Boss hung dữ 2 - Cả đời chỉ vì em

Chương 1781: Đâu có người ba nào không thương con

Lộ lão gia nổi cơn thịnh nộ, hận một nỗi không thể xách gậy đến trại tạm giam, chọc chết hai thứ chó má tán tận lương tâm đó.

Thế nhưng, khi Lộ lão gia nhìn thấy con trai hổ thẹn áy náy quỳ trước mặt mình xin lỗi, tự kiểm điểm bản thân.

Lộ lão gia cảm thấy trải qua việc này, Lộ Hướng Đông đã thực sự thay đổi rất nhiều, nếu là nó trước đây liệu có thành thật mà kể đúng tất cả sự việc cho ông như bây giờ không? Chắc chắn sẽ tận lực tìm cách che dấu.

Nhưng hiện giờ, nó đã chủ động nhận sai, cũng không nói giúp Dư Mộng Nhân và Dư Viễn Phàm, đúng là có tiến bộ rất nhiều.

Nếu như ông xảy ra việc này mà có thể khiến con trai nhìn rõ bộ mặt của Dư Mộng Nhân, có thể khiến nó sửa đổi, vậy thì trận bệnh này đối với ông mà nói cũng coi là đáng giá.

Lộ Hướng Đông cúi gằm mặt xuống nói: “Ba, việc này con không muốn giấu ba, con chỉ lo lắng sức khỏe của ba quá yếu ớt, cho nên con và mẹ và cả Tiểu Triệt đã bàn bạc, đợi sức khỏe của ba tốt lên một chút mới nói, thật không ngờ... ba đã hỏi rồi.”

Lộ Hướng Đông vẫn luôn chờ cây gậy của Lộ lão gia đánh lên người mình, nhưng từ lúc quỳ đến giờ, chân tướng cũng đã nói hết rồi, Lộ lão gia lại không hề đánh hắn, việc này hình như có chút không bình thường.

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Lộ lão gia vẫn đang nhìn mình, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng lại không cáu giận. Hắn nhỏ giọng hỏi: “Ba... ba có gì muốn nói không? Hay là muốn... làm gì không?”

Ví dụ, cầm gậy đánh hắn.

Lộ lão gia thở dài: “Tuy rằng giờ ta rất muốn đánh con, nhưng lần này con làm rất tốt, sau khi ta tỉnh lại ta phát hiện con đã thay đổi rất nhiều, rất tốt.”

Lộ Hướng Đông cảm thấy việc này so với những gì hắn nghĩ không hề giống nhau. Ba hắn không những không đánh mà còn khen hắn, việc này khiến Lộ Hướng Đông có chút ngơ ngẩn.

Hắn lắp bắp hỏi: “Ba, ba... ba không phạt con sao?”

Khuôn mặt khí sắc còn xanh xao của Lộ lão gia nở một nụ cười yếu ớt: “Nếu như lấy đi nửa mạng sống của ta có thể đổi lấy sự tỉnh ngộ hoàn toàn của con trai ta, vậy cũng đáng.”

Lộ Hướng Đông vừa nghe câu nói này, đầu mũi hơi cay cay, đột nhiên òa khóc, một người đàn ông trung niên lớn đầu quỳ dưới đất khổ sở khó coi.

Hắn rất hối hận, hối hận bản thân mình tại sao không sớm nhận ra.

Tính cách Lộ lão gia nóng này nghiêm khắc, động một tý là đánh hắn, trước đây, Lộ Hướng Đông cảm thấy cả đời này bản thân sẽ không thể nào nói chuyện tử tế được với ba.

Nhưng đến bây giờ, hắn mới biết, tính cách Lộ lão gia không tốt, nhưng không phải là người không biết thấu tình đạt lý, ông cụ chỉ muốn con trai mình thay đổi, ít nhất có thể lau sạch hai mắt, có thể nhìn rõ thế giới này.

Không phải Lộ lão gia nhất định đánh hắn tâm trạng mới tốt, chỉ muốn hắn thực sự có lòng thay đổi, chỉ muốn có thể để Lộ lão gia nhìn thấy sự thành tâm của hắn, Lộ lão gia căn bản sẽ không thể phạt hắn.

Đáng tiếc, đến hôm nay Lộ Hướng Đông mới nhận ra, đến hôm nay hắn mới biết, ba hắn đối xử với hắn tốt thế nào.

Chỉ cần hắn có thể tỉnh ngộ, cho dù có mất thêm một nửa mạng nữa cũng đáng, câu nói này,... chỉ có ba đẻ mẹ đẻ mình mới có thể nói ra.

Điều đáng cười ở đây, ba mẹ hắn có tốt như thế, trước đây hắn đần độn ngu dốt, ngớ ngẩn khi nghĩ rằng bản thân đã tìm được tình yêu đích thực.

Lộ lão gia nghiêm mặt nói: “Được rồi, dù sao con cũng là một người đàn ông, khóc lóc sướt mướt còn ra thể thống gì nữa, đứng dậy đi.”

Lộ Hướng Đông ngẩng đầu, nước mắt dàn dụa cả khuôn mặt, hắn khóc giống hệt như một đứa trẻ.

Lau mặt một cái: “Ba, con xin lỗi, trước đây con đã làm nhiều việc khốn nạn như vậy, cảm ơn ba luôn nhẫn nhịn con đến tận hôm nay...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 98 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status