Boss nữ hoàn mỹ

Chương 250





Chương 250: Bao vây

 

Roga nhặt một cây gậy sắt lên, đánh mạnh vào đầu của tên thuộc hạ nhà họ Cung, tay xạ thủ kia rên lên một tiếng rồi ngã xuống.

“Kiểm tra xem nó còn thở không, nếu còn thì phế toàn thân nó đi!”

Roga lại nhìn sang Muỗi. Tôi cũng đã chạy đến, nhưng chỉ nhìn thấy mắt Roga đỏ ngầu, dường như y muốn nói gì đó nhưng lại nén nhịn nuốt xuống.

Tôi châm một điếu thuốc cho y, vỗ vai y nói: “Gọi người đưa Muỗi về trước đi”.

Roga không nói gì, đột nhiên ngẩng đầu hỏi tôi: “Anh Dương, vừa rồi anh nói tay súng kia là người của nhà họ Cung à?”

“Ừ, sao thế?”

“Hỏng rồi, mau ra xe xem anh em nhà họ Cung có còn đó không!”

Y vừa dứt lời, trong lòng tôi đánh bộp một tiếng. Vừa rồi lúc chúng tôi xuống xe, không ai còn lòng dạ nào quan tâm đến anh em nhà họ Cung và Cung Thiệu Bình đã tàn phế, mà trong lúc đánh nhau, quả thực chúng tôi cũng phát hiện ra sức chiến đấu của kẻ này không cao, thậm chí còn có cảm giác như đang kéo dài thời gian.

Tôi vội vàng chạy đến trước chiếc xe đã cải tạo, quả nhiên trong xe không có ai, anh em nhà họ Cung và Cung Thiệu Bình đã biến mất không còn dấu vết.

“Mẹ kiếp!”

Tôi đạp vào chiếc xe một cái, lại để ba tên chó má kia chạy mất, tôi khá hiểu đang có chuyện gì xảy ra rồi.

Đám người chặn đường chúng tôi có lẽ là từ Chiêng Ray đến. Đỗ Minh Hào vốn không định cử người đến chặn chúng tôi, nhưng không ngờ cuộc điện thoại trước kia của chúng tôi đã có tác dụng.

Có lẽ thế lực của Đỗ Minh Hào ở Đông Nam Á không nhỏ, nhưng nếu hai anh em nhà họ Cung và Cung Thiệu Bình thật sự chết ở đây, tất nhiên tôi sẽ là đối tượng trả thù đầu tiên của nhà họ Cung, song Đỗ Minh Hào cũng đừng mong yên ổn.

Đỗ Minh Hào đúng là một gã nhanh trí.

Để cứu đám ăn hại Cung Chính Văn mà hơn hai mươi người đàn em của gã đã phải bỏ mạng ở đây.

Tôi nói: “Phế bọn chúng trả thù cho Muỗi. Chúng ta đi trước, cứu Tiểu Tây và Khang Khang quan trọng hơn”.

Roga nói: “Tôi đã muốn làm vậy từ lâu!”

Nói xong, Roga đi ra phía sau xắp xếp, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Roga mau chóng quay lại, theo sau y còn có hai người đàn em lúc trước.

Lúc này, bọn họ có vẻ hổ thẹn: “Xin lỗi anh Dương, anh Ga, bọn tôi không trông chừng kĩ ba tên khốn kia”.

Tôi cười nói: “Không sao, nếu đã có thể bắt được bọn họ một hai lần thì cũng sẽ bắt được lần thứ ba thứ tư. Lên xe trước đã, cứu người quan trọng hơn”.

Roga không lên tiếng, khởi động xe, sắp đến Chiêng Ray thì điện thoại di động của tôi vang lên, là Bansha gọi tới. Ông ta nói dù ông Suchat không thể tùy tiện hành động, nhưng ông ta đã dẫn người âm thầm mai phục ở Chiêng Ray.

Tôi mừng rỡ, hỏi bây giờ ông ta đang ở đâu và nói cho ông ta biết chỗ của Tiểu Tây và Khang Khang. Bansha càng thêm kích động, nói có thể làm việc cho tôi và ông Suchat thực sự là niềm vinh hạnh của ông ta.

Tôi nói tôi coi ông là bạn, mọi chuyện phải cẩn thận.

Sau khi tôi cúp máy, Roga nói với tôi, lúc nãy người do Đỗ Minh Cường bố trí đến Chiêng Ray đã gửi tin cho y, nhắn rằng bây giờ, bọn họ chỉ cách Tiểu Tây và Khang Khang mấy chục mét, không biết vì sao nửa tiếng trước người của Đỗ Minh Hào đột nhiên giảm hỏa lực đi rất nhiều.

Chiêng Ray là một thành phố có một vài cảnh đẹp. Ở Xiêng La, ngoại trừ đảo Phuki thì Chiêng Ray và Chiêng May là những điểm du lịch náo nhiệt nhất.

Nhà họ Đỗ có thể kinh doanh nhiều năm ở Chiêng Ray, có quan hệ với cả hai giới hắc bạch, tất nhiên nội tình cũng có, mà bây giờ người có quyền quyết định thật sự của nhà họ Đỗ ở Chiêng Ray là Đỗ Minh Hào.

Chỉ có điều không biết Đỗ Minh Hào có năng lực huy động những thế lực bí mật đó không.

Vì đang là ban ngày, nên người của Đỗ Minh Hào không phái người canh giữ lối vào thành phố một cách đường hoàng như trong phim được.

Vào trong thành phố rồi, chúng tôi phát hiện nơi đây cực kỳ vắng vẻ, kiến trúc mang phong cách nước ngoài ở hai bên không hề hấp dẫn chúng tôi, mà chúng tôi xe lái theo hướng đến địa chỉ đã hỏi được từ ba người Cung Chính Văn trước đó.

Chưa đi qua được bao nhiêu con đường, chúng tôi đã nghe thấy tiếng đánh nhau ngắt quãng, thỉnh thoảng còn xen lẫn mấy tiếng súng giảm thanh.

Đỗ Minh Hào đã phô trương đến mức này, ban ngày cũng dám dùng súng.

Đồng thời, chúng tôi cũng biết rõ hơn về thế lực của nhà họ Đỗ ở Chiêng Ray, chẳng trách Đỗ Minh Hào không tiếc bất cứ giá nào cũng phải nắm giữ được nhà họ Đỗ trong tay.

Dù sao nguyên tắc ra ngoài lăn lộn không thể liên lụy đến người nhà thì mọi người đều hiểu.

Tôi nói xuống xe, Roga và hai người đàn em khác không hề do dự rút khẩu súng trường tự động từ dưới ghế ngồi ra, thành thạo lắp băng đạn, nhét vào trong áo quần, rồi bình thản xuống xe.

Thế nhưng, bọn họ vừa xuống xe, còn chưa kịp nói gì thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng pằng.

Một lát sau, mặt kính bên phải phía sau xe của chúng tôi nứt vỡ, mảnh thủy tinh văng ra vừa hay sượt qua vai của một trong hai người đàn em đó.

Vì bị đạn bắn trúng, mặt kính vỡ giống như lưỡi dao sắc bén, trong nháy mắt cánh tay của người anh em nọ đã đẫm máu.

“Mẹ kiếp! Xakikoa, cậu sao rồi?”

Roga mắng chửi một câu, vội vàng kéo người anh em tên Xakikoa kia ra sau xe, lợi dụng chiếc xe để che chắn. Ngay lúc tôi và người anh em khác vội vàng ngồi xuống, lại một tiếng súng nữa vang lên, nhưng lần này, không ai trúng đạn.

“Bên phải đằng sau, cửa sổ thứ hai tầng ba.”

Gần như tôi và Roga cùng thấp giọng nói.

Tôi và Roga nhìn nhau, sau đó chia nhau thò nửa người ra hai bên xe, nhắm họng súng về phía đã đoán trước bắn ba phát đạn.

Không nhìn thấy ai, nhưng lúc tiếng súng vang lên, chúng tôi đã nhìn thấy có vài vết máu bắn ra từ cửa sổ.

Tôi thì không cần phải nói, thời gian trước, ngày nào, tôi cũng đến trường bắn luyện súng, mặc dù chưa đạt tới cảnh giới tay súng thiện xạ trong truyền thuyết, nhưng so với nhiều người kỳ cựu thì đã không thua kém bao nhiêu.

Roga lại từng là vệ sĩ của Đỗ Minh Cường. Nhà họ Đỗ có hai người con trai, bất kể là ai, vệ sĩ được bố trí bên cạnh cũng sẽ không quá tệ. Đương nhiên, chuyện về sau cũng đã chứng minh điều này.

Roga nói: “Anh Dương, bây giờ chúng ta mau chóng rời khỏi đây. Nơi đây đã bại lộ rồi, đợi người của Đỗ Minh Hào hoặc người của chính phủ tới chúng ta muốn đi cũng khó”.

Tôi chỉ vào một hành lang khác: “Bây giờ, chúng ta có muốn đi cũng không dễ đâu”.

Tình hình của Chiêng Ray hiện nay rất đơn giản, trông có vẻ như lực lượng ngang nhau, nhưng thực tế đã ngầm chuyển hướng.

Chiêng Ray là cứ địa của Đỗ Minh Hào, gã kinh doanh nhiều năm ở nơi này, thế lực lớn mạnh thế nào dùng ngón chân nghĩ cũng biết. Vậy mà lúc này lại bị mười mấy người của Đỗ Minh Cường phái đi giữ chân, chuyện này có vẻ không thực tế lắm.

Vừa rồi, ngay khi chúng tôi trở tay hạ tay súng bắn tỉa, cuối cùng tôi đã hiểu ra điều này.

Vì sao trước kia, người của Đỗ Minh Cường vẫn còn khổ sở chống đỡ, đợi đến khi Đỗ Minh Hào phát hiện chúng tôi bắt được ba người nhà họ Cung thì lập tức hình thành thế cân bằng?

Nguyên nhân rất đơn giản, Đỗ Minh Hào vốn đã bày thiên la địa võng, lợi dụng tính cách trọng tình nghĩa của Đỗ Minh Cường để tiêu diệt ông ta, sau đó cướp lấy nhà họ Đỗ.

Không ngờ ba chú cháu nhà họ Cung lại sinh thêm chuyện muốn đối phó tôi, nhưng bị chúng tôi bắt được, còn hỏi ra nơi nhốt mấy đứa nhỏ.

Đỗ Minh Hào biết chúng tôi nhất định sẽ đến Chiêng Ray, lập tức tương kế tựu kế, cử người đến giao lộ đường cái bên ngoài Chiêng Ray chặn chúng tôi, mục đích chỉ để cứu ba chú cháu nhà họ Cung.

Đương nhiên có thể trừ khử được chúng tôi là tốt nhất.

Như vậy thì chuyện một đám người xuất hiện ở phía trước và sau chúng tôi trở nên dễ hiểu rồi.

Vì vị trí xe dừng khá ổn, bên phải đằng sau chúng tôi là góc chết, vừa rồi cũng nhờ vậy mà tôi và Roga mới yên tâm đồng thời bắn súng.

Còn bây giờ, nó lại trở thành nhược điểm chí mạng của chúng tôi. Ban đầu, do chiếc xe chặn lối, chỉ có hai hướng trái phải là có thể rời đi, nhưng bây giờ hai phía đó đều có người đến, số lượng lại không ít.

Nói một cách đơn giản, chúng tôi bị bao vây rồi.

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 975 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status