Boss nữ hoàn mỹ

Chương 268





Chương 268: Tính toán như thần

 

Cuối cùng Đỗ Minh Cường nói với tôi, nội gián đúng là người mà tôi nghĩ tới, chính là cậu đàn em dẫn đầu đó trong tiểu đội của Ốc Trắng.

      Tôi thấy hơi khó hiểu tại sao Đỗ Minh Cường lại kể cho tôi nghe những chuyện này, sau đó ông ta giải thích vì ông ta coi tôi là anh em, cũng tránh sau này không thấy cậu đàn em kia đâu, tôi lại tưởng cậu ấy bị ông ta quản thúc.

      Sau đó chúng tôi tán gẫu một lúc, trên bàn ăn, Đỗ Minh Cường có vẻ hơi thổn thức nói, lẽ ra đây là một kế hoạch kín kẽ không thể chê vào đâu được, không ngờ chiêu này của Đỗ Minh Hào quá độc ác, gã lại bỏ một khoản tiền lớn ra thuê lính đánh thuê. Nhưng bây giờ, hành động thất bại, Đỗ Minh Hào coi như xôi hỏng bỏng không rồi.

      Suchat nói: Cường, ông đừng quá lơ là, thằng em này của ông quá nham hiểm, cẩn thận bị nó bắt được cơ hội.

      Đỗ Minh Cường cười ha ha: Suchat, người của ông đã ra tay rồi, tôi còn gì phải lo nữa?

      Tôi đột nhiên nhớ ra, cả ngày hôm nay không nhìn thấy tiểu đội của Ốc Trắng đâu cả, chỉ có cậu đàn em bị thương nặng phá cửa chính của quán bar xông vào đó thôi. Tôi hỏi: “Anh Cường, Ốc Trắng đâu? Hôm nay, bọn họ có đến quán bar không?”

      Đỗ Minh Cường lắc đầu một cách thần bí, làm ra vẻ cao nhân, tôi không nói gì nữa, đành im lặng.

      Sangsu nói: “Cường, ông đừng lấp lửng nữa. Như Cường đã nói ban nãy, tất cả mọi chuyện hôm nay đều nằm trong kế hoạch, bao gồm cả chọn nơi tụ tập là quán bar, không chỉ để dễ dụ rắn vào hàng, mà còn để loại trừ ảnh hưởng về sau”.

      Tôi hoàn toàn hiểu ra, thì ra là vậy. Nếu đã nằm trong kế hoạch, vậy thì nhất định Đỗ Minh Cường đã làm xong hết công tác chuẩn bị, nên Suchat mới bảo Bansha giấu hai khẩu súng ở chỗ khuất sau chiếc cột đá ở hành lang.

      Có nghĩa là lúc chúng tôi đi vào bếp sau thấy nơi này lộn xộn chắc chắn cũng là được bày trí từ trước.

      Đám Ốc Trắng có lẽ đã đến biên giới Xiêng La, chuẩn bị trước để chặn Đỗ Minh Hào.

      Nghĩ đến đây, tôi không khỏi thở dài. Đỗ Minh Cường có thể đạt được vị trí này, tuyệt đối không chỉ dựa vào mối quan hệ với Suchat và Sangsu, mà khả năng bày binh bố trận mạnh mẽ của ông ta cũng khiến cho người ta nể sợ.

      Ăn tối xong, có lẽ để bày tỏ lòng hối lỗi, tôi vừa ra viện đã gặp phải chuyện thế này, mà trước đó còn hoàn toàn không biết gì, nên Đỗ Minh Cường lại nói với tôi, nếu tôi đồng ý đi theo ông ta, ông ta luôn luôn chào đón tôi, còn nếu tạm thời tôi chưa có ý định thì ông ta sẽ đợi.

      Tôi từ chối một cách uyển chuyển, Bạch Vi đã đến Úc Châu, tâm trạng của tôi luôn rất tệ. Nên tranh thủ thời gian nằm viện, tôi đã lên kế hoạch thật kỹ cho tương lai của mình.

      Đánh đổ nhà họ Cung, cưới Bạch Vi xem ra đều là những chuyện khó như lên trời. Nhưng dù khả năng có nhỏ đến mấy, tôi cũng sẽ liều lĩnh thực hiện.

      Vì lúc trước tôi luôn ở khách sạn, sau này khi Bạch Vi đi, tôi lại không có chỗ ở, đành kê tạm một chiếc giường trong một phòng khác trên tầng hai ở quán bar của Bansha sống qua ngày.

      Nghĩ đến tất cả những thứ phải đối diện khi về nước, tôi không nhịn được gọi cho Đồng An Chi. Tôi nói với ông ấy mình định sẽ về nước, Đồng An Chi có vẻ khá vui, chuyện này hình như đã nằm trong dự liệu của ông ấy.

      Đồng An Chi nói sau khi tôi về nước, ông ấy sẽ sắp xếp vị trí cho tôi, để tôi làm quen cách vận hành và quy trình của công ty bất động sản. Chờ đến khi tôi quen rồi, ông ấy có thể dần giao công ty cho tôi.

      Đương nhiên chỉ là cho tôi mượn, dẫu sao chờ khi con trai ông ấy lớn, tôi cũng sẽ phải trả lại. Tôi chỉ là một người quản lý, bảo vệ khối tài sản này giúp họ thôi.

      Tôi nhớ đến Hà Khai Thành, nụ cười khinh miệt trên gương mặt ông ta khiến tôi cảm thấy bị sỉ nhục.

      Còn yêu cầu của Đồng An Chi, đương nhiên là tôi đồng ý. Sự tín nhiệm tuyệt đối mà ông ấy dành cho tôi, ngoài vài người trên đời này ra, tôi thậm chí khó có thể tưởng tượng được.

      Cuối cùng Đồng An Chi nói cuộc khảo sát của ông ấy ở Xiêng La đã hoàn toàn kết thúc, chờ sắp xếp mọi việc xong, chắc một tuần nữa ông ấy sẽ về nước, ông ấy còn hỏi tôi có về cùng không.

      Tôi tính thời gian, chắc cũng tầm đó, nên bảo ông ấy đặt vé luôn.

      Ngày hôm sau, sĩ quan cao cấp Natcha lái xe đến, tôi hỏi: “Bây giờ không phải tránh điều tiếng nữa à?”

      Ông ta đáp: “Lúc trước bên trên có rất nhiều người nhòm ngó tôi, nhưng ở Chiêng May bây giờ, trên tôi chỉ có ông Sangsu thôi. Còn cậu lại là đối tác tốt nhất của ông Sangsu, đương nhiên tôi không cần phải tránh điều tiếng nữa rồi. Huống hồ, hôm nay tôi tới đây là mang một tin tốt đến cho cậu”.

      Tôi và Natcha đi vào quán bar ngồi: “Tin tốt gì thế? Không lẽ chính phủ thành phố quyết định tặng tôi danh hiệu Công dân danh dự à?”

      Natcha làm ra vẻ kinh ngạc nói: “Trời ơi Dương, cậu đúng là tính toán như thần. Đúng vậy, tôi đến là để báo cho cậu tin tức này. Chính phủ thành phố đã quyết định sẽ trao tặng huy chương cho cậu vào đại hội thường quy sau ba ngày nữa”.

      Tôi mỉm cười, thật ra tôi đã dự đoán ra kết quả này từ lâu. Nếu không nhờ có tôi, Sangsu luôn phải áp chế mối quan hệ giữa Suchat và Đỗ Minh Cường thay tôi, Natcha thì lại luôn tham công. Tóm lại, danh hiệu này được dự đoán trước là rơi vào tay tôi rồi.

      “Tôi biết rồi. À, mấy đồng chí cảnh sát hy sinh trong quán bar hôm qua thế nào rồi? Chuyện này xử lý ra sao?”

      Tôi hỏi mấy chuyện này không phải vì nhàn rỗi, mà là tôi thật sự thấy rất hiếu kỳ. Hôm qua, lúc mấy người cảnh sát đó hy sinh, Natcha có vẻ mặt đau khổ như mất đi người thân. Nhưng bây giờ ông ta vẫn vui vẻ như thường, không hề có chút dáng vẻ nào giống như bị cấp trên trách cứ.

      Natcha nhìn ngó xung quanh, xác định không có ai chú ý, mới nói: “Dương, cậu có biết đám lính đánh thuê mà các cậu gặp trong quán bar hôm qua là ai không?”

      Tôi khó hiểu hỏi: “Lính đánh thuê là lính đánh thuê, chứ còn ai vào đây nữa?”

      Natcha cười he he nói: “Đám lính đánh thuê này không giống những bọn lính đánh thuê khác. Bọn chúng thuộc một tổ chức tên là Thiên Đường, đã hoạt động vài chục năm ở Đông Nam Á. Chúng có hành tung kỳ lạ, làm việc thì độc ác, khiến các quốc gia đều phải đau đầu. Không ngờ sau hai lần vây bắt, đám lính đánh thuê này lại tổn hại hơn phân nửa ở chỗ chúng ta. Phải biết rằng một nhóm lính đánh thuê có quân số lên đến hai mươi người đã có thể coi là một tổ chức lớn rồi đấy”.

      “Chắc ông được cấp trên khen thưởng hả?”

      Nội tâm tôi gào thét, từ khi gặp tôi, vận may liên tục rơi trúng đầu Natcha, đây đúng là một kỳ tích không thể hình dung.

      Lính đánh thuê chỉ là một đám người lưu vong, mỗi người đều có những tài nghệ thần kỳ, đi lại giữa biên giới các nước và chuyên làm các công việc đâm thuê chém mướn.

      Tôi cứ tưởng đám lính đánh thuê mà chúng tôi gặp cũng bình thường thôi, nào ngờ chúng lại nổi tiếng ở Đông Nam Á như vậy.

      Natcha nói: “Ừ, tôi cũng tưởng mình sẽ bị trách mắng như cậu nghĩ, ai dè sáng nay Bingkok lại gửi thư đến khen ngợi. Dương, cậu đúng là phúc tinh của tôi”.

      Tôi không nói gì, sau đó chúng tôi lại tán gẫu một lúc. Tôi nói cho Natcha biết tin một tuần nữa tôi sẽ về nước, ông ta rất ngạc nhiên ngỏ ý giữ tôi lại, nhưng tôi có kế hoạch riêng của mình, đành nói sau này nếu có sang Xiêng La, nhất định sẽ đến tìm ông ta.

      Lúc lên xe, Natcha có vẻ không nỡ, ông ta nhìn làm tôi thấy sởn gai ốc, suýt nữa lên tiếng mắng chửi. Nhưng suy xét đến ảnh hưởng, cuối cùng tôi lại thôi.

      Lúc quay về, tôi báo tin này cho đám Đỗ Minh Cường. Đỗ Minh Cường nói Đỗ Minh Hào đã bị bắt, bây giờ ông ta chuẩn bị kiện gã ra tòa. Như vậy có thể khiến thằng em trai này của mình sống an phận nốt nửa đời còn lại, cũng giảm bớt đi một người ẩn trốn khiến ông ta lúc nào cũng phải nơm nớp đề phòng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 975 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status