Boss nữ hoàn mỹ

Chương 289





Chương 289: Viện binh

 

Bụp!

      Cây gậy trong tay tôi tiếp tục chặn cây gậy rút lại, lực rất mạnh, tôi cảm thấy gang bàn tay mình tê rần. Nhưng ngay sau đó, người đàn ông cầm quân thích đã đánh tới, con dao quân thích lóe sáng đâm thẳng vào ót tôi.

      Tôi cúi mạnh đầu xuống, đồng thời lộn nhào chếch về phía trước thoát khỏi vòng công kích của hai người đó. Những tên côn đồ khác thấy vậy, đều gào thét lao về phía tôi. Tôi nhanh chóng chạy ra khe hở của bọn chúng, thầm nói không xong rồi.

      Bây giờ, tôi đang bị đàn áp, không có chút sức lực phản kháng nào. Nếu cảnh sát ở bên ngoài vẫn không nghĩ ra cách, chắc sớm muộn gì tôi cũng sẽ chết ở đây.

      Trông thấy đám côn đồ đó lại xông tới, còn trước mặt tôi đã hết đường đi. Tôi nghiến răng, quay người lại, đánh một tên.

      Cung Chính Văn đã đặc biệt sai người biến nhà kho bỏ hoang này thành một không gian kín như bây giờ, chỉ cần tôi quyết định ở lại, dù không cần dùng đến nhiều người, cũng có thể hạ tôi dần dần.

      Tôi vừa thầm chửi mắng vừa đánh đấm, nhưng vì vài đợt tấn công liên tiếp của tôi, mà mười mấy tên côn đồ và hai người đàn ông mặc đồ đen cơ hồ đã bị tôi tách ra, đây cũng là cơ hội để tôi tạm nghỉ.

      Lúc này, Cung Chính Văn ở một phía khác đang cười ha ha: “Phương Dương, mày cũng có ngày hôm nay nhỉ. Phải biết là để đề phòng chuyện mày bị một trăm người đám Bansha bao vây, nhưng vẫn chạy thoát giống lúc ở Xiêng La tiếp diễn, tao đã phải đặc biệt cải tạo lại cái nhà kho này. Đây cũng chính là một món quà lớn tao tặng cho mày đấy”.

      Tôi nghiến răng không lên tiếng, nắm chắc cơ hội lách người sang một phía, bất ngờ nện một gậy vào một tên côn đồ chưa kịp phản ứng, tên đó lập tức bị tôi đánh ngất tại chỗ.

      Những tên côn đồ khác ngây ra, rõ ràng chúng không ngờ tôi có thể phản kháng. Sau đó, một người hét lên: “Mau, giết nó đi! Cung thiếu gia sẽ thưởng một triệu!”

      “Mẹ!”

      Ngay sau đó, tất cả mọi người bừng bừng khí thế, hô hào xông về phía tôi. Còn tôi lúc này đã đứng khá gần Cung Chính Văn, hắn ta vẫn chưa ý thức được rằng vị trí này của tôi có sức đe dọa tới mình, nên vẫn nhìn tôi với vẻ dương dương đắc ý ở đó.

      Cuối cùng, hai người đàn ông mặc đồ đen cũng xông vào vòng chiến, áp lực của tôi chợt tăng vụt, bên tai tôi chỉ có tiếng cười điên loạn của Cung Chính Văn và tiếng khóc mơ hồ của Chúc Mi.

      Lòng tôi nóng như lửa đốt, nhưng không biết phải làm sao. Vốn dĩ, tôi đã rất tốn sức khi đối phó với hai người đàn ông mặc đồ đen đó rồi, bây giờ lại còn có mười mấy tên côn đồ ở vòng ngoài cũng xông vào tấn công. Lúc này, tôi có một loại kích động muốn hộc máu.

      Mẹ kiếp! Tề Vũ Manh, cô đâu rồi? Nếu cô còn không mau xuất hiện, ông đây sẽ chết ở đây mất!

      Nhưng đánh nhau kỵ nhất là phân tâm, huống hồ hai người đàn ông mặc đồ đen không biết là cao thủ ở đâu, nhưng có chiêu thức rất giống tôi. Nhưng chiêu thức của họ chặt chẽ hơn tôi nhiều, tôi vừa phân tâm một cái là lưng đã trúng một gậy ngay.

      Cảm thấy một luồng sức mạnh cực lớn ở phía sau lưng, tôi mượn lực lăn người lên phía trước, thoát khỏi vòng tiến đánh của hai người đàn ông đó.

      Thấy tôi chật vật trốn chạy, hình như Cung Chính Văn vô cùng sung sướng: “Ha ha, Phương Dương, sao rồi? Mày cũng có ngày hôm nay nhỉ. Hai người họ là quân nhân xuất ngũ mà tao đặc biệt thuê đến đấy, đối phó với cái loại như mày thì đúng là dễ như trở bàn tay. Hay thôi thì mày tự đánh gãy hai chân đi, có lẽ tao sẽ cho mày được chết nhẹ nhàng một chút”.

      “Được, muốn hai chân của tao, mày tự lấy đi này!”

      Tôi vừa chửi bới, vừa bất ngờ rút cây côn điện đã giấu trong người từ trước ra, mở chốt, lập tức đánh vào đầu ba người, mắt họ thoáng cái đã trắng dã, rồi ngất xỉu.

      Thấy vậy, những người còn lại kinh hãi. Chờ khi nhìn thấy rõ thứ tôi đang cầm trong tay, chúng mới lại liều mạng xông lên.

      Tác dụng chính của côn điện là làm đối thủ tê liệt, nhưng khi dùng hết điện, nó còn chẳng bằng một cái gậy cao su.

      Liên tục đánh ngã ba tên, tôi đã rất hài lòng. Tôi dùng cái dùi cui điện làm vũ khí, ném thẳng về phía một người. Người đó kinh hãi, liên tục lùi lại, nhưng lại đụng phải một người đang lao lên phía trước đuổi theo tôi. Dưới sự bất ngờ không kịp phòng bị, hai người họ đều ngã xuống đất kêu lên oai oái.

      Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thực tế cũng chỉ có mấy phút thôi. Thoáng cái, tôi đã liên tiếp hạ được năm người trong một khoảng thời gian ngắn, cộng thêm với một tên đàn em bị tôi đánh lén lúc đầu. Bây giờ, trong nhà kho rộng lớn này chỉ còn lại khoảng mười tên du côn và hai người đàn ông mặc đồ đen.

      Hai người đàn ông mặc đồ đen nghiêm mặt, đồng thời lao về phía tôi. Còn tôi thì tiếp tục chạy về phía ít người nhất.

      Trong tình huống này, chỉ có thằng ngu mới xông lên đánh bừa.

      Còn Cung Chính Văn ban nãy còn có vẻ dương dương đắc ý bây giờ cũng đã đen mặt.

      Tuy nhiên dù nhà kho to thì cũng có lúc chạy hết chỗ. Tôi chỉ là một người hay đánh nhau, chứ không phải thần tiên trên đất liền, nên chẳng mấy chốc đã bị dồn vào góc chết. Còn ngay trước mặt tôi là hai người đàn ông đô con mặc đồ đen, mười tên côn đồ ở sau lưng họ cũng nhao cả lên nhìn tôi.

      Mẹ nó, cô Tề Vũ Manh này, còn lề mề nữa thì chỉ có thể hốt xác tôi thôi.

      Tôi trầm mặc một lát, nói: “Cung Chính Văn, không phải mày muốn hai cái chân của tao à? Được, tao đồng ý. Nhưng mày phải thả ba người họ ra trước”.

      Cung Chính Văn khập khiễng bước tới, cười lạnh nói: “Xin lỗi, ban nãy tao đã cho mày cơ hội, nhưng mày không biết trân trọng. Bây giờ, tao không cho nữa”.

      Thấy tôi có vẻ định nói tiếp, Cung Chính Văn lại nói: “Nhưng nếu mày có ý định này thì rất tốt, chỉ cần mày tự đập gãy hai chân, tao có thể bảo đảm cho mày chết nhẹ nhàng một chút”.

      Tôi cười lạnh: “Bớt nói mấy câu nhảm nhí đi, nếu mày đã không đồng ý thì cứ bảo chúng nó xông lên tiếp đi. Tao thật muốn xem xem tao có thể gắng gượng được thêm bao lâu nữa. Nếu cảnh sát đến mà tao chưa ngã xuống thì chúng mày sẽ bị tóm hết cả lũ”.

      Nói rồi, tôi vừa khôi phục sức lực vừa cạn một cách nhanh chóng, vừa thả lỏng gân cốt. Dù ban nãy, tôi đã cố hết sức né được đa số các đòn tấn công, nhưng vẫn không tránh được việc bị thương, may sao đều là vết thương ngoài da.

      Cung Chính Văn xoa cằm: “Được, tao cho mày cơ hội”.

      Dứt lời, hắn ta ra hiệu bằng ánh mắt cho đám đàn em đang canh chừng đám Chúc Mi ở phía sau, một tên trong số đó cởi trói cho Chung Chính Nam.

      “Mày…”

      Bụp!

      Chung Chính Nam vừa định lên tiếng đã ăn ngay một cái tát, anh ta còn chưa kịp phản ứng lại, Cung Chính Văn đã nói: “Phương Dương, mày xem lại mình đi, toàn ở với lũ dở gì thế này? Cái loại mồm thối như nó, tao phải dạy nó cách im miệng mới được”.

       Chung Chính Nam lập tức cúi đầu, không dám nói gì nữa.

       Cung Chính Văn nói: “Sao rồi Phương Dương, tao đã thả một đứa rồi đấy, mày tự đánh gãy một chân trước đi”.

      Tôi cau mày: “Thả hết bọn họ ra, không thì đừng mơ”.

      Cung Chính Văn híp mắt lại: “Phương Dương, tao ghét nhất là bị uy hiếp”.

      Trong nhà kho lại có phút im lặng hiếm hoi, một lát sau, Cung Chính Văn gào lên: “Chúng mày mau xông hết lên, đập chết nó đi!”

      Tất cả mọi người đều phản ứng lại, hai người đàn ông mặc đồ đen đi đầu đột nhiên ra tay, dường như chỉ trong phút chốc, quân thích và gậy rút đều xuất hiện trước mặt tôi.

      Tôi vừa thầm chửi mắng Cung Chính Văn là tên gian xảo, vừa tránh né. Bụp một tiếng, cái gậy trong tay tôi và cây gậy rút đã đập mạnh vào nhau.

      Tôi khom lưng, vừa hay né được cú đánh nguy hiểm của dao dùng trong quân đội.

      Pằng!

      Ngay sau đó, khi tôi chưa kịp phản ứng, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng nổ vang, còn người đàn ông cầm gậy rút ở trước mặt tôi chợt biến sắc mặt. Tôi cúi đầu nhìn thì thấy đùi người đó đã xuất hiện một vòi máu.

      Tôi mừng thầm, cuối cùng thì viện binh cũng đến rồi.

      Cung Chính Văn cũng ý thức ra được điều gì đó, mặt hắn ta tiếp tục có vẻ dữ tợn, hắn ta gào lên: “Chúng mày mau xông lên giết nó cho tao!”

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 975 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status