Boss nữ hoàn mỹ

Chương 90





Chương 90: Tính toán rõ ràng một lần

“Đây là cậu Dương, hai cô nhớ phục vụ cho tốt…”

“Khoan đã.” Tôi vội cắt lời ông ta: “Bansha, tôi đến để bàn chuyện nghiêm chỉnh với ông, ông bảo mấy cô ấy ra ngoài trước đi, xong chuyện rồi tính sau.”

Bansha ngẩn ra, sau đó xua tay bảo hai cô gái đó đi ra ngoài, tiếp theo mặt mày niềm nở chạy đến ngồi xuống cạnh tôi trên chiếc sofa.

Vì mối quan hệ của tôi với Suchat, nên giờ ông ta đã cung phụng tôi như phật thánh.

Tôi kể sơ qua sự việc cho ông ta nghe một lượt, sau khi chăm chú lắng nghe, Bansha dè dặt hỏi: “Cậu Dương, cậu muốn tôi làm thế nào? Dẫn người đến Hoa Hạ xử Cung Chính Văn hay bắt cóc ông chủ của BTT ép ông ta tiếp tục hợp tác với cậu?”

Tôi thấy hơi cạn lời, lắc đầu: “Bansha, tôi hỏi ông, nếu để ông và đám tay chân ngồi tù vài tháng, ông muốn bao nhiêu tiền?”

Bansha lại ngẩn ra, vội xua tay: “Cậu Dương, cậu đừng đùa, sao tôi dám lấy tiền của cậu. Đợt trước, kiếm được vài món tiền từ đám Tào Văn Hoài và Cung Chính Văn, tôi còn chưa dám tiêu đây này. Nhưng cậu Dương nói ngồi tù mấy tháng…”

“Cùng lắm là năm tháng, ít thì cũng có thể tạm giam nửa tháng thôi. Xong xuôi, tôi với ông coi như hết sạch ân oán, tôi sẽ đưa thêm cho ông một khoản tiền để bồi thường.”

“Không không, cậu Dương, tôi thật sự không dám lấy tiền của cậu đâu!”

Bansha lại xua tay từ chối, sau đó cúi đầu suy nghĩ một lát, ông ta xoa tay cẩn thận nói: “Cậu Dương, cậu xem thế này có được không nhé. Tôi giúp cậu làm chuyện này, cậu nói với ông Suchat một tiếng, bảo rằng giờ tôi với cậu đã là bạn, tôi còn giúp cậu chút việc vặt, cậu xem như vậy có được không?”

Tôi không vội trả lời ngay, chỉ thờ ơ nhìn ông ta.

Bansha có vẻ hơi căng thẳng mỉm cười: “Cậu Dương, tôi cũng có người thân, có vợ có con. Khoảng thời gian này, tôi luôn rất lo sợ, sợ một khi ông Suchat và cậu không vui… Cậu cũng biết đấy, thật ra tôi cũng chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ thôi, trước mặt những nhân vật lớn như cậu và ông Suchat, tôi chẳng là gì cả!”

Tôi vẫn không nói gì, chỉ nhìn ông ta.

Trên trán Bansha đã đổ mồ hôi, ông ta cúi đầu: “Cậu Dương, thật không dám giấu gì cậu, tôi cũng muốn làm ăn với ông Suchat…”

Tôi lại ngắt lời ông ta: “Được rồi, tôi không quan tâm đến việc ông muốn làm ăn gì với Suchat nhưng tôi đồng ý với ông. Nếu lần này ông giúp tôi, tôi sẽ nói như vậy với Suchat, mà tôi cũng chỉ có thể làm được việc này thôi.”

Bansha lại đầy vẻ hớn hở: “Cậu Dương, thế là đủ rồi. Cậu chỉ cần nói vậy với ông Suchat là đủ rồi, cậu nói đi, muốn tôi làm gì?”

Tôi sắp xếp lại suy nghĩ một chút, sau đó bảo ông ta nhích lại gần, rồi nhỏ giọng nói cho ông ta biết chi tiết kế hoạch.

Thật ra kế hoạch của tôi rất đơn giản, chính là nhờ Bansha chịu tội thay.

Người quay và phán tán clip đều là ông ta, thêm vài thứ khác nữa, biến Alava trở thành một người bị hại.

Còn tôi chỉ là một người qua đường chẳng may bị kéo vào thôi.

Kế hoạch đơn giản này chẳng những cần Bansha tự đứng ra chịu tội thay, mà còn cần sự phối hợp của Alava và cảnh sát.

Tôi phải tự mình đi thuyết phục Alava, còn phía cảnh sát, người lần trước đưa tôi ra khỏi đồn cảnh sát một cách khách sáo chắc vẫn có thể nhờ vả được.

Ngoài ra, tôi còn phải lôi Tào Văn Hoài vào nữa, dẫu sao loại người như gã cũng không đáng để tôi thương xót. Chuyện lúc trước tôi còn chưa tìm gã tính sổ, lần này phải tính toán rõ ràng cho xong.

Huống hồ gã đang ở trong nước, cảnh sát Chiêng May không thể chạy đến đó để bắt gã được, nên gã cũng sẽ không có tổn thất gì.

Cung Chính Văn tưởng làm chuyện này ầm ĩ đến BTT là thắng, mà không biết rằng Chiêng May đã trở thành địa bàn của tôi, ở đây, sao hắn ta có thể đấu lại tôi được?

Tôi kể chi tiết kế hoạch một lượt, sau khi hỏi rõ vài điểm không hiểu, Bansha gãi đầu, dè dặt hỏi: “Cậu Dương, đến lúc đó, cảnh sát sẽ không xử tội tôi quá nặng chứ? Chẳng may xử tôi vài năm…”

Tôi mỉm cười lắc đầu: “Yên tâm, tôi không lừa đảo hay cướp bóc, chỉ đơn giản là đăng clip để trả thù thôi! Có lẽ cảnh sát sẽ định cho ông tội danh bôi nhọ hay phỉ báng gì đó, khả năng cao chỉ bị tạm giam dăm bữa nửa tháng, còn cùng lắm thì dăm ba tháng thôi. Vả lại, ông không nhớ lần trước tôi đã ra khỏi đồn cảnh sát thế nào à? Có lẽ bên đó vẫn phải nể mặt tôi đấy.”

Bansha suy nghĩ cặn kẽ một lúc, rồi mới hoàn toàn yên tâm, đầy vẻ hớn hở nói: “Được, chuyện này cứ giao cho tôi. Tôi sẽ làm như cậu Dương nói, đảm bảo sẽ không xảy ra sơ suất gì.”

“Ừm, chuyện này ông phải chịu oan ức rồi.”

“Không sao, có thể làm việc cho cậu Dương là niềm vinh dự của tôi.”

Tôi mỉm cười, cầm chén rượu trên bàn lên, nói: “Bansha, xong việc, nhất định tôi sẽ nói lời giữ lời, nói với ông Suchat tôi và ông đã trở thành bạn bè. Ông còn giúp tôi một việc lớn, chén này coi như tôi cảm ơn ông.”

“Cậu Dương khách sáo rồi!” Bansha cười ha ha cầm chén rượu lên cụng với tôi, sau đó ngửa cổ uống cạn.

“Cậu Dương còn chuyện quan trọng gì muốn nói nữa không?” Đặt chén rượu xuống, Bansha lại hỏi.

“Không, chỉ có chuyện này thôi, ông nhớ lời tôi dặn là được rồi. Đến lúc đó, tôi sẽ nói cho ông biết thời gian và bước đi qua điện thoại.”

“Được, cậu Dương chờ một chút.”

Nói rồi, Bansha chạy ra ngoài. Một lát sau, ông ta đã dẫn hai cô gái người Xiêng La xinh đẹp bốc lửa ban nãy quay lại.

“Cậu Dương, hai cô này là con gái trăm phần trăm đấy, cũng chưa có bạn trai, cậu cứ yên tâm.” Bansha cười hi hi nói, sau đó vẫy tay bảo hai cô gái đó đi qua.

Tôi hơi câm nín, đang lúc không biết nên từ chối thế nào, hai cô gái đó đã ngồi xuống hai bên, dựa sát vào người tôi.

Cô có vẻ thanh thuần thì còn được, chứ cô có dáng người bốc lửa thì đã dán nửa bộ ngực lên cánh tay tôi rồi, hơn nữa vừa ngồi xuống, cô ta đã dùng chất giọng lả lơi bắt đầu mời rượu tôi.

Bansha nói bọn họ là con gái trăm phần trăm, cái khác thì tôi tin, chứ chuyện này thì tôi cũng không dám chắc.

Nhưng nói tôi không động lòng là giả, đặc điểm lớn con gái Xiêng La chính là dịu dàng, chu đáo, biết nghe lời, dường như ai bảo gì thì họ cũng làm, đây là kiểu mà tôi rất thích.

Một là không muốn làm Bansha mất mặt, hai là không muốn khiến hai cô gái này khó xử, tôi đành bất đắc dĩ trò chuyện với họ.

Bansha thì chạy ra ngoài, không lâu sau, lại dẫn một đám người đi vào.

Người đi vào lần này là thuộc hạ của ông ta, mười mấy tên chen lấn kín cả căn phòng bao, đa số tôi đều thấy quen mặt, người để lại ấn tượng sâu nhất cho tôi là gã đánh nhau solo với tôi, sau đó bị tôi huých củi chỏ chảy máu mũi vào buổi tối hôm lễ hội té nước. Xem ra, gã là một người rất có nguyên tắc một là một hai là hai, thuộc hạ đắc lực của Bansha có lẽ chỉ có một tên này.

Còn có vài tên đánh nhau với tôi lúc tôi đến quán bar tìm Bansha lần trước nữa, ấn tượng cũng rất sâu, vì Bansha nói kế hoạch chịu tội thay lần này để họ làm, cho họ gánh cái tội này coi như trừng phạt cho lần trước.

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 975 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status