Boss nữ hoàn mỹ

Chương 219





Chương 219: Chuẩn bị bắt đầu chưa?

 

“Đợi đã”, tôi không nhịn được nữa mà ngăn cản ông ta: “Đầu tiên, mong ông Cung đây làm rõ một chuyện, ông còn chưa trả tiền cho tôi, giao dịch giữa chúng ta vẫn chưa thành, bây giờ chẳng qua chỉ là đang bàn điều kiện mà thôi, trước đây ông không đồng ý với tôi, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, bây giờ tôi tăng giá thì có gì mà không được chứ?”

“Thứ hai, đây cũng là điểm quan trọng nhất, năm triệu mà ông đưa cho tôi chẳng qua chỉ là tiền bồi thường cho những thiệt hại mà hết lần này đến lần khác Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh đã gây ra cho tôi, cả những tổn thất về mặt tinh thần cùng những phương diện khác do vụ mưu sát tạo ra, chứ không phải là chi phí cho việc làm việc giúp ông”.

Nói đến đây, tôi lại nhấn mạnh hơn: “Ông có hiểu lời tôi nói là ý gì không? Năm triệu là tiền bồi thường. Nếu như mấy ngày trước, tôi nhận được món tiền này, tôi sẽ xem như đang nhận được một phần tiền bồi thường, nói vài câu giúp Cung Chính Vinh, trong tình huống không có gì quá nguy hiểm, bạn bè tôi sẽ giúp tôi thôi. Nhưng bây giờ, bạn của tôi lại phải mạo hiểm để làm việc cho ông thì họ phải nhận được một khoản phí nguy hiểm nhất định chứ!”

“Ông Cung, đây là cơ hội cuối cùng đấy, ông hãy suy nghĩ cẩn thận đi, nhưng thời gian của tôi có hạn, không thể đợi ở đây quá lâu được”.

Nói xong, tôi hút một điếu thuốc, sau đó nhấc ly trà trên mặt bàn lên, nhấp một ngụm.

Cung Thiệu Bình không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi đầy căm hận.

Bạch Vi và Hà Khai Thành cũng không lên tiếng, phòng vip trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ.

Thật ra, tôi biết cũng không phải là Cung Thiệu Bình không nỡ trả thêm ba triệu, đối với nhà họ Cung mà nói, số tiền này căn bản chẳng đáng là gì.

Chẳng qua chỉ là ông ta không nuốt trôi cái giọng điệu kia mà thôi.

Hút xong một điếu thuốc, tôi dập đầu thuốc lá vào trong cái gạt tàn, rồi hẩy tay về phía ông ta ra hiệu thời gian còn lại của ông đã hết rồi.

Cung Thiệu Bình thu tầm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó gật đầu nói: “Được, tôi đồng ý với cậu, tổng cộng tám triệu, gửi số tài khoản qua đây, tôi sẽ chuyển tiền cho cậu”.

“Không gấp!”, tôi lắc đầu cười, sau đó lấy điện thoại ra, mở mục ghi chép, đẩy điện thoại về phía trước mặt Cung Thiệu Bình.

“Ông Cung, lát nữa ông hãy đọc những gì đã viết trong điện thoại này lên, tôi sẽ lấy điện ra ghi âm lại”.

Nói rồi tôi quay ra vẫy tay với A Việt đang đứng ở sau, người đứng sau rất nhanh trí, lập tức lấy di động ra đưa cho tôi.

Tôi nhận lấy điện thoại từ tay A Việt, mở mục ghi âm, đặt trạng thái ghi ấm bất cứ lúc nào.

Cung Thiệu Bình cầm điện thoại của tôi lên đầy hoài nghi, tự mình đọc nội dung, sắc mặt ông ta lập tức trở nên cứng đờ.

“Chuẩn bị bắt đầu được chưa?”, tôi xoay mục ghi âm đã mở sẵn trên điện thoại của A Việt về phía ông ta.

Cung Thiệu Bình khẽ cắn răng, lại hít một hơi thật sâu, sau đó nói một câu: “Bắt đầu đi!”, tiếp theo đọc những dòng chữ trong mục ghi chép kia lên.

“Con cháu nhà họ Cung chúng tôi là Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh, bởi vì có một vài mâu thuẫn đối với anh Phương Dương mà thuê người khác đến hãm hại và hành hung anh Phương Dương đây, hơn nữa còn gây ra những thương tổn về mặt tâm lý nhất định cho anh Phương Dương, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống và sinh hoạt của anh”.

“Đối với chuyện này, tôi vô cùng áy náy, cũng chủ động bồi thường cho anh Phương Dương số tiền tám triệu tệ để bù đắp lại những tổn thương và tổn thất về các phương diện khác, hành động bồi thường này của tôi là hoàn toàn tự nguyện, không có chịu bất kỳ sự uy hiếp từ bất kỳ người nào”.

Lúc ông ta nói câu “bắt đầu đi”, tôi đã mở ghi âm, ghi hết lại những lời ông ta nói ra không để lọt chữ nào.

Đây là điều mà tôi đã suy nghĩ từ trước, lỡ như Cung Thiệu Bình tố tôi lừa gạt tống tiền, có thể tôi sẽ phải đối mặt với một vài phiền phức, thế nên tôi phải dùng cách này, bắt ông ta đọc đoạn văn kia rồi ghi âm lại.

Có như vậy, tôi không cần phải lo lắng Cung Thiệu Bình sẽ tố cáo mình.

Bởi vì nội dung ghi âm có thể chứng minh ông ta tự nguyện bồi thường chứ không phải là bị tôi bắt chẹt.

Nếu như Cung Thiệu Bình tố cáo tôi lừa gạt tài sản, thì đoạn ghi âm này chính là chứng cứ xác thực, có thể chứng minh tôi vô tội.

Đây cũng là điều mà tôi suy nghĩ lúc trên xe, mọi chuyện tốt nhất là vẫn cần có một phần “bảo hiểm”, tránh để đến khi bị người ta hại thì lúc đấy lại trở tay không kịp.

Sau khi Cung Thiệu Bình đọc xong thì đẩy điện thoại trở lại phía tôi, sau đó lạnh lùng nói: “Cậu muốn chuyển khoản hay tiền mặt?”

“Tôi muốn 500 nghìn đô, hơn nữa toàn bộ đều phải là tờ tiền mệnh giá 100, số còn lại thì cứ chuyển khoản bằng tệ”.

Nói xong, tôi mở bộ sưu tập ảnh trong điện thoại ra, bên trong có một bức ảnh chụp thẻ ngân hàng của tôi.

Sau khi tìm thấy bức ảnh đó, tôi đẩy điện thoại về phía trước mặt Cung Thiệu Bình.

Sở dĩ tôi cần tiền đô là bởi vì đến lúc lấy được tiền gửi về cho Natcha và Sangsu, nếu gửi một triệu tệ thì lộ liễu quá, phải đựng trong một cái túi lớn, so với việc đó, thì mấy trăm nghìn USD có thể đựng được ở bất kỳ túi nào, không dễ gây sự chú ý với người khác như vậy.

Căn cứ theo tỉ giá hối đoái hiện nay, thì 500 nghìn USD có thể đổi ra được hơn 3 triệu 570 nghìn tệ, số tiền đô này sẽ được tôi gửi cho Bansha, Natcha và Sangsu, mỗi người 150 nghìn, đổi ra tệ thì mỗi người sẽ được khoảng một triệu mấy chục nghìn, 50 nghìn đô còn lại thì sẽ chia cho A Việt và anh Thái.

Bọn họ là người của Đỗ Minh Cường, theo lý mà nói, Đỗ Minh Cường cho tôi mượn người cả ông ta, tôi muốn trả tiền thì phải trả Đỗ Minh Cường mới đúng.

Nhưng chắc chắn ông ta sẽ không nhận, mấy chục nghìn đô đối với ông ta hoàn toàn chẳng đáng là gì, nếu cứ kiên quyết đòi trả chỉ càng tỏ ra hai người chúng tôi xa lạ, thể hiện rằng tôi không coi ông ta là bạn mà thôi.

Thế nên tôi nghĩ cứ đưa trực tiếp cho A Việt và anh Thái là được rồi, mỗi người 20 nghìn đô, coi như phí khổ cực mấy ngày nay.

Đối với cách chuyển tiền kiểu này, Cung Thiệu Bình không phản đối, chỉ bày gương mặt lạnh lùng rồi nói: “Về phần chuyển khoản, tôi có thể chuyển cho cậu bằng các tài khoản khác nhau, một lát nữa sẽ được gửi đến, nhưng tiền mặt thì….. thẻ của tôi ở đây chỉ rút được một mức nhất định, phải chia ra nhiều thẻ để rút, nhanh nhất phải ngày mai mới có thể gửi hết cho cậu được. Nhưng sau khi nhận được 5 triệu kia, tối nay cậu phải kêu Natcha xóa bản ghi âm kia đi”.

Tôi lắc đầu: “Không, ông Cung à, khi nào nhận được hết toàn bộ số tiền thì khi đó mới bàn chuyện, nếu như ngày mai ông mới gửi khoản tiền mặt kia cho tôi, vậy chỉ có thể để ngày mai rồi bàn công việc vậy”.

Cung Thiệu Bình cau mày: “Phương Dương, tôi đã gửi phần lớn trong số đó rồi, chẳng lẽ cậu còn sợ nhà họ Cung chúng tôi quỵt tiền?”

“Không sai, đúng là tôi sợ ông quỵt tiền”, tôi mỉm cười thản nhiên: “Danh tiếng nhà họ Cung các người căn bản chẳng có tác dụng gì ở chỗ tôi cả, chẳng có giá trị chữ tín nào, tôi cũng chẳng tin các người. Vẫn là câu nói đó, khi nào đưa hết tiền thì khi đó bàn công việc!”

Cung Thiệu Bình cắn răng, khẽ nheo mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

Một lát sau, ông ta hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại của tôi lên nhìn một lát rồi lại nhìn vào điện thoại của mình, đồng thời mở màn hình bấm một lúc.

“Khoản tiền đầu tiên, một triệu đã chuyển qua rồi”, Cung Thiệu Trạch đưa điện thoại cho tôi nhìn, trên màn hình hiển thị kết quả chuyển tiền của ngân hàng.

Tôi chỉ liếc nhìn một cái, rất nhanh sau đó điện thoại của tôi nhận được một tin nhắn.

Là của ngân hàng gửi đến, báo rằng tài khoản nhận được một triệu.

Qua vài phút sau, khoản tiền thứ hai cũng được gửi đến.

Dường như Cung Thiệu Bình không có nhiều số tài khoản, sau khi chuyển xong khoản tiền thứ hai, ông ta gọi một cuộc điện thoại, sau đó điện thoại của tôi lại lần lượt nhận được những tin nhắn: Hai tin một triệu và tin nhắn cuối cùng là 430 nghìn.

Về phần chuyển khoản, tổng cộng ông ta đã chuyển bốn triệu bốn trăm ba mươi nghìn. Nếu như thêm 500 nghìn đô la nữa thì tính ra tổng cộng là tám triệu.

Có thể thấy, Cung Thiệu Bình đã tính toán rất rõ ràng, đã khấu trừ phần vượt quá của đô la, không muốn cho tôi nhiều hơn dù chỉ là một cắc.

Tôi gọi điện thoại cho ngân hàng, hệ thống kiểm tra tự động thông qua giọng nói đã kiểm tra được số dư tài khoản của tôi đã hơn bốn triệu.

Chỉ trong nửa giờ đồng hồ ngắn ngủi, tôi đã sở hữu được tài sản mà nửa đời cũng chưa thể làm ra được.

Nhưng có thể nói số tiền này là do tôi đã dùng cả mạng sống để đổi lấy.

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 975 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status