Boss nữ hoàn mỹ

Chương 198





Chương 198: Làm việc cho tôi

 

Đàn em của Bansha cũng kéo hai tên vệ sĩ kia ra ngoài, rồi nhét riêng vào hai chiếc xe khác.

Hai tên vệ sĩ đó khá thức thời, luôn trầm mặc không lên tiếng, ngoan ngoãn để mặc cho người của Bansha muốn làm gì thì làm, nên không bị ăn đòn.

Có lẽ sau khi vào đồn cảnh sát, họ sẽ nhanh chóng ra ngoài, vì họ chỉ thực hiện trách nhiệm bảo vệ Cung Chính Vinh, chứ không tham dự vào vụ thuê người đánh người khác, hay thậm chí là thuê người giết người của Cung Chính Vinh.

Vì lúc đuổi theo tôi, Yako đã rút súng ra, y còn nổ súng trong rừng. Những hành vi này có lẽ sẽ bị tòa án nhận định là hành vi cố ý giết người.

Vả lại, rất có khả năng là đám Yako sẽ chủ động gánh hết tội, nói với cảnh sát là Cung Chính Vinh tự liên hệ với họ, chứ không nhắc đến Đỗ Minh Hào, vì nếu họ bán đứng gã thì sẽ có kết cục rất thê thảm.

Trừ khi cảnh sát kiếm cây gai đâm họ giống như tôi đã làm, nghiêm khắc bức cung thì may ra mới có thể khiến họ khai ra Đỗ Minh Hào.

Đây là kết quả tốt nhất, nếu có cảnh sát cấp cao ủng hộ, lại có đủ chứng cứ, cảnh sát sẽ ra tay với Đỗ Minh Hào. Dù không bắt được gã, nhưng cũng có thể ép gã đi vào khu Tam giác vàng ở biên giới Xiêng La, Lan Xang và Miến Quốc.

Nếu vậy thì sự uy hiếp của gã với Đỗ Minh Cường tự nhiên sẽ biến mất, Đỗ Minh Cường có thể tránh được một trận quyết đấu nội bộ.

Tôi cũng coi như gián tiếp giúp ông ta một chuyện lớn.

Nhưng tình huống này có lẽ sẽ không xảy ra, chắc chắn đám Yako đã biết quy tắc. Sau khi bị bắt, chắc Đỗ Minh Hào cũng sẽ cho người chuyển lời đến họ, bảo họ phải giữ mồm giữ miệng. Họ đương nhiên sẽ không dám khai gã ra, nếu không thì sẽ chết rất thảm, còn có cả người nhà của họ nữa.

Còn sau khi Cung Chính Vinh bị bắt, kiểu gì cũng sẽ có người của Đỗ Minh Hào đến cảnh cáo hắn. Ví dụ như nếu hắn khai gã ra thì sẽ chết trong nhà giam chẳng hạn.

Vì vậy, rất có khả năng là Đỗ Minh Hào sẽ không gặp hề hấn gì.

Với tôi mà nói, nếu có thể cho Cung Chính Vinh ngồi tù vài năm cũng coi như là một kết quả không tệ rồi.

Đến lúc đó, Cung Chính Vinh sẽ đi tù ở Xiêng La, có hắn ở đây, người nhà họ Cung cũng không dám quá trắng trợn nữa.

Tôi ngồi trên xe A Việt, đi theo sau Bansha đến đầu đường ban nãy, sau đó bảo đám Bansha ném Cung Chính Vinh và hai tên vệ sĩ đó xuống đường. Chúng tôi vẫn trói tay và nhét vải vào miệng họ như cũ.

“Anh Dương, ném chúng ở đây là xong ạ?” A Việt có vẻ hơi khó hiểu.

“Ừ.” Tôi gật đầu, sau đó nói với Bansha: “Bảo anh em của ông về trước đi, chúng ta ở lại xem là được rồi. Nhớ bảo họ đi đường khác, tránh nửa đường gây sự chú ý với cảnh sát.”

“Được.” Bansha nói với đám đàn em vài câu, sau đó bọn họ đều lên xe rời đi. Bây giờ chỉ còn lại chiếc Mec mà A Việt lái và xe của Bansha.

“Quay đầu xe lại đã, lát nữa khi cảnh sát chuẩn bị đến, chúng ta sẽ đi từ đây, tránh gặp họ.”

Tôi chỉ về phía một con đường khác, từ lối đó về thành phố Chiêng May sẽ phải đi một đường vòng. Nhưng chắc chắn đám Natcha sẽ đi con đường gần nhất từ trong thành phố đến đây, hai bên không thể chạm mặt nhau trên đường được.

A Việt và Bansha leo xe lên quay đầu theo lời tôi nói, đỗ xe bên đường và không tắt máy, sau đó họ quay lại đứng ở ven đường nhìn Cung Chính Vinh và hai tên vệ sĩ.

Cung Chính Vinh và hai người vệ sĩ của hắn ngồi chồm hổm trong rãnh nước ở ven đường, lúc có một chiếc xe đi ngang qua, Cung Chính Vinh ê a muốn nhảy ra khỏi rãnh nước đó, nhưng đã bị A Việt đạp cho một cú trở lại.

Bansha và anh Thái quay lưng về phía mặt đường, lôi ngay một khẩu súng đen ngòm ra, làm ra vẻ đang đi tiểu, mượn cơ thể che chắn cho khẩu súng rồi chĩa về phía hai tên vệ sĩ đó.

Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm, nơi đây là rừng núi hoang vắng. Trong đêm tối mịt mờ, đèn của các chiếc xe đi ngang qua không chiếu được xuống tới rãnh nước, nên người lái xe không phát hiện ra có ba người dưới đó, cũng không nhìn thấy súng của Bansha và anh Thái, mà chỉ nhìn thấy mấy người bọn họ đang đứng thành hàng ở ven đường.

Có lẽ người đi đường tưởng chúng tôi đang đi tiểu, cũng không dám dừng xe ở chỗ rừng núi hoang vắng ban đêm, nên lập tức tăng tốc phóng qua, thoáng cái đã đi xa tít tắp.

Cung Chính Vinh lập tức phát ra tiếng ưm ưm tuyệt vọng.

Chưa được mấy phút sau, trên con đường về phía thành phố Chiêng May sáng lên ánh đèn ô tô. Ngay sau đó, tôi đã nhìn thấy mấy chiếc xe đang lóe lên đèn cảnh sát ở phía trên mui xe.

“Họ đến rồi, chúng ta đi thôi.”

Tôi gọi Bansha và A Việt lên xe, sau đó lấy điện thoại ra gọi vào số của Natcha.

“Ở trong rãnh nước đầu đường.” Sau khi điện thoại kết nối, tôi nói một câu, sau đó cúp máy luôn.

A Việt thong thả lái xe lên đường, sau đó dần tăng tốc, chạy trên tuyến đường dự định theo phía sau Bansha.

Từ gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy mấy chiếc xe cảnh sát đó đỗ ở đầu đường. Dưới sự chiếu rọi của đèn pha, tôi nhìn thấy vài bóng người lay động, hình như có một người leo lên khỏi ranh nước, lảo đảo chạy về phía khu rừng, nhưng chẳng mấy chốc đã bị người phía sau đuổi theo và ấn xuống đất.

Người đó hình như là Cung Chính Vinh, hắn đã bị bắt lại.

A Việt vừa lái xe vừa hỏi: “Anh Dương, theo anh cảnh sát có xử hắn không? Có cần tôi gọi cho anh Cường, bảo anh ấy nhờ ông Sangsu giúp một tay không?”

Tôi lắc đầu: “Tạm thời đừng phiền đến họ vội, Natcha mang ơn tôi, tôi cũng đã gửi đoạn ghi âm đó cho ông ta rồi, ông ta sẽ biết phải làm thế nào. Còn nguồn gốc của đoạn ghi âm và ông ta đã bắt được người như thế nào, chắc ông ta có cách gạt bỏ sự hoài nghi của người khác. Có thể ngồi vào vị trí cảnh sát trưởng này, chứng tỏ chắc chắn ông ta cũng có năng lực.”

A Việt suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Anh Dương nói đúng, tôi đã từng gặp Natcha, ông ta đúng là một người thông minh.”

Anh Thái luôn trầm mặc không nói gì chợt lên tiếng: “Anh Dương, tôi nhớ anh Cường từng nói ngày trước, anh và Bansha có không ít thù hằn. Tôi còn nhớ lúc anh vừa ra khỏi đồn cảnh sát, ông ta còn dẫn người cầm súng đến nhà hàng chĩa vào chúng ta. Lúc đó, ông ta đúng là phách lối.”

“Nhưng bây giờ, ông ta lại hoàn toàn phục tùng anh, hơn nữa còn là tâm phục khẩu phục, không chút hoài nghi với lời nói của anh. Tôi thấy rất hiếu kỳ, rốt cuộc anh làm thế nào vậy?”

Nghe thấy anh Thái nói vậy, tôi không khỏi bật cười: “Buổi tối hôm bị ông ta cầm súng chĩa vào, sau khi về khách sạn, tôi còn không ngủ nổi. Sau đó, tôi chạy đến quán bar của ông ta đánh ông ta một trận. Lúc ấy, ông ta không dám ho he một câu.”

“Nhưng đây không phải điều mấu chốt, quan trọng là ông ta rất thương con trai mình. Cung Chính Văn cho người bắt cóc con trai ông ta, khiến ông ta lo phát điên lên. Về sau, tôi đã cứu con trai ông ta, nên ông ta mới thật sự chịu khuất phục tôi.”

“Ồ.” Anh Thái cũng cười: “Bansha là người vô lý thì ai ai cũng biết, nếu không sẽ không đến mức thụt lùi như vậy, đến ông Suchat cũng chẳng buồn để mắt đến ông ta. Nhưng bây giờ, không ngờ ông ta cũng cam tâm tình nguyện làm việc cho anh Dương vì con của mình.”

“Không.” Tôi vội sửa lại lời anh Thái: “Không phải ông ta làm việc cho tôi, mà là… bạn bè giúp đỡ lẫn nhau thôi. Ông ta coi tôi là bạn, tôi cũng chưa từng coi ông ta là người giúp việc cho mình.”

“Ờ, tôi còn tưởng ông ta làm việc cho anh cơ đấy.”

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 975 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status