Boss nữ hoàn mỹ

Chương 207





Chương 207: Kiếm chuyện

 

Tôi lại mỉm cười rất thản nhiên: “Ông Cung, nói thế này đi, ông có tốn thêm bao nhiêu tiền cũng vô dụng thôi, còn về phần nguyên nhân, ông cứ từ từ nghĩ, tôi xin phép không hầu chuyện nữa”.

Nói xong, tôi quay đầu nhìn Bạch Vi, mỉm cười nhẹ nhàng: “Xin lỗi, chúng ta thực sự không nói tiếp được nữa, đợi ông ấy tự nghĩ xong rồi tính tiếp”.

Bạch Vi thở dài bất đắc dĩ nhưng không ngăn cản tôi.

Đợi A Việt mở cửa phòng ra, vừa sải bước qua ngưỡng cửa, tôi đột nhiên nhớ tới điều gì đó nên quay đầu lại: “Ông Cung, nếu nhà họ Cung muốn truy cứu… Hay nói cách khác là muốn kiếm chuyện với tôi thì cứ việc, tôi chỉ có một cái mạng này thôi”.

“Nhưng xin đừng quên rằng, các ông cũng chỉ có một cái mạng, đến lúc đó để xem ai chết trước. Tôi dám đảm bảo Cung Chính Vinh vào tù sẽ là người chết nhanh nhất. Vả lại, nếu đã có người dám đánh gãy chân Cung Chính Văn ở Thịnh Hải thì chắc chắn cũng có người dám đến nhà họ Cung làm chuyện khác”.

Nghe thấy tôi nói vậy, sắc mặt Cung Thiệu Bình càng lúc càng khó coi, hai mắt chất đầy thù hận và độc ác nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng không lên tiếng.

Tôi chẳng buồn nhiều lời với ông ta thêm nữa, đi thẳng ra khỏi phòng.

“Hề hề, anh Dương, ban nãy anh có nhìn thấy bộ dạng của họ không? Sợ suýt bĩnh ra quần luôn ấy!”, đợi khi cánh cửa phòng đóng lại từ bên trong, A Việt mới phấn khích nói.

Tôi cảm thấy nghẹn lời, vốn định bảo rằng: nếu có người rút súng ra trước mặt cậu mà trong tay cậu không một tấc sắt, chắc cậu cũng sẽ sợ đến bĩnh ra quần thôi.

Nhưng tôi nhanh chóng nhớ tới lần Bansha dẫn người vào nhà hàng tìm mình, họ giơ mấy khẩu súng nhắm vào chúng tôi, khi ấy cả A Việt lẫn anh Thái đều ở đó, nhưng họ không hề có bất kỳ phản ứng sợ hãi nào, chắc hẳn đã từng gặp chuyện này không ít lần.

Nói đi cũng phải nói lại, hai anh chàng này cũng lỗ mãng phết. Anh Thái thuộc dạng tàn nhẫn, nói ít làm nhiều, thường xuyên im lặng; A Việt thì ngược lại, đứng trước mặt Đỗ Minh Cường, hắn cũng ít lời lắm, có lẽ vì ăn chửi nhiều rồi, không dám khua môi múa mép trước mặt Đỗ Minh Cường, nhưng trước mặt tôi thì như biến thành người khác, hoàn toàn không giống một tay côn đồ lạnh lùng.

Chẳng qua, dù hắn nói nhiều hơn, có lẽ vẫn không ai tưởng tượng ra khi cắn người khác, hắn độc ác tới cỡ nào.

Một tên ác ôn rất hoạt bát.

Tôi sợ hắn hoạt bát quá độ nên không quên nhắc nhở: “Mau chóng lên xe cất súng đi, lỡ như Cung Thiệu Bình nhìn các cậu không vừa mắt, báo cảnh sát nói rằng các cậu mang súng ra ngoài đường trái phép, bị cảnh sát bắt đi thì phiền lắm!”

A Việt cười cười đắc ý: “Anh Dương cứ yên tâm, chúng tôi cất súng lên xe là được, cảnh sát không tìm ra đâu”.

Bấy giờ tôi mới nhớ, anh Thái lấy khẩu súng từ bên dưới ghế ngồi, chắc hẳn chỗ đó đã được cải tạo, có thể giấu đồ.

Quả nhiên, sau khi lên xe, A Việt và anh Thái lấy súng ra, tháo viên đạn đã lên nòng một cách thủ công, sau đó giấu dưới ghế ngồi.

Nơi đó hình như có hộc an toàn, dù cảnh sát khám xét xe cũng rất khó tìm ra được.

Rời khỏi nhà hàng, chúng tôi đổi sang chỗ, tìm một nơi khác ăn tạm vài món.

Ban nãy gặp nhau ở nhà hàng đó, tới tận lúc tôi đi mà đồ ăn vẫn chưa mang lên, muốn ăn chực bữa cơm cũng không được.

Cung Thiệu Bình, Bạch Vi và Hà Khai Thành chắc vẫn ở lại nơi đó, vừa ăn cơm vừa thảo luận về chuyện hòa giải.

Bạch Vi và Hà Khai Thành chắc hẳn sẽ đứng về phía Cung Thiệu Bình, nghĩ mưu lược và kế sách cho ông ta.

Bởi vì Bạch Vi muốn hòa bình, cô ấy không muốn tôi và nhà họ Cung đánh giết lẫn nhau, càng không muốn nhìn thấy tôi xảy ra vấn đề gì vì chuyện này.

Thực ra, tôi cũng không muốn đổ máu, bất kể máu của phe địch hay của phe ta.

Trong thời đại hòa bình, chẳng ai thích như thế cả.

Tôi chỉ cảm thấy khó chịu với nhà họ Cung thôi, nếu họ thực sự muốn giở trò, tôi không ngại chơi tới cùng với họ.

Dù sao tôi cũng có thể ở lại Xiêng La, môi trường bên này tạo ra ưu thế lớn hơn cho tôi, cũng đảm bảo hơn.

Nhưng nhà họ Cung chắc hẳn không dám chơi như vậy đâu, có câu “vua cũng thua thằng liều”, tính mạng của người nhà giàu quý giá hơn cái mạng hèn của tôi nhiều chứ. Cho dù họ núp phía sau, vung tiền tìm người khác làm việc thay, cũng vẫn sẽ thấy lo lắng cho sự an toàn của mình.

Chí ít, trước khi cứu được Cung Chính Vinh ra ngoài, họ sẽ không dám làm bậy, nếu không thằng cha kia thực sự có thể chết trong song sắt.

Nếu không có gì bất ngờ thì chẳng bao lâu nữa, Cung Thiệu Bình chắc chắn sẽ lại tới tìm tôi.

Chỉ cần điều kiện mà đối phương đưa ra có thể khiến tôi hài lòng, tôi cũng đồng ý hòa giải, dù sao thì tội của Cung Chính Vinh cũng sẽ không phải ăn cơm tù quá lâu, vài năm sau, khi hắn ra tù và về nước, nhà họ Cung chắc chắn sẽ báo thù tôi mà không phải kiêng kỵ gì nữa.

Đến lúc đó, tôi sẽ luôn phải nơm nớp lo sợ, ra ngoài phải xem ngày hoàng đạo, còn phải đốt hương cúng Quan Công, đi đâu cũng phải luôn luôn chú ý tình hình xung quanh.

Tôi không muốn sống những ngày tháng đó, nếu không đã đi theo Đỗ Minh Cường từ lâu rồi.

Ăn cơm tối xong, không có việc gì làm, tôi với A Việt và anh Thái đi dạo một lúc, sau đó nhớ tới Đồng An Chi nên gọi điện thoại cho ông ấy.

Không biết bây giờ ông ấy làm công tác chuẩn bị đến đâu rồi, tôi lại chẳng giúp được gì cho ông ấy trên phương diện này.

“Chào anh Đồng, đợt này vẫn thuận lợi cả chứ?”, sau khi cuộc gọi được kết nối, tôi cất tiếng chào hỏi Đồng An Chi.

Đồng An Chi đáp: “Vẫn khá thuận lợi, không phải cậu đang đi du lịch với bạn cùng lớp ở Phuki hả? Sao lại rảnh rang gọi cho ông già này thế?”

“Tôi về Chiêng May rồi”.

“Ồ? Về nhanh thế hả? Ăn tối chưa?”

“Tôi ăn rồi, vừa nãy ăn cơm quên không hẹn anh Đồng, là lỗi của tôi!”

“Ha ha ha, tôi cũng ăn xong lâu rồi. Nếu cậu không có việc gì thì đến khách sạn của tôi uống cốc trà đi”.

Tôi nghĩ, dù gì cũng không có việc gì cần làm nên đồng ý với ông ấy: “Được, lát nữa tôi sẽ qua”.

“Ừ, tôi đi đun nước trước đây”.

Sau khi cúp điện thoại của Đồng An Chi, tôi gọi A Việt và anh Thái quay về nơi mà họ đỗ xe, rồi lái tới khách sạn mà Đồng An Chi ở.

Trải nghiệm vừa có xe vừa có người đi theo rất hay ho, có cảm giác như được làm anh cả.

Nhưng tôi phải nhanh chóng thi được bằng lái, nếu không ở bên này cứ phải nhờ người khác lái xe kéo tôi theo.

Đến bãi đỗ xe của khách sạn, A Việt và anh Thái lại định lấy đồ từ dưới ghế ngồi nhưng bị tôi ngăn cản. Đồng An Chi sống ở khách sạn năm sao, an ninh rất đảm bảo, nếu có người tới gây sự cũng không dám ra tay ở đây đâu.

Tôi cũng không để họ lên tầng, chỉ bảo họ ngồi uống cà phê ở dưới tầng đợi tôi.

Gặp Đồng An Chi không cần dẫn theo bảo kê, như thế chỉ khiến ông ấy cảm thấy ngạc nhiên thậm chí phản cảm, vì như thế có nghĩa là không tin tưởng ông ấy.

Đồng An Chi rất thích uống trà, vừa vào cửa đã thấy ông ấy giơ cốc trà lên ngang mũi, ngửi hương trà.

“A Dương, tới rồi hả!”, thấy tôi vào cửa, Đồng An Chi đặt cốc trà xuống.

Tôi bước tới và ngồi xuống, cất tiếng hỏi: “Anh Đồng, mấy hôm nay anh cứ ở trong khách sạn, không ra ngoài đi chơi à?”

“Đi chứ, ban nãy mới đi tản bộ về, sáng sớm tôi cũng đi tản bộ, dạo phố”.

“Thế thì được rồi, tôi cứ sợ anh cứ ở mãi trong phòng”.

Đồng An Chi cười cười: “Yên tâm, ông già này vẫn khỏe mạnh cường tráng lắm nhé. À phải rồi, sao cậu về sớm vậy?”

“Vì gặp phải chút chuyện. Anh có còn nhớ trước đó tôi đã nói với anh về vụ Cung Chính Văn bị đánh gãy chân không?”

Đồng An Chi nhíu mày: “Nhớ chứ, sao thế? Cậu ta tìm người gây sự với cậu à?”

“Người đến là anh trai hắn ta, cứ theo dõi tôi mãi, muốn tìm cơ hội ra tay. Hôm qua ở đảo Phuki, bị chúng chớp được thời cơ…”

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 975 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status