Boss hung dữ 2 - Cả đời chỉ vì em

Chương 792: Đã hứa sẽ về ăn cơm với cô ấy, nhất định phải về

Hơn 9 giờ tối, Hạ An Lan họp ở phòng chỉ huy ứng cứu phòng lụt.

Anh đã bận rộn suốt một ngày, từ sáng ra khỏi cửa cho đến giờ, cả thời gian uống nước cũng không có, buổi trưa cũng giống như mọi người vội vã ăn hai đũa mì gói.

Từ tối đến giờ vẫn chưa ăn gì, lúc anh nói chuyện giọng cũng đã khàn đi, thư ký ở một bên nhìn cũng nóng ruột, nhưng lại không thể giúp được gì.

Hạ An Lan ngồi ở phía trước nói: “Thời gian này tôi đến, ban đầu tôi cho rằng, vấn đề lớn nhất của Hải Thành là kinh tế, sau đó phát hiện, là thế lực đen, xoay chuyển thế cục kinh tế, tiêu diệt hết thế lực hắc ám tôi nghĩ sẽ không còn vấn đề lớn gì nữa. Nhưng trận mưa lớn này lại khiến tôi nhìn thấy càng nhiều vấn đề nghiêm trọng hơn, đường xá, thoát nước, ứng cứu, cứu viện, vấn đề dân sinh, vấn đề**, đủ loại vấn đề đều tập trung bộc phát ra. À còn có, còn có nhà của một số người dân ở khu thành cũ, vừa nhận được tin báo nhà cũ của họ đã có dấu hiệu sắp sụp đổ rồi, vấn đề cải tạo thành cũ đang vô cùng cấp bách.”

Trong ngày hôm nay, Hạ An Lan đã phát hiện quá nhiều vấn đề, nhìn thấy đường xá bị nhấn chìm, trên đường nước dâng đến ngang eo khiến người dân đi qua phải hết sức cẩn thận, anh nhìn thấy mà đau lòng.

Đây là thành phố tương đối phồn hoa trong cả nước.

Vậy mà vẫn còn nhiều vấn đề không nên xuất hiện như thế, vậy những thành phố khác thì sao?

Hạ An Lan vừa nghĩ đến thêm vài năm nữa, anh phải đảm nhiệm chức vị tổng thống, anh đã cảm thấy trách nhiệm trọng đại mà mình phải gánh trên vai.

Anh bố trí nhiệm vụ tiếp theo phải lập tức tiến hành cho các bộ phận xong.

Đợi anh nói xong, thư ký vội bưng một ly nước đến: “Thị Trưởng, ngài uống ngụm nước, thấm giọng đi.”

Hạ An Lan không đón lấy: “Mấy giờ rồi?”

Hôm nay anh đã nói quá nhiều, cổ họng đã khô như sắp nứt ra rồi, lúc nói chuyện giọng khàn đặc sắp không nói thành tiếng nữa, ngoài trời mưa to như vậy, nhưng môi anh lại bắt đầu khô thành một lớp.

Thư ký trả lời: “Sắp 10 giờ rồi ạ, ngài uống nước trước đi đã.”

Hạ An Lan vẫn không đón lấy, nhíu mày nói: “Muộn thế rồi à?”

Thư ký gật đầu: “Vâng ạ, rất muộn rồi, hôm nay cả ngày ngài vẫn chưa nghỉ ngơi, cơm tối đến giờ vẫn chưa ăn, hay ngài nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì đi.”

Cả ngày hôm nay thư ký đều đi theo phía sau Hạ An Lan, tận mắt nhìn thấy anh đã làm những gì, còn bản thân cậu ấy chỉ đi theo phía sau, cũng đã cảm thấy bản thân sắp chịu không nổi nữa, nhưng đến bây giờ Hạ An Lan vẫn chống đỡ nổi.

Vậy nên mới nói, người ta trẻ như thế đã có thể đi đến chức vị này, vốn không phải dựa vào gia thế và vận may.

Hạ An Lan xoay người: “Đi, về nhà.”

Anh sải chân bước đi, thư ký bê tách nước đuổi theo phía sau: “Giờ này, trời tối mưa to gió lớn, ngài khoan hẳn về, bây giờ trên đường xe thật sự không thể đi được.”

Trên đường ngập nước quá nhiều, giống hệt như sông, xe bus cũng ngập hơn một nửa, huống hồ là xe con bình thường, vốn không thể chạy được.

Cho đến bây giờ, trường hợp trong xe bị dìm chết đã có hai ba trường hợp rồi.

Hạ An Lan lắc đầu: “Không được, phải về, tôi đã hứa với cô ấy tối sẽ về ăn lẩu.”

Anh không ngờ đã muộn như vậy, cứ bận rộn suốt đến mức quên hết thời gian.

Thư ký đương nhiên biết cô ấy trong miệng Hạ An Lan nói là ai, nhưng tình hình bây giờ, có nói gì cậu ấy cũng không thể để Hạ An Lan về như vậy được.

Cậu chạy hai bước đến cản trước mặt Hạ An Lan: “Nhưng, thị trưởng đã muộn như vầy rồi, nói không chừng Tô tiểu thư cũng đã ngủ, hơn nữa tôi nghĩ nếu Tô tiểu thư biết, tối như vậy rồi ngài vẫn mạo hiểm trở về, cô ấy nhất định không vui đâu, chắc chắn cô ấy không muốn ngài mạo hiểm.”

Hạ An Lan: “Cậu đừng phí lời nhiều như thế được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 98 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status