Boss nữ hoàn mỹ

Chương 92





Chương 92: Phối hợp

Ông Alava không nói gì, sắc mặt không rõ vui buồn nhìn tôi.

Tôi lại nói lần nữa: “Ông Alava, tôi tuyệt đối không có ý làm hại đến ông, chỉ muốn giảm bớt tổn hại mà chuyện này gây ra cho tôi và ông xuống mức thấp nhất.”

Một lúc lâu sau, Alava mới buông cửa nhà ra, lùi về sau vài bước: “Vào đi, cậu chỉ có năm phút.”

Sau khi vào phòng, Alava lại dẫn tôi đến một căn phòng sách, đóng cửa vào rồi mới lạnh mặt nói: “Cậu có năm phút, bây giờ hãy nói đi, cậu sẽ giải quyết chuyện này thế nào.”

Trên đường đến đây, tôi đã sắp xếp xong mạch suy nghĩ, lúc này tôi nói ngay mà không cần nghĩ ngợi: “Ông Alava, tôi sẽ biến ông thành một người bị hại đơn thuần, nhưng việc này cần ông phối hợp.”

“Tôi đã bàn bạc với một gã lưu manh ở vùng này, ông ta đồng ý nhận tội này thay chúng ta, chủ động thừa nhận là mình câu kết với Tào Văn Hoài quay video. Tôi sẽ bảo ông ta gọi điện thoại cho ông, qua điện thoại ông ta sẽ nói vì ông không chịu hợp tác với Tào Văn Hoài nên lan truyền video nhằm trả thù ông.”

“Việc ông cần làm là ghi âm cuộc điện thoại đó lại và báo cảnh sát, lý do có thể là xúc phạm danh dự hoặc bôi nhọ, sau đó cảnh sát sẽ bắt ông ta, công bố kết quả điều tra. Đến lúc đó ông đăng bài thanh minh, phủ nhận việc mình nhận hối lộ tình cảm, chỉ ra rằng ông từng được Tào Văn Hoài hẹn đến quán bar đồng chí đó. Ông đến cuộc hẹn vì phép lịch sự, nhưng khi nghe Tào Văn Hoài nói ra yêu cầu vô lễ thì lập tức rời đi.”

Alava nhíu mày: “Vậy là xong à? Kết quả cảnh sát điều tra nhất định sẽ là kết quả mà cậu mong muốn sao? Dù có phải thì người khác dựa vào đâu mà tin vào kết quả của cảnh sát và lời thanh minh của tôi? Vả lại, gã lưu manh mà cậu tìm tới vì sao phải giúp cậu? Lẽ nào ông ta không sợ ngồi tù? Ông ta có đáng tin không?”

Tôi gật đầu chắc nịch: “Ông Alava cứ yên tâm, phía bên cảnh sát tôi sẽ nói trước, họ sẽ cho ra kết quả mà chúng ta muốn. Mặt khác, tôi sẽ công bố những chứng cứ khác chứng minh ông trong sạch. Về phần gã lưu manh kia, ông ta cực kỳ đáng tin, cũng cũng không sợ ngồi tù, bởi vì tôi sẽ cho ông ta một mức bồi thường thỏa đáng.”

Tiếp đó, tôi giải thích tỉ mỉ những điểm then chốt trong kế hoạch cho Alava nghe, đồng thời đưa ra phân tích và suy đoán hợp lý nhất.

Thật ra, chỉ cần kế hoạch không xảy ra sai sót, đợi khi kết quả điều tra của cảnh sát và lời thanh minh của Alava được đưa ra, chủ tịch tập đoàn BTT chắc hẳn sẽ không làm lớn chuyện này lên, mà là nhân cơ hội đó cũng đưa ra lời thanh minh như không được lan truyền tin đồn, và rồi chuyện này sẽ kết thúc.

Cho dù có người nghi ngờ cũng chẳng làm được trò gì. Danh dự của Alava chắc chắn sẽ phải chịu mức tổn hại nhất định, không thể cứu vãn toàn bộ, nhưng ông ta sẽ không phải tiếp nhận điều tra nữa, tập đoàn BTT cũng sẽ không chấm dứt việc hợp tác với công ty chúng tôi.

Mặc dù cách này không phải quá vẹn toàn, nhưng cũng có thể coi là giải quyết được vấn đề một cách miễn cưỡng, giảm thiểu ảnh hưởng tiêu cực ở mức cao nhất.

Nghe tôi nói xong, Alava cúi đầu, rơi vào trầm tư.

Hồi lâu sau, Alava mới ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn tôi: “Cậu chắc chắn gã lưu manh kia và cảnh sát sẽ giúp đỡ?”

Tôi gật đầu: “Gã lưu manh kia đã giúp tôi lấy được video camera giám sát ở trong quán bar rồi, về phần ông ta thì có thể chắc chắn một trăm phần trăm. Còn bên cảnh sát, lát nữa tôi sẽ đến đồn cảnh sát một chuyến, tôi nắm chắc ít nhất tám mươi phần trăm là có thể thuyết phục được cảnh sát giúp đỡ.”

Alava lại ngẫm nghĩ trong chốc lát, cuối cùng hít sâu một hơi, giống như đưa ra một quyết định trọng đại, nói: “Dương, tôi tạm thời tin cậu, hi vọng cậu không khiến tôi thất vọng.”

“Yên tâm, ông Alava, tôi sẽ cố hết sức xử lý tốt chuyện này.”

Nói xong, tôi nhắc lại lần nữa những chuyện ông ta cần làm một cách chi tiết, dặn dò những việc và thời cơ cần chú ý rồi mới rời khỏi nhà của ông ta.

Ra khỏi cổng khu nhà, tôi phát hiện trên đường không có xe Tuk Tuk cũng không có taxi. Khu mà Alava ở không náo nhiệt như ở thành phố, nơi này có chút hoang vắng, còn phải mất chút thời gian đi tìm xe, sớm biết như vậy tôi đã thuê một chiếc xe máy ở thành phố rồi.

Có một chiếc xe máy đang đỗ bên lề đường ở phía không xa, hình như là xe ôm, tài xế đội mũ đứng cạnh xe đang gọi điện thoại.

Tôi dùng tiếng Xiêng La hô lên với anh ta từ đằng xa: “Xin chào, xe ôm phải không?”

Hình như người tài xế đó giật nảy mình, nhìn tôi qua lớp kính chắn của mũ, sau đó không để ý tới tôi mà lại quay đầu đi tiếp tục gọi điện thoại.

Tôi nhíu mày, lại hỏi lớn lần nữa.

Dường như anh ta đã nghe rõ, nhưng lại xua tay với tôi như là từ chối.

Tôi có chút bất đắc dĩ, chỉ đành đứng ở bên đường chờ xe.

Khoảng mười phút sau cuối cùng cũng có một chiếc xe Songthaew màu đỏ đi tới, tôi nói địa chỉ cho tài xế và trả giá ổn thỏa. Sau khi lên xe, tôi nhìn ra sau theo thói quen, vừa khéo nhìn thấy người tài xế mới đứng bên đường gọi điện thoại lúc nãy đã khởi động xe.

Tôi bỗng mơ hồ ý thức được điều gì đó.

Trên đường đi, tôi không quay đầu lại nhìn thêm lần nào nữa, mà là lấy điện thoại mở camera trước ra quay phía sau xe Songthaew, vừa vờ lướt điện thoại, vừa quan sát kĩ hình ảnh mà camera quay được.

Quả nhiên chiếc xe máy kia vẫn đi theo phía sau, xe Songthaew rẽ qua mấy con đường, gã ta vẫn thong thả bám theo phía sau.

Nếu tôi đoán không lầm thì hẳn gã ta là người do Cung Chính Văn cử sang theo dõi tôi.

Đến đồn cảnh sát, tôi không vội vào trong mà ngồi ở bàn ăn bên lề đường của một nhà hàng giả vờ ăn sáng, vẫn dùng điện thoại quay lại cái tên bám đuôi ở phía sau.

Tên đó dừng xe trước một nhà nghỉ ở xa xa rồi đi vào bên trong.

Đó là một nhà nghỉ kiêm cho thuê xe gắn máy, trước cửa bày một hàng xe gắn máy đủ kiểu dáng. Nếu không ngoài dự liệu thì gã ta sẽ đổi một chiếc xe máy khác tiếp tục theo dõi tôi.

Trước đó tôi đã ăn sáng rồi, để không khiến đối phương nghi ngờ, bây giờ tôi lại ăn thêm một nửa phần ăn sáng này nữa, sau đó mới đi về phía đồn cảnh sát ở đối diện.

Gã ta thích theo đuôi thì cứ để gã ta theo, có thể làm gì được tôi nào?

Vào trong đồn cảnh sát, tôi xem qua bảng thông tin công khai ở phòng khách một lúc, tìm được thông tin của anh cảnh sát mập mạp đã đưa tôi ra trước đây. Ông ta tên Natcha, là một cảnh sát trưởng cấp cao.

Sau khi biết được tên ông ta, tôi đi đến quầy tiếp dẫn, lịch sự nói với cảnh sát tiếp đón: “Xin chào, tôi muốn gặp cảnh sát trưởng Natcha.”

Người cảnh sát đó quan sát tôi từ trên xuống dưới một hồi, hỏi: “Xin hỏi anh có chuyện gì sao?”

“Là chuyện riêng, anh chỉ cần nói với ông ấy, tôi là người Hoa Hạ tên Phương Dương lúc trước bị các anh giam ba ngày với lý do đe dọa tống tiền, sau đó ông ấy đã đích thân đưa tôi ra khỏi đồn cảnh sát.”

Người cảnh sát đó nhíu mày, lại quan sát kĩ tôi một lát, bấy giờ mới nhấc điện thoại lên bấm số gọi đi.

Chốc lát sau, anh ta đặt điện thoại xuống, nói: “Cảnh sát trưởng Natcha đang họp, tôi đã thông báo đến phòng làm việc của ông ấy giúp anh rồi, đợi ông ấy họp xong mới biết có gặp anh hay không. Anh hãy đến đằng kia đợi một lúc đi.”

“Cám ơn.” Tôi gật đầu, sau đó đi đến khu chờ ở phòng khách ngồi.

Cuộc họp của ông ta có vẻ hơi lâu, mãi đến mười một giờ trưa mà vẫn chưa xong. Lúc tôi đứng dậy đang định đi đến quầy tiếp dẫn hỏi thì một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, vóc người gầy gò hấp tấp chạy ào vào đồn cảnh sát, dùng tiếng Hoa Hạ la lên với người cảnh sát ở quầy tiếp dân: “Đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo án, vợ và con tôi mất tích rồi…”

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 975 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status