Boss nữ hoàn mỹ

Chương 147





Chương 147: Có dụng ý khác

 

Đây là một căn hộ, bước vào cửa là phòng khách rộng rãi được trang trí theo kiểu cổ điển nhưng không mất đi vẻ sang trọng.

“A Dương.”

Đồng An Chi đứng dậy khỏi ghế salon màu tối bằng da thật, tươi cười đi về phía tôi.

“Anh Đồng.” Tôi cũng tươi cười tiến tới.

Đồng An Chi chủ động bắt tay, rồi vỗ vai tôi: “Ngồi đi.”

Cô thư ký khoảng ba mươi tuổi trông nghiêm trang, già dặn ở bên cạnh gật đầu khách sáo với tôi: “Chào cậu Phương.”

“Xin chào.”

Tôi cũng gật đầu với cô ta, sau đó mới ngồi xuống ghế sofa.

Trên bàn trà trước mặt có hai tách trà đang tỏa hương thơm khắp bốn phía. Cô thư ký đó nhanh nhẹn rót một tách trà mới, dùng nước trà nóng tráng qua cốc, sau đó đặt chiếc cốc trên khay trà gần phía tôi rồi rót nước trà màu xanh nhạt vào.

Tôi và Đồng An Chi nói với nhau về một vài chủ đề bình thường, trò chuyện một hồi, không bao lâu sau thì nói đến cuộc gặp mặt tối nay.

“A Dương, cậu cảm thấy Đỗ Minh Cường và Suchat có đáng tin không?” Đồng An Chi đột nhiên hỏi.

Tôi hơi ngẩn người, câu hỏi này xem như hỏi khó tôi rồi, một câu hỏi không thể trả lời.

Ông ấy đã hơn năm mươi tuổi, việc làm ăn cũng lớn mạnh như vậy, chắc chắn là một người dày dặn kinh nghiệm. Đôi ba câu của tôi không thể nào ảnh hưởng đến quyết định của ông ấy, đối phương cũng không thể vì vài câu của tôi mà chọn tin hay không tin người nào đó.

Ông ấy hỏi câu này chắc chắn là có dụng ý khác.

Suy nghĩ một lát, tôi cười đáp: “Anh Đồng, từ góc độ của tôi mà nói, tôi tin Đỗ Minh Cường. Bởi vì anh ta và tôi đã ở chung phòng giam ba năm. Ban đầu, tôi và anh ta đều muốn đập chết đối phương, đánh qua đánh lại cuối cùng lại thành bạn bè, có thể nói là tôi hiểu anh ta. Nhưng còn Suchat, tôi chỉ mới quen được hai ba tháng thôi, nên không hiểu về người này.”

“Nếu cậu đứng ở lập trường của tôi thì sẽ làm thế nào?” Đồng An Chi lại hỏi.

Tôi bưng ly trà lên nhấp môi, sau đó mới chậm rãi nói: “Nếu là tôi thì tôi sẽ xem nguyên tắc làm việc của đối phương trước. Nguyên tắc rất quan trọng, nếu đó là người không có đạo đức, không có uy tín thì tốt nhất là không hợp tác. Nếu tính cách không có vấn đề thì sẽ suy xét ở góc độ làm ăn, lấy lập trường và nguyên tắc của người làm ăn giao thiệp với họ, chỉ cân nhắc được mất và lợi hại, so sánh ưu khuyết điểm khi hợp tác với người ta.”

“Ví dụ nếu hợp tác với Đỗ Minh Cường và Suchat, điểm lợi là có thể tự chủ quản lý hoạt động kinh doanh, tránh cho người khác khoa tay múa chân, trên phương diện tiền vốn cũng có thể để họ bỏ ra nhiều hơn một chút. Hơn nữa, bọn họ có thể xử lý những chuyện về mặt hành chính và phi hành chính, ví dụ như những rắc rối nằm trong dự đoán hoặc ngoài dự đoán.”

“Về vấn đề tin hay không tin, tôi cảm thấy cái này chỉ là thứ yếu. Dù sao bây giờ cũng là xã hội pháp trị, có hiệp định và pháp luật làm hậu thuẫn, không lo đến những chuyện này. Chỉ cần so sánh ưu khuyết điểm và cân nhắc lợi hại, phân tích trên góc độ làm ăn rồi lựa chọn sẽ hợp tác với ai.”

“Nhưng tôi không hiểu về ngành bất động sản, càng không có kinh nghiệm và trí óc giống như anh Đồng đây, không biết phân tích những điều đó, chỉ có thể đưa ra các lý luận suông mà thôi.”

Đồng An Chi vẫn luôn lắng nghe rất chăm chú, đợi tôi nói xong thì đột nhiên bật cười ha ha, lại vỗ vai tôi.

“A Dương, tôi không nhìn lầm cậu, cậu là người có đầu óc kinh doanh.”

Nói rồi, ông ấy lấy hai điếu thuốc lá ở dưới bàn trà đưa cho tôi.

Đó là hai điếu Thiên Tử màu vàng, cứng, giá bán lẻ trên thị trường là một nghìn năm trăm tệ một điếu.

“Tôi biết cậu hay hút thuốc, sợ cậu không quen hút loại thuốc ở bên Xiêng La, vừa khéo mấy ngày trước có người bạn tưởng tôi hút thuốc lá nên tặng hai điếu cho tôi, thế là tôi mang qua đây cho cậu. Tiếc là lúc nhập cảnh không được mang theo quá nhiều, bằng không tôi đã mang theo cho cậu thêm vài điếu rồi.”

Tôi nhận lấy hai điếu thuốc lá đó, hơi ngại nói: “Anh Đồng, anh phải tốn kém rồi.”

“Tốn kém gì chứ, có phải tôi mua đâu, người khác tặng mà, giữa chúng ta đừng khách sáo nhiều như vậy. Cậu thử thuốc này của tôi hay là hút thuốc lá của cậu?”

Đồng An Chi cầm hộp xì gà trên bàn trà đưa sang.

Tôi xua tay: “Tôi không quen hút loại này.”

“Tôi biết mà, vậy cậu hút thử điếu thuốc đó đi, nghe bạn tôi nói là hay phết đấy.”

“Được, cám ơn anh Đồng.”

Tôi không từ chối nữa, mở một điếu Thiên Tử vàng cứng ra ngay tại chỗ.

“Tôi cũng chỉ khi nào yên tĩnh mới hút thứ này.”

Đồng An Chi thở ra làn khói xì gà nồng đậm.

“A Dương, không giấu cậu, trước kia tôi cũng từng hợp tác với loại người như Đỗ Minh Cường, người xấu xa hơn anh ta cũng có. Thật ra, làm nghề như chúng tôi ít nhiều gì cũng sẽ gặp người trên phương diện đó, tôi không hề ngại hợp tác với họ, nhưng quan trọng là nguyên tắc làm người, nguyên tắc hành sự như cậu vừa nói.”

“Hơn nữa, bất kể là mèo đen hay mèo trắng cũng tuyệt đối không được tham gia vào việc phát triển kinh doanh của dự án, ngoại trừ giải quyết rắc rối thì không được nhúng tay vào bất kỳ việc gì, chỉ có như vậy tôi mới cân nhắc hợp tác với bọn họ.”

Tôi không nói gì, chỉ gật đầu.

Đồng An Chi tiếp tục nói: “A Dương, thật ra lần trước tôi tới Xiêng La là theo lời mời của một công ty bất động sản ở bên này. Bọn họ muốn hợp tác cùng tôi, trước kia cũng đàm phán vào sâu rồi, nếu không phải vợ con tôi bị bắt cóc thì có lẽ bây giờ tôi đã ký hợp đồng với bọn họ.”

“Nếu không đạt được thỏa thuận với phía Đỗ Minh Cường và Suchat, tôi chỉ đành tiếp tục đàm phán với công ty đó, bởi vì từ lâu tôi đã có kế hoạch tiến tới Đông Nam Á. Nhưng cậu yên tâm, cho dù là hợp tác với ai, tôi cũng sẽ để cậu qua giúp tôi. Ngoại trừ tiền lương bình thường, tôi vẫn sẽ cho cậu cổ phần, tôi cần một người trợ thủ đắc lực thông hiểu bên này.”

Tôi cảm kích nói: “Cám ơn anh Đồng, tôi sẽ suy xét. Nhưng còn cổ phần, có câu vô công không nhận lộc, tôi thực sự không nhận được.”

“Ầy, cái gì mà vô công không nhận lộc, tính mạng của vợ con tôi là vô giá. Một công ty có vốn đăng ký một trăm triệu cho cậu 1% cổ phần cũng chỉ tương đương bỏ vốn một triệu thay cậu mà thôi, nhiều hơn nữa cũng khó mà báo đáp ơn cậu đã cứu mạng vợ con tôi.”

“Huống hồ, tôi muốn để cậu qua giúp tôi, cứ coi đó là khích lệ cho nhân viên đi.”

“Anh Đồng…”

“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, đợi tối đến gặp mặt Đỗ Minh Cường và Suchat rồi tính tiếp, chúng ta nói chuyện khác đi.”

“Được.”

Vừa mới đổi chủ đề nói về nhóm bạn học đại học của tôi, điện thoại di động của tôi đột nhiên vang lên.

Là Đỗ Minh Cường gọi tới, ông ta nói đã đến Chiêng May, Suchat cũng đã sắp xếp xong điểm hẹn, chính là club lần trước chúng tôi cùng nhau ăn cơm, sau đó Suchat còn gọi những cô gái xinh đẹp đến.

Thời gian gặp mặt vào sáu giờ, Sangsu cũng sẽ đến đó.

Năm giờ hai mươi phút chiều, tôi và Đồng An Chi ngồi xe Mercedes-Benz cao cấp do ông ấy thuê chạy thẳng đến club mà Suchat đặt.

Một vệ sĩ ông ấy thuê từ công ty bảo vệ nào đó ở Chiêng May làm tài xế, một vệ sĩ đi theo từ trong nước ngồi ở ghế lái phụ, những vệ sĩ khác thì lái một chiếc SUV theo ở phía sau.

Xe vừa đi chưa được bao lâu, tôi phát hiện trong nhóm WeChat của đám bạn học có người @ tôi. Tôi tranh thủ xem qua, thấy là Hoàng Lễ Thành đang cằn nhằn ở trong nhóm.

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 975 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status