Boss nữ hoàn mỹ

Chương 298





Chương 298: Hai mươi triệu

“Phương Dương, vậy là không còn gì để thương lượng nữa à?”

      Cung Chính Vinh cất giọng lạnh lùng: “Tôi đang cho cậu cơ hội cuối cùng, nếu cậu…”

      “Dừng, đừng cho tôi cơ hội nữa. Những chuyện rác rưởi của nhà họ Cung các anh tôi không muốn, cũng không có hứng quan tâm. Anh chỉ cần biết chưa đến mười ngày nữa là Cung Chính Văn sẽ chính thức bị chuyển đến nhà tù, đợi hắn ta vào đó rồi thì không ai có thể cứu hắn ta được nữa. Mà bây giờ, người có thể cứu hắn ta cũng chỉ có tôi”.

      Nói xong, tôi một hơi uống hết ly cà phê, dù sao cũng là miễn phí, không uống thì uổng.

      Tôi đứng lên, lần này hai vệ sĩ kia không ngăn tôi lại nữa. Phớt lờ ánh mắt như muốn giết người của Cung Chính Vinh, tôi đi về phía cửa, nhưng lại đụng phải hai người.

      Bạch Vi và Hà Khai Thành vội vã đi tới, nhìn trái ngó phải, vừa hay trông thấy tôi, Bạch Vi lộ vẻ vui mừng: “Phương Dương, may quá anh ở đây”.

      Hà Khai Thành lại nhìn đến băng ghế mà tôi ngồi trước đó, thấy bộ dạng của Cung Chính Vinh, ông ta không khỏi nhíu mày.

      “Bạch Vi, sao em lại ở đây?”

      Tôi hỏi: “Không phải em đã về Thịnh Hải rồi à?”

      Mặt Bạch Vi hơi biến sắc, Hà Khai Thành nói: “Chúng tôi đến bàn bạc với cậu một chuyện”.

      “Chuyện gì?”

      Nhìn Bạch Vi có vẻ muốn nói gì đó lại thôi, trong lòng tôi bỗng nhiên có một loại cảm giác bất an đang dần dâng lên.

      Hà Khai Thành chỉ vào Cung Chính Vinh: “Cậu cảm thấy nói ở cửa quán cà phê có phù hợp không?”

      Tôi hiểu ý ông ta, chỉ đành ngồi xuống lại băng ghế trước đó. Cung Chính Vinh thấy Bạch Vi và Hà Khai Thành xuất hiện thì vui lên hẳn, hắn gọi: “Giám đốc Bạch, chú Hà, mau lại đây ngồi đi”.

      Băng ghế ở quán cà phê được thiết kế không lớn, chỉ có thể ngồi từ hai đến bốn người, do đó Bạch Vi ngồi xuống bên cạnh tôi, Hà Khai Thành ngồi đối diện tôi, cũng chính là vị trí bên cạnh Cung Chính Vinh, còn hai người vệ sĩ thì ngồi về lại vị trí cũ.

      Hình như vừa rồi, Hà Khai Thành đã nói với nhân viên phục vụ quầy bar, lần này nữ nhân viên phục vụ kia không qua hỏi chúng tôi muốn gọi đồ uống gì nữa.

      Tôi nhìn sang Bạch Vi, cô ấy cắn môi, nói: “Phương Dương, thật ra mấy ngày trước đúng là em đã về Thịnh Hải, nhưng vừa rồi nghe nói anh và Cung Chính Vinh gặp nhau, em và chú Hà mới chạy tới đây”.

      Tôi hít sâu một hơi, trong lòng mơ hồ đã có dự đoán: “Em cũng đến để khuyên anh?”

      “Phương Dương, anh phải tin em. Lần này, người nhà em đã bảo đảm với em, chỉ cần anh đồng ý tha cho Cung Chính Văn, nhà họ Cung nhất định sẽ không gây phiền hà cho anh nữa. Không tin anh có thể hỏi chú Hà”.

      Bạch Vi nhìn chằm chằm vào mắt tôi nói.

      Tôi cười nhạo: “Bạch Vi, em làm thế này là vì Cung Chính Văn hay là vì Phần mềm Trí Văn?”

      Sắc mặt Bạch Vi thoáng chốc trở nên trắng bệch, cô ấy nói: “Phương Dương, là em muốn tốt cho anh, chỉ cần anh đồng ý với nhà họ Cung, bọn họ không những sẽ trả anh một khoản tiền lớn, mà còn buông bỏ ân oán giữa hai bên. Nếu lần này, bọn họ còn dám làm gì anh, người nhà em cũng sẽ không bỏ qua cho họ”.

      Tôi cảm thấy lòng mình đang dần trở nên lạnh lẽo, nói: “Lẽ nào mới sáng sớm em chạy từ Thịnh Hải đến Yến Kinh cũng vì cùng một mục đích với Cung Chính Vinh, khuyên anh tha cho Cung Chính Văn?”

      Bạch Vi cúi thấp đầu không nói gì thêm nữa, Hà Khai Thành lại quát mắng: “Phương Dương, sao cậu lại nói chuyện kiểu đó? Khi nói chuyện với cô chủ hãy tôn trọng một chút”.

      Cung Chính Vinh cũng nói: “Phương Dương, cách tốt nhất cho cậu bây giờ đó là mau chóng liên lạc với Chúc Mi, sau đó thả em tôi ra, nếu không hậu quả tự chịu”.

      Tôi cười lạnh: “Quả nhiên đây mới là cái đuôi hồ ly của anh. Tính kế hay thật, đầu tiên anh để Chung Chính Nam mời tôi đến bàn chuyện, sau đó anh mới hành động. Nếu thành công là tốt nhất, cho dù không thể thành công thì vẫn còn hai người cầm lái của nhà họ Bạch bảo vệ hộ tống anh. Cung Chính Vinh, mặt mũi của anh cũng lớn thật đấy”.

      Tôi tự giễu: “Tôi đã nói mà, làm sao cái tên Chung Chính Nam kiêu căng kia hiếp yếu sợ mạnh lại đột nhiên như thay tính đổi nết, chủ động gọi tôi ra xin lỗi, còn nói mời tôi làm người chứng hôn. Ai ngờ đâu, anh ta đã sớm bị Cung Chính Vinh anh mua chuộc rồi”.

      “Không sai, đây đúng là kế hoạch tôi nghĩ ra. Lúc trước, khi tôi nghĩ đến kế hoạch này đã cân nhắc tới. Hôm qua, tôi lại nói chuyện với người lớn nhà họ Bạch, thế nên Giám đốc Bạch và chú Hà mới biết chuyện này”.

      Nói xong, Cung Chính Vinh cười lớn: “Nhìn đi, Phương Dương, cậu phải hiểu, cho dù cậu có nhảy cao đến đâu, vẫn chỉ là một chú hề nhảy nhót mà thôi. Trước mặt nhà họ Cung tôi và nhà họ Bạch, trông cậu buồn cười như một đứa nhỏ cầm con dao cũng đứng không vững. Cậu tưởng nịnh bợ được Đồng An Chi ở Yến Kinh là có thể giải quyết được bọn tôi ư? Cậu nghĩ đơn giản quá đấy…”

      Bốp!

      Cung Chính Vinh còn chưa nói dứt câu, đừng nói là tôi, ngay cả Hà Khai Thành dường như cũng không chịu nổi nữa, một cái tát giáng xuống mặt hắn. Hà Khai Thành phẫn nộ nói: “Câm miệng! Cái tên ăn hại chuyện thành không đủ chuyện hư có thừa như cậu, nếu không phải vì cậu và Cung Chính Văn, quan hệ giữa nhà họ Cung và nhà họ Bạch sao lại đi đến mức này?”

      Bạch Vi lại nhìn sang tôi: “Phương Dương, anh có thể không nghe những lời Cung Chính Vinh nói, nhưng anh nhất định phải tin em, em sẽ không hại anh”.

      Khi nói đến câu cuối, trong giọng nói của Bạch Vi như mang theo vẻ cầu xin.

      Nhưng giờ khắc này, tôi chỉ cảm thấy mặt mình đau rát, tôi thản nhiên nói: “Bạch Vi, lẽ nào em đã quên những chuyện xảy ra ở Xiêng La lúc trước rồi ư? Lần trước, lúc cứu Cung Chính Vinh ra, nhà họ Cung của anh ta cũng nói như vậy đấy. Thế rồi sao? Vừa ra ngoài, họ đã hợp tác cùng Đỗ Minh Hào muốn giết anh. Lẽ nào những chuyện này em đều không nhìn thấy hay sao?”

      “Nhưng lần này, người nhà em đã bảo đảm với em, nhà họ Cung nhất định sẽ không ra tay với anh nữa”.

      “Đủ rồi, uy tín của nhà họ Cung còn thối hơn chất thải ở nhà vệ sinh!”

      Tôi đứng dậy, ngữ khí đã gần như chất vấn, không biết vì sao người con gái này cứ luôn ngốc nghếch như vậy. Cô nghĩ bây giờ tôi buông tha cho Cung Chính Văn thì nhà họ Cung sẽ không trả thù tôi sao?

      Hết chuyện này đến chuyện khác đã chứng minh nhà họ Cung là một gia tộc không có chút đáng tin nào, xảo trá nham hiểm, để đạt mục đích mà không từ thủ đoạn. Nói chuyện buông bỏ với loại gia tộc như vậy thì có khác gì bảo hổ lột da?

      Huống hồ thù hận giữa tôi và nhà họ Cung không phải chuyện mà nhà họ Bạch có thể khống chế được.

      Nếu tôi thật sự thả Cung Chính Văn ra, đến lúc đó Cung Chính Văn hoặc Cung Chính Vinh tìm đến trả thù tôi. Khi bị bắt, họ lại nói chuyện này không liên quan đến bọn họ, vậy ai sẽ đứng về phía tôi?

      Tôi nhìn Bạch Vi nhấn mạnh từng chữ: “Bạch Vi, trong sự nghiệp anh rất khâm phục em, bởi vì em còn trẻ mà đã phát triển Phần mềm Trí Văn rất lớn mạnh. Nhưng trừ chuyện đó ra, em thật sự quá đơn thuần. Có điều nếu em đã nói như vậy, anh cũng sẽ nể mặt em”.

      Tôi điều chỉnh cảm xúc ngồi xuống, lờ đi đôi mắt đỏ hồng của Bạch Vi, tôi nhìn sang Cung Chính Vinh nói: “Bây giờ, anh đưa cho tôi 20 triệu và quay lại một đoạn video như lần trước, tôi đảm bảo sẽ cố gắng đưa Cung Chính Văn ra”.

      Hà Khai Thành không lên tiếng nữa như thở phào một hơi, nhưng không ngờ Cung Chính Vinh lại như con mèo bị đạp phải đuôi, cả giận nói: “Phương Dương, 20 triệu, sao cậu không đi ăn cướp luôn đi?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 975 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status