Boss hung dữ 2 - Cả đời chỉ vì em

Chương 2217: Thượng đế cũng không giúp nổi cậu

Mạnh Hoành không đồng ý, nhưng thầy Ngưu là người quen của ba, trước kia cậu ta thường gọi là chú Ngưu, thường ăn đồ của nhà người ta, hiện giờ bảo cậu làm lớp trưởng cậu cũng không tiện từ chối, đành phải nghe theo. Trong lòng Mạnh Hoành mong chờ một tuần quân sự kết thúc thì sẽ chọn lại lớp trưởng. Cậu ta không muốn làm hết mình, cũng không muốn đạt kết quả tốt.

Sau khi họp lớp xong, các bạn học trước sau trái phải đều vây quanh Nhạc Thính Phong và Lâm Trầm, hai người một người 600 một người 598, đối với bọn họ mà nói đây đều là điểm số nghịch thiên. Tuy mỗi người đều dựa vào sức lực của mình để vào được đây, thành tích đều không quá kém, nhưng thành tích không kém và thành tích cao nhất lại không cùng một đẳng cấp. Tuy một số bạn trong lòng rất khâm phục, nhưng vẫn có một số lại thấy không vui.

“Nhạc Thính Phong, bài văn cậu viết về gì thế, được tròn điểm luôn. Cậu viết ra cho mọi người xem đi, để mọi người biết bài văn tròn điểm là như thế nào.”

“Đúng đó, đúng đó, bọn tớ chưa từng xem qua bài văn được tròn điểm bao giờ cả.”

“Nhạc Thính Phong, mọi người đều học cùng lớp, sau này nếu bọn tớ gặp phải vấn đề gì không hiểu, cậu phải giúp bọn tớ đấy, cậu không thể thi tốt như vậy, còn bọn tớ lại ở tuốt phía sau, đến lúc đó đồn ra ngoài sẽ rất khó nghe?”

Nghe những lời này, Nhạc Thính Phong không có chút biểu cảm gì, Lộ Tu Triệt ngồi bên cạnh cười lạnh, những bạn nói ra lời này, đầu óc hình như bị kẹp vào cửa rồi.

Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: “Tránh ra.”

Cậu không hề nể mặt, khiến cho vẻ mặt của những bạn nam thích gây chuyện này không vui cho lắm, “Học thần, sao lại lạnh lùng như vậy? Mọi người đều là bạn học, nói chuyện với nhau để thân thiết thôi mà.”

Nhạc Thính Phong chán ghét nói: “Đối với cậu tớ không cần thân thiết, đừng cản đường tớ.”

“Con người cậu sao lại như vậy? Cậu học tốt, mọi người đều đến học hỏi kinh nghiệm của cậu đã là nể mặt cậu, cậu…”

Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: “Muốn tớ nói cút phải không?”

“Cậu... cậu...”

Lộ Tu Triệt cười haha nói: “Phiền cậu tránh ra, Nhạc ca nói rồi, bảo cậu tránh ra mà, con người của cậu cũng thú vị thật. Cậu là ai? Nhạc ca của tớ biết cậu không? Nể mặt cậu, mặt cậu đáng giá bao nhiêu?”

Hầu Chí Tân cũng bước qua nói: “Bạn học sinh này, cậu tên là Đỗ Bân phải không? Có lẽ bạn xếp thứ 5 từ dưới lên, lúc thầy đọc tên tớ nhớ mà. Cậu cũng thật là, cậu học hành không tốt là do đầu óc mình không thông minh, không biết nỗ lực, không hề liên quan đến Nhạc Thính Phong. Dù có liên quan, nhưng cậu xem thái độ của cậu, đừng nói đến việc học hỏi kinh nghiệm từ Nhạc Thính Phong, dù cậu có lên trời tìm Thượng đế, Thượng đế cũng không giúp nổi cậu.”

Lời này của Hầu Chí Tân đụng chạm đến rất nhiều người, mọi người không kiềm được mà cười thành tiếng, cậu và Lộ Tu Triệt khiến cho bạn nam đó không còn gì để nói.

Lộ Tu Triệt giơ tay đẩy bạn nam đó ra, sau đó vẫy tay với Nhạc Thính Phong, “Chúng ta đi thôi.”

Nhạc Thính Phong xuyên qua đám người trong lớp mà rời khỏi, mọi người trong lớp đều nhìn theo. Bạn nam tên Đỗ Bân đó tức đến đỏ mặt, thành tích của cậu ta thật sự không tốt lắm, nằm trong top chót vào lớp mười, nhưng mà... có thể vào đây, câu ta cũng rất tự hào rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 98 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status