Boss nữ hoàn mỹ

Chương 98





Chương 98: Ông đây không phải cảnh sát

Mặt mũi gã trắng bệch, sau đó ngoan ngoãn vứt con dao sang một bên, nằm xuống đất không dám bò dậy.

Tôi đi về phía trước một bước: “Cởi thắt lưng và cúc quần, rồi lật người lại nằm sấp trên nền đất. Chắc hẳn mày cũng nhận ra được khẩu súng này là của ai rồi, không muốn chết thì đừng giở trò.”

Gã vội vàng làm theo, ngoan ngoãn cởi thắt lưng, lật người nằm sấp xuống đất.

Tôi chậm rãi bước tới, dí họng súng vào giữa lưng gã, sau đó kéo thắt lưng ra, tiện thể kéo luôn quần của gã xuống.

“Anh ơi, đừng mà, em cầu xin anh…”, gã cầu xin bằng chất giọng nghẹn ngào.

“Mẹ kiếp, mày nghĩ cái gì đấy?”

Tôi tức giận đạp gã một cái, sau khi kéo quần đến vị trí đầu gối, tôi dùng thắt lưng buộc túm cạp quần và đũng quần lại, quấn thêm vài vòng, vừa khiến gã không túm được quần lên, vừa không cho phép gã cởi hẳn ra.

Chỉ cần quần dài siết chặt hai đầu gối, gã không sải được chân, chắc chắn không chạy thoát nổi.

Đến lúc đó, tôi mới rảnh tay đưa mắt nhìn quanh căn phòng.

Giữa phòng có một chiếc bàn, trên bàn bày la liệt bánh mì, nước uống, thuốc lá xịn và một túi dây buộc cáp.

Ba người khác đang ngồi trong góc phòng, một người phụ nữ trên ba mươi tuổi và hai bé trai, tất cả đều bị trói tay và nhét giẻ vào miệng, ai cũng nhìn tôi với vẻ kinh hãi.

Xem ra trong hai bé trai kia có một đứa là con của Bansha, một đứa là con của Đồng An Chi, người phụ nữ kia hẳn là vợ của Đồng An Chi.

Tôi không vội cởi trói cho họ mà bình tĩnh lùi về bên cạnh chiếc bàn, rút vài sợi dây buộc cáp, rồi bước tới quặt ngược hai tay thằng nhãi kia ra sau, buộc cố định bằng dây cáp, đồng thời cũng trói chặt hai chân gã bằng hai sợi khác.

Sau khi chắc chắn gã không thể cử động được nữa, tôi mới thở phào một hơi.

Sau khi xác nhận rằng chân tay của tên bắt cóc kia không thể hoạt động nổi, tôi mới cởi mũ bảo hiểm, sờ bả vai bị thương của mình, thấy tình hình không quá nghiêm trọng mới cầm con dao phay của tên bắt cóc, đi về phía vợ con của Đồng An Chi và con trai của Bansha ở trong góc.

Hai đứa trẻ con sợ đến mức khóc tu tu, nhưng mồm miệng bị bịt kín, không phát ra được âm thanh nào.

Mặt mũi vợ Đồng An Chi cũng giàn giụa nước mắt, cô ta nhìn tôi với vẻ hoảng sợ.

Hiển nhiên họ không biết thân phận của tôi, không biết số phận bản thân sắp tới sẽ thế nào, nhất là khi thấy tôi cầm theo một con dao phay.

Tôi ngồi xổm xuống trước mặt người phụ nữ kia: “Cô là vợ của ông Đồng An Chi phải không?”

Cô ta sững người, sau đó gật đầu lia lịa, miệng liên tục phát ra tiếng ưm ưm.

“Thế thì tốt rồi, tôi đến cứu mọi người, đừng căng thẳng! Sau khi tôi xé lớp băng dính bịt miệng ra, không được la hét, vì tôi không dám chắc khu vực xung quanh còn kẻ xấu nào không.”

Cô ta vẫn gật đầu lia lịa.

Tôi gỡ từng vòng băng dính quấn từ miệng cô ta ra tới tận sau đầu, sau đó dùng dao phay cắt đứt dây trói trên chân tay cô ta.

Sau khi được tự do, cô ta vội vàng xé lớp băng dính cho con trai, sau đó hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở.

“Nhỏ tiếng thôi!”

Tôi nhắc nhở cô ta một câu, rồi cắt dây trói trên chân tay con trai cô ta và con trai Bansha.

Con trai của Bansha lập tức lùi về góc phòng, vừa rơi nước mắt vừa cắn răng và nhìn tôi bằng ánh mắt quật cường.

Tôi không khỏi bật cười, con trai của Bansha có vẻ bản lĩnh hơn bố nó nhiều.

“Anh bạn nhỏ, bố của cháu tên là Bansha không?” Tôi dùng tiếng Xiêng La, dịu dàng hỏi nó.

Thằng bé không nói gì, vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt quật cường.

Tôi cảm thấy bất đắc dĩ: “Đừng sợ, chú là bạn của bố cháu, đến cứu cháu, bố cháu đang trên đường tới đây rồi. Cháu nhìn xem, kẻ xấu kia đã bị chú tóm rồi.”

Bấy giờ nó mới chịu hé hàm răng đang cắn chặt ra, sau đó “òa” một tiếng bật khóc, miệng không ngừng gọi: “Bố ơi, bố ơi…”

Tôi vội vàng ôm nó, vừa vỗ lưng nó để dỗ dành, vừa lôi điện thoại ra gọi điện cho Bansha.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, tôi nghe thấy giọng nói cuống quýt của Bansha: “Dương, chúng tôi không tìm thấy gì cả, làm sao bây giờ? Bên phía cậu có tin tức gì không?”

Tôi bình tĩnh nói: “Yên tâm đi, tôi tìm thấy con trai ông rồi, thằng bé không sao, ông nói với nó vài câu đi.”

Nói rồi tôi đưa điện thoại tới bên tai thằng bé, con trai ông ta nghe thấy giọng bố, cứ cầm điện thoại gọi ‘bố ơi’ không ngừng.

Tôi không làm phiền bố con họ, đứng dậy bước tới chiếc bàn ở giữa phòng, nhấc một chiếc túi kiểu nữ lên, hỏi vợ của Đồng An Chi: “Chị Đồng, đây có phải túi xách của chị không?”

“Ừ, đúng rồi.” Cô ta vội vàng gật đầu.

Tôi mang túi xách tới trước mặt cô ta: “Chị xem xem điện thoại có còn trong đó không, nếu còn thì gọi điện báo bình an cho ông Đồng trước, nhưng đừng báo cảnh sát vội, bởi vì tôi còn chút chuyện cần làm rõ; cũng đừng chạy lung tung, cứ bình tĩnh ở đây một lát, tiện thể chăm sóc anh bạn người Xiêng La này giúp tôi, sau đó cảnh sát sẽ tới đây.”

“Cậu định đi đâu? Đừng bỏ mặc chúng tôi.” Cô ta túm gấu quần tôi, khẩn khoản cầu xin.

Tôi bật cười: “Yên tâm, tôi không đi đâu cả, chỉ hỏi tên bắt cóc kia chút chuyện thôi, nếu nó cứng đầu quá có lẽ sẽ phải lôi ra ngoài cửa dùng chút thủ đoạn kích thích. Tôi không muốn cho trẻ con nhìn thấy đâu.”

Bấy giờ cô ta mới chịu buông gấu quần tôi ra.

Tôi an ủi con trai Bansha thêm vài câu rồi bước tới bên cạnh tên bắt cóc.

Tên này ngẩng đầu lên với vẻ kinh hãi: “Mày định làm gì hả? Mày đừng làm bậy nha, cảnh sát cũng không thể đánh người bừa bãi đâu…”

Tôi đạp gã một cái: “Ông đây không phải cảnh sát.”

Nói xong, tôi lật gã lại, để gã nằm thẳng rồi hỏi: “Bọn mày có tổng cộng bốn người tới đây, đúng không? Ngoài anh hói và A Thủy ra, còn một người có quan hệ mật thiết với Cung Chính Văn, bây giờ tên đó đang ở đâu?”

“Tôi không biết.” Gã lắc đầu như trống bỏi.

Tôi không hỏi tiếp mà túm chân gã lôi ra ngoài cửa, sau đó dùng dao phay cắt áo của gã, rồi vạch miệng gã ra, vo mảnh vải áo thành một cục rồi nhét vào miệng.

Suốt cả quá trình này, gã nhìn tôi bằng ánh mắt khiếp sợ. Con dao phay kia kề sát ngay bên miệng khiến gã không dám giãy giụa, chỉ cật lực nói mình không biết.

Sau khi bịt miệng gã, tôi dùng chân đè lên “quả trứng nhỏ” của gã, gương mặt không gợn chút cảm xúc nào: “Mày chỉ có một cơ hội, không muốn hòn dái này vỡ nát thì ngoan ngoãn mà khai ra.”

Gã lắc đầu với vẻ chết khiếp nhưng nhanh chóng gật đầu như bổ củi.

Tôi nhấc chân ra, rút mảnh áo trong miệng, vỗ vỗ lên mặt gã: “Nói đi.”

Thực ra ban nãy tôi đã hỏi anh hói rồi, biết được người có quan hệ mật thiết với Cung Chính Văn họ Tống, nhưng anh hói không biết tên đầy đủ của hắn, cũng không biết cụ thể hắn đang ở đâu. Sau khi đến Chiêng May, họ chia nhau ra mua sim rác dùng được trong bảy ngày, sau đó chia nhau ra, tên họ Tống chỉ điều khiển họ từ xa.

Vả lại, đám anh em anh hói chưa từng gặp Cung Chính Văn, chỉ biết có một người như thế và biết rằng tên họ Tống kia người đại diện cho anh ta thôi.

Mục tiêu của tôi không phải mấy gã đầu trộm đuôi cướp này, cũng không phải tên họ Tống, mà là Cung Chính Văn, kẻ đứng sau sai khiến là hắn ta, muốn xử được hắn ta phải bắt gọn tên họ Tống, để tên họ Tống xác nhận tội danh của Cung Chính Văn, như thế mới có hiệu quả.

Nếu không, cảnh sát sẽ không bắt Cung Chính Văn một cách vô duyên vô cớ, huống hồ hắn ta còn đang ở Hoa Hạ, nếu không phải vụ án phạm tội đặc biệt nghiêm trọng, cảnh sát Xiêng La sẽ không yêu cầu cảnh sát Hoa Hạ bắt người, chuyện này hết sức phức tạp.

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 975 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status