Boss nữ hoàn mỹ

Chương 245





Chương 245: Không chịu nổi

 

Khoảng thời gian vừa rồi gần như ngày nào tôi cũng luyện súng không ngừng nghỉ, việc này đã khiến tôi có được kỹ thuật bắn súng dễ dàng bắn trúng mục tiêu trong khoảng cách 200 mét.

Sau khi tiếng súng vang lên, bóng người phía bên trái kia ngã xuống.

Nhưng dường như cùng lúc đó, phía bên phải lại vang lên một tiếng súng, tiếp đến là một tiếng vang trầm thấp. Đột nhiên một lực va chạm cực lớn đập vào ngực tôi, giống như một cái búa đập mạnh vào vậy. Cùng lúc cơn đau dữ dội ập tới, thì tôi cũng bị hất ngã xuống bãi cỏ.

Trên sườn núi phía sau cũng vang lên hai tiếng súng, một viên đạn ghim vào thân cây tôi vừa mới nấp, viên đạn còn lại thì sượt qua cạnh người tôi.

Tôi ngã sõng soài xuống đất, cố chịu đựng cơn đau ở ngực rồi lăn mình vài vòng tới một chỗ vừa thấp lại có cây cối che chắn. Sau đó tôi nằm trên mặt đất, giơ tay lên kéo cò về phía sườn núi, đồng thời dùng tay trái rút ra một khẩu Glock thật nhanh rồi bắn tới chiếc xe việt dã.

Giữa rừng núi lập tức vang lên tiếng súng rền rĩ.

Tôi nằm trong bụi cỏ thì chỉ nhìn thấy cây cỏ trước mặt và xung quanh bay tứ tung trong không trung, còn đống bùn đất gần bên cạnh thì bắn tung toé, chứ cũng không biết có bao nhiêu viên đạn bắn vào xung quanh đây.

Để tránh thương vong, bên kia không dám tấn công quá gần, cũng không cần thiết phải làm vậy, chỉ cần bắn tôi te tua từ xa là được.

May mà vị trí tôi nằm khá thấp, bên cạnh lại có một cây đại thụ che chắn, góc bắn của đối thủ lại cực nhỏ nên cũng khó mà bắn trúng tôi được.

Nhưng bọn chúng quá đông, dù có bắn lung tung thì cũng không tránh khỏi việc bị trúng đạn.

Tốc độ bắn của khẩu Glock cực kỳ nhanh, chẳng mấy chốc tôi đã bắn hết hai băng đạn.

Lúc lấy băng đạn ra, tay trái của tôi chợt đau nhói, khẩu Glock cũng rơi xuống.

Một viên đạn đã bắn xuyên qua cẳng tay tôi.

Tôi cắn răng nhịn đau rồi đổi súng sang tay phải, đồng thời bắn về phía có ánh lửa nòng súng.

Còn chưa bắn hết một băng đạn thì chỗ xương sườn của tôi lại bị trúng một phát đạn.

Áo chống đạn cũng không thể ngăn cản hoàn toàn độ sát thương của viên đạn. Lực va chạm cực lớn đó lại khiến tôi cảm nhận được cơn đau dữ dội, xương sườn của tôi có lẽ đã gãy rồi.

May là thứ đối phương dùng chỉ là súng ngắn, lực va chạm của viên đạn có vận tốc chậm không thể nào xuyên thủng áo chống đạn. Nhưng nếu như thứ đối phương dùng là súng trường, viên đạn có uy lực lớn có thể làm vỡ xương, thậm chí chấn thương lục phủ ngũ tạng mà dẫn đến xuất huyết trong.

Nếu như gặp phải súng bắn tỉa, thì căn bản một phát súng là đã có thể xuyên thủng áo chống đạn không có thêm tấm chắn. Mà cho dù có thêm tấm chắn thì cũng có thể sẽ chết do lực va chạm quá mạnh.

Cơn đau ở chỗ xương sườn khiến sức lực của tôi tuột dốc không phanh. Tôi không thể nhắm chuẩn được nữa, chỉ đành giơ tay phải lên rồi bắn bừa vào khắp bốn phía.

Tôi có linh cảm, rất có thể mình sẽ chết ở đây.

Nhưng tôi không hối hận!

Hơn nữa, trước khi đến lúc đó tôi sẽ kéo thêm mấy tên nữa chết cùng.

Bắn hết một băng đạn, tôi đành nhịn đau để đổi lấy một băng đạn khác, tiếp tục giơ tay lên rồi bắn.

Lúc này, đột nhiên tiếng súng trở nên vang rền, hơn nữa phần lớn tiếng súng là được truyền đến từ phía sườn núi, chỗ xe Jeep cũng vang lên vài tiếng kêu thảm thiết.

Một lúc sau, cảnh tượng cây cỏ bay tứ tung và bùn đất văng tung tóe xung quanh tôi dần ngừng lại, chỗ tôi cũng không còn đạn bắn tới nữa.

Đám người Roga đến rồi.

Đầu óc căng thẳng của tôi cuối cùng cũng được thả lỏng, cánh tay thì mềm nhũn. Tôi mệt mỏi nằm trên đất mà há mồm thở dốc.

Chẳng bao lâu sau, tiếng súng dần dần trở nên thưa thớt, đến cuối cùng thì không còn tiếng súng nữa. Chỉ có tiếng hét phẫn nộ, tiếng van xin sợ hãi và tiếng kêu rên xé lòng.

Trong đó, tôi nghe thấy có người nói những câu kiểu “Cố chịu một chút, đừng nhắm mắt…”.

“Anh Dương, anh Dương anh ở đâu vậy?”, cách đó không xa vang lên tiếng gọi đầy lo lắng của Roga.

“Tôi ở đây”, tôi cố gắng kêu lên một tiếng.

Tiếng bước chân hỗn loạn càng lúc càng gần, chẳng mấy chốc tôi đã nhìn thấy một bóng người to lớn nhanh chân chạy tới.

“Anh Dương, anh không sao chứ?”, người đó ngồi xổm xuống rồi hỏi tôi với vẻ sốt sắng.

“Anh là là Roga?”

“Vâng”, anh ta gật gật đầu: “Tôi là Roga, anh Dương bị thương ở đâu rồi?”

“Tay trái, với lại chỗ này”, tôi dùng tay phải chưa bị thương chỉ vào ngực với chỗ xương sườn bên phải: “Đúng rồi, tình hình thế nào rồi?”

“Đều giải quyết xong rồi, đã tóm được ba người của nhà họ Cung, người của bọn nó chết sáu, còn hai người thì bỏ súng xuống đầu hàng”, Roga vừa nói vừa cởi áo chống đạn giúp tôi.

“Người của anh thì sao? Có thương vong không?”

“Có hai người bị trúng đạn, Tiểu Phương đang xử lý giúp họ, lát nữa sẽ đưa đến bệnh viện xem sao!”

“Bị thương nặng không?”

“Có một người khả năng là… Không chịu nổi!”

Tôi cau mày: “Mau dẫn tôi đi xem xem!”

“Được”, Roga dìu tôi ngồi dậy, sau khi cởi áo chống đạn giúp tôi thì kéo tôi đứng lên.

Tôi cảm thấy chỗ xương sườn vẫn rất đau, cũng không biết đã gãy mấy cái. Mặc dù ngực cũng đau, nhưng không nghiêm trọng như vậy, có lẽ xương không sao.

Tôi nhịn lấy cơn đau, từng bước từng bước một đi lên sườn núi dưới sự dìu đỡ của Roga.

Cách đó không xa có mấy người đang tụm lại một chỗ, trong đó còn có người liên tục kêu lên những câu kiểu như “Đừng nhắm mắt”.

Đi tới gần đó, nhờ sự chiếu rọi của đèn xe việt dã và đèn pin cầm tay, tôi cũng thấy được tình hình bên trong.

Một người con trai hơn hai mươi tuổi có sắc mặt trắng bệch nằm trên đất, liên tục ho ra bọt máu.

Một người đàn ông khác quỳ trên mặt đất, hai tay đè chặt vào ngực phải của anh ta, nhưng vẫn không thể ngăn được máu tươi chảy ra ngoài.

Người bên cạnh thì tay chân luống cuống mà hô loạn lên.

Từ tiếng kêu gào của họ, tôi biết họ đang gọi A Cường, là chữ Cường trong Đỗ Minh Cường.

Không lâu sau, anh ta co giật mấy lần, hai mắt lồi ra ngoài, đồng tử dần giãn ra…

Cứ như thế, sự co giật của anh ta càng ngày càng vô lực, việc hít thở cũng yếu dần.

Cuối cùng, anh ta ngừng co giật, cơ thể trở nên mềm nhũn và ngưng thở.

Người đàn ông vốn lúc đầu đè chặt lấy ngực của anh ta thì bây giờ đang hồi sức tim phổi cho anh ta hết lần này đến lần khác.

Một người đàn ông khác khoảng chừng hơn ba mươi tuổi ở bên cạnh thì vừa gào khóc vừa vỗ liên tục vào khuôn mặt đầy máu tươi của anh ta.

Roga gầm nhẹ một tiếng đầy căm phẫn và đau khổ, đột nhiên y kéo cò súng về phía người da trắng đang rên rỉ nằm cách đó không xa, bắn sạch toàn bộ đạn trong băng đạn.

Sau đó, y ngồi xổm trên mặt đất với vẻ bất lực, hai tay kéo mạnh lấy mái tóc của mình.

Tôi thở dài một hơi, đồng thời lấy một điếu thuốc ra châm lửa rồi đưa cho Roga.

Roga lặng lẽ nhận lấy điếu thuốc, hít mạnh một hơi.

Tôi cũng châm cho mình một điếu thuốc, sau đó nhìn lướt xung quanh thì thấy Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình đang ngồi xổm trên mặt đất hai tay ôm đầu.

Dường như bọn họ chẳng hề hấn gì, có lẽ Đỗ Minh Cường đã bàn giao cho đám người Roga. Trước tiên vẫn chưa cần giết chết ba người này, bởi vì còn phải hỏi ra được tung tích của Khang Khang và Tiểu Tây từ chỗ bọn họ.

Tôi hít một hơi thuốc rồi nhấc chân đi về phía bọn họ.

Cung Chính Văn vốn dĩ ngông cuồng tự đại, giờ đây lại run lẩy bẩy, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

“Mày biết mày đã hại chết bao nhiêu người rồi không?”, tôi đi tới trước mặt hắn ta, lạnh lùng hỏi.

Cung Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn tôi một chút, lại vội vàng cúi đầu: “Phương Dương, tôi sai rồi, anh bỏ qua cho tôi đi, sau này tôi sẽ không…”

Tôi không nhịn được mà đá vào mặt hắn ta một phát, đá hắn ngã lăn trên mặt đất rồi tiến tới đạp lên yết hầu của hắn ta.

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 975 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status