, suy cho cùng, thằng bé giờ không có ai chăm sóc… rất đáng thương…”

Lộ Hướng Đông học ngoan rồi, chỉ nói thằng bé không có ai chăm sóc, tuyệt đối không nhắc nửa chữ tới Dư Mộng Nhân.

Lộ lão gia lại không nói cái khác, chỉ gật đầu nói: “Con muốn phái thì phái đi.”

Lộ Hướng Đông hỏi thăm: “Vậy… vậy con bảo thư ký qua đó…”

“Tuỳ con.”

Lộ Hướng Đông cảm giác mình có hơi nghi ngờ lỗ tai rồi, ông cụ sao tốt bụng như vậy, lại đồng ý hắn bảo thư ký đi gặp Dư Mộng Nhân.

Lộ Hướng Đông thử thăm dò nói: “Vậy… vậy con… thật sự bảo thư ký đi nhé…”

Lộ lão gia gật đầu: “Đi đi, tiện bảo thư ký nói cho Dư Mộng Nhân, sau này cô ta nên làm thế nào.”

Lộ Hướng Đông nhớ tới lời ông cụ nói với hắn hôm đó, sau này không được gặp lại Dư Mộng Nhân nữa, mỗi tháng chỉ có thể cho cô ta 5000 sinh hoạt phí. Nhưng giờ hắn cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể gật đầu đồng ý…

Hắn ở trước mặt ông cụ gọi điện thoại cho thư ký bảo hắn tới bệnh viện tìm Dư Mộng Nhân, sau đó sắp xếp người chăm sóc Dư Viễn Phàm, cái khác, đều không dám nói gì. Thư ký vừa nghe thấy bảo hắn đi gặp Dư Mộng Nhân, trong lòng ít nhiều có chút trông đợi.

Đợi buổi trưa tan làm, hắn ăn xong cơm trưa, mới từ từ tới bệnh viện. Tới bệnh viện tìm được Dư Mộng Nhân đang nằm trên giường bệnh, chỗ cô ta ở không phải phòng bệnh VIP, là chỗ phổ thông. Dư Viễn Phàm ngồi ngay bên cạnh giường, đang ngẩn ngơ.

Thư ký đi lên trước: “Cô… Dư, cô sao rồi?”

Dư Mộng Nhân nghe thấy tiếng của thư ký, giật thót tim, cuối cùng có người tới rồi, từ tối qua cô ta đã bắt đầu đợi, đợi cho tới tận giờ. Sắc mặt cô ta không tốt, lại không trang điểm, mắt cá chân đau cả đêm không ngủ được, càng trông già nua đi không ít.

Mặt cô ta thê lương, nói: “Là Hướng Đông bảo anh tới đón con sao? Anh đưa thằng bé đi trước đi, từ chiều qua tới giờ, nó còn chưa ăn gì.” Ý câu này chính là cô ta cũng chưa ăn.

Thật ra, cô ta đã ăn cơm bệnh của bệnh viện, Dư Viễn Phàm rất đói, tất nhiên cũng ăn rồi.

Thư ký vẻ mặt thông cảm: “Yoo, chưa ăn sao, chà, thật đáng thương, vậy… hạt cơm dính trên áo này xem ra là không cẩn thận bị dính phải lúc ăn cơm trưa hôm qua…”

Dư Mộng Nhân lập tức bối rối, “Cái này… thằng bé ăn cơm không cẩn thận, có lẽ… là hôm qua dính vào… chưa rơi xuống…”

Thư ký châm biếm, “Hạt cơm này đúng là kiên cường… được rồi, hôm nay tôi đến thật sự là tới đưa Dư Viễn Phàm về nhà, tôi đã đặc biệt tìm bảo mẫu cho cậu ấy, tin rằng nhất định sẽ chăm sóc tốt cậu ấy.”                                                                          
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 98 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status