Boss hung dữ 2 - Cả đời chỉ vì em

Chương 221: Chất độc mà hôm qua ánh ấy tẩm vào mùi vụ không tồi

Trước tiên, Du Dực đi đến nhà gã một chuyến, sau đó mới đi ra chợ, quả nhiên gã vẫn đang bày hàng ở đó, có lẽ gã cho rằng, bọn họ đã chết rồi, sẽ không đến gây phiền phức cho gã, thế nên, vẫn yên tâm bày hàng buôn bán.

Du Dực cảm thấy đôi khi con người là một loài động vật vừa phức tạp lại vừa đáng sợ. Bình thường anh không ít lần đến sạp hàng nhỏ đó, biết là có lúc gã có cân thiếu một hai lạng, nhưng chưa từng vạch mặt gã.

Dù sao thì, thức khuya dậy sớm bán hàng cũng không dễ dàng gì, ai cũng vất vả cả.

Thế nhưng, anh không hiểu được, làm sao con người ấy lại có thể thản nhiên giúp kẻ khác hạ độc hại người, sao lại thế được, sao lại có thể liều lĩnh như vậy được?

Lẽ nào, gã không sợ sao?

Du Dực bước đến trước mặt gã, gã sợ đến chết đứng người lại, trong tay đang nắm một con cá bắt lên chuẩn bị giết thịt cho khách, thì tõm một tiếng, con cá thoát khỏi tay gã, quay trở lại bơi lội trong chậu nước.

Gã bán cá lúc đó sợ đến run rẩy, khuôn mặt trắng bệch: “Anh... anh.”

Du Dực mỉm cười: “Hôm qua tôm mua ở chỗ anh không tồi, tôi đích thân quay lại mua thêm, còn tôm không?”

Cả đêm không ngủ, đi đi về vừa vừa huyện Bình và Lạc Thành, trên người Du Dực vẫn còn chút dấu vết của gió sương, khuôn miệng mỉm cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng giá

lạnh.

Gã ta sợ đến nỗi hoàn toàn không nói nên lời:

“Tôi... tôi... tôi

Du Dực cong khóe môi: “Xem ra là không có כל • ^A O1.

Người phụ nữ trung niên đang mua cá lúc đó cảm thấy vô cùng kỳ lạ, sao ông chủ lại sợ đến thế, cậu thanh niên trẻ tuổi kia xem ra rất dễ nói chuyện đấy chứ, bà ta lên tiếng: “Ai dà, cậu đến không đúng lúc rồi, tôm của ông ấy vừa bị một người bán hàng ăn mua hết rồi!”

Du Dực mỉm cười: “Thế à, đến không đúng lúc rồi!”

Gã bán cá không biết rốt cục thì Du Dực muốn gì, gã không phân biệt được rằng anh biết trong tôm có độc, hay là hoàn toàn không biết gì cả.

Đúng lúc gã đang âm thầm đoán mò thì nghe thấy Du Dực nói: “Đúng rồi, tối qua số tôm ấy được tẩm độc gì vậy, hiệu quả không tồi, cả nhà tôi đều ăn, ngon ra phết, hôm nay chậu cá này cũng tẩm đủ rồi chứ? Nếu có rồi thì cho tôi 2 con.”

Du Dực vừa nói xong, mặt gã bán cá lập tức biến sắc.

Người phụ nữ trung niên lúc đó nghe xong liền kinh hãi nói: “Cậu... cậu nói gì? Hạ độc?”

Du Dực nhướng mày: “Đúng vậy, tôm mua của ông ấy, có độc, giết chết một con mèo, thế nên, hôm nay tôi muốn mua thêm một ít, ông chủ, có còn không?”

Bà chị vốn muốn mua cá, liền lùi về sau hai bước.

Những người đang mua thức ăn Xung quanh cũng dừng lại, ngoái đầu nhìn anh, bàn tán Xôn xao.

Gã bán cá trợn tròn mắt nhìn những người Vốn đang định mua cá đều lục đục rời đi, nghiến răng nói: “Anh... anh nói linh tinh, anh ngậm máu phun người, sao... sao anh không nói là tự mình hạ độc? Tôi bán cá ở đây nhiều năm nay rồi, những người ăn cá tôm của tôi nhiều lắm, có ai vì ăn tôm cá tôi bán mà mất mạng đâu? Tôi nói cho anh biết, đừng tưởng rằng tôi thật thà mà dễ bắt nạt, mọi người đều đến đây nói xem, nhiều năm nay tôi đã từng bán tôm cá có độc chưa? Tôi đã từng hại chết ai chưa?”

Gã quát ầm lên, gân cổ cãi.

Du Dực cười lạnh lùng, loại người như gã càng lo sợ thì càng to tiếng.

Thế nhưng gã quát lên như vậy, khiến cho rất nhiều người xung quanh tin gã, dù sao gã cũng đã bày sạp bán hàng ở cái chợ này nhiều năm rồi, đúng là chưa từng xảy ra chuyện gì.

Du Dực lạnh lùng nhìn gã kêu gào tứ phía, đôi mắt hấp háy không dám nhìn thẳng vào anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 98 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status