Boss, vợ ngài lại chạy rồi

Chương 27: Ôn nhu chút


Lục Diệp nhìn thấy ánh mắt Chiến Đình Kiêu như vậy, tức khắc có chút không biết làm sao.

Không sai, cô đúng là chột dạ! Ai kêu cô năm đó không có mắt như vậy, lại cự hôn……

Hiện tại làm sao, hay là nói thật?

Trầm ngâm một lát, Lục Diệp vừa mới chuẩn bị tốt lý do thoái thác, hít sâu một hơi, nói: “Chiến tiên sinh, tôi thừa nhận lúc trước tôi…… Có chút gì đó, nhưng tôi cũng là bị bất đắc dĩ!”

“Cô đang nói cái gì?”

Chiến Đình Kiêu nghe được không hiểu ra sao, anh còn chưa nói rõ ràng với cô, cô lại đoán được chính mình muốn nói cái gì sao?

Tức khắc, khuôn mặt lạnh băng kia của Đại Boss đột nhiên trở nên nhu hòa. Không sai, tuyệt đối nhu hòa! Ngũ quan sắc bén liền giãn ra, thế nhưng lại mang một tia ôn nhu. Ôn nhu an ủi có, cũng có thương tiếc đối với Lục Diệp.

Trên thực tế, Chiến Đình Kiêu biết lịch sử tình cảm lên xuống của Lục Diệp, cũng chính bởi vì vậy, nghe được cô nói lúc trước là bị bất đắc dĩ, anh mới có chút thất thố.

Cô giống như chịu khổ quá nhiều, hẳn là đối cô có chút ôn nhu.

Nghĩ đến đây, Chiến Đình Kiêu càng đến gần Lục Diệp vài bước, ánh mắt thâm thúy nhu hòa mà nói: “Chỉ cần cô chăm sóc tốt Hựu Hựu, tôi sẽ không bạc đãi cô.”

Lục Diệp nghe được âm thanh Đại Boss đột nhiên ôn nhu xuống, tức khắc ngạc nhiên vô cùng!

Ẩy? Người vừa mới nói chuyện thật là Chiến Đình Kiêu sao?!

Cô chuẩn bị muốn chạy trốn, tức khắc liền nuốt trở vào trong cổ họng mình. Thật sự không trách Lục Diệp nhát gan, Đại Boss lực uy hiếp căn bản là là quá mạnh! Hơn nữa…… Chiến Đình Kiêu nếu là muốn cô chết, cô hẳn là sẽ bị chết rất khó xem……

“Được, không có việc gì nữa, cô ra ngoài trước đi.”

Gì?

Không có việc gì sao?

Không! Cô có việc, hơn nữa còn rất quan trọng!

“Từ từ, tôi……” Lục Diệp vừa mới mở miệng, rồi lại nói không ra lời. Đại Boss hiện tại hẳn là tâm tình đang tốt? Lỡ như anh đột nhiên tâm tình không tốt, kia sau này cô còn không phải chịu khổ hay sao?

Hơn nữa những việc trước kia Lục Diệp làm như vậy đối với Đại Boss, bản lĩnh hẳn là không nhỏ chứ?

Càng như vậy, Lục Diệp trong lòng càng hốt hoảng.

Nhưng chờ cô quay đầu lại, khi nhìn đôi mày lạnh lùng của Chiến Đình Kiêu, cô lại nói không ra lời……

Anh làm gì nhìn tôi như vậy!

“Có việc?” Chiến Đình Kiêu mày kiếm đẹp mà khơi mào, như là cực có kiên nhẫn đang chờ đợi Lục Diệp đáp lời.

Lục Diệp không dám nói tiếp nữa, cô dám khẳng định, cô nếu là nói tiếp nữa…… cô có thể bị Đại Boss ném ra ngoài cửa sổ hay không?

Cô đứng ở chỗ này đã thực khiến cho người ta ngột ngạt, hay là không cần không có việc gì lại tìm việc?

Chiến Đình Kiêu căn bản là không biết, đang lúc Lục Diệp cúi đầu muốn nói lại thôi trong khoảng thời gian này, cô trong lòng đã trình diễn một vở kịch cực kỳ hot của năm. Mà vở kịch lớn của năm này, lại có kết cục thê thảm……

Lục Diệp lập tức lắc lắc đầu, nơm nớp lo sợ mà nói: “Không có việc gì không có việc gì, Chiến tiên sinh anh tiếp tục làm việc đi, tiếp tục……”

Lục Diệp vừa nói, một bên đã gấp không chờ nổi mà rời khỏi thư phòng. Khoảnh khắc đóng cửa lại kia, cô thật sự nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thôi đi, việc rời khỏi hay là sau này lại nói.

Nghĩ như vậy, Lục Diệp liền trở lại phòng ngủ.

Nhưng mấy ngày kế tiếp, cô bắt đầu dần dần ý thức được không thích hợp.

Không sai, là thực không thích hợp!

Vốn dĩ phòng Chiến Đình Kiêu ở dưới lầu, nhưng có lẽ vì Lục Diệp tới, cũng có thể là bởi vì liên quan Hựu Hựu, anh bỗng nhiên dọn đến ở trên lầu.

Không chỉ như vậy, anh còn dùng phòng tắm trên lầu.

Mỗi ngày buổi tối, Lục Diệp đều là giống điên đi qua. Cô ở gần Chiến gia căn bản là ngủ không yên, mỗi tối, cô đều cảm giác giống như có một đôi mắt len lén nhìn chăm chú vào mình.

Tình huống hiện tại, Lục Diệp liền cảm thấy chính mình hình như bị người ném vào trong chảo dầu, mỗi ngày chờ đợi các loại dày vò.

Được lắm! Nếu Đại Boss thật sự muốn trả thù, tốt xấu gì cũng cho cô được thống khoái a!

Sáng sớm tinh mơ, Lục Diệp một đôi mắt cực kỳ dày đặc quầng thâm, mệt mỏi. Cô vừa mới tới cửa thang lầu, Bánh bao nhỏ liền tung ta tung tăng vọt lại bên cô.

“Bánh bao nhỏ, chào!”

Bánh bao nhỏ chỉ cần tiến đến trong lòng Lục Diệp, như thế nào cũng không chịu buông tay. Lục Diệp đơn giản cũng ôm nhóc vào lòng, tới bàn cơm.

Cô vừa mới ngồi xuống, liền cảm giác được một ánh mắt chú ý chính mình. Lục Diệp ngẩn ra, lúc ngẩng đầu liền đón nhận được cặp mắt thâm trầm của Đại Boss.

Cô sặc một chút, rồi ho kịch liệt.

Loại trường hợp ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy này, thật là muốn mang cô đang sống sờ sờ mà hù chết! Cô một bên ho khan, một bên vuốt vuốt ngực mình. Nhưng lúc cô cả người sắc mặt đỏ lên, Đại Boss cũng đã đi tới cô, một chiếc khăn tay bằng tơ lụa đã để sát gò má cô.

Lục Diệp một bên ho khan, một bên nói tiếng “Cảm ơn”, nhưng quay đầu lại, lại thấy rõ bên người là khuôn mặt của Đại Boss.

Cô tức khắc ho khụ thêm hung mãnh.

Chiến Đình Kiêu nhìn thấy Lục Diệp như vậy, mày không tự giác mà nhíu lại. Nhưng tay anh lại cố chấp không chịu buông ra, tay anh vuốt vuốt lưng Lục Diệp, trầm giọng hỏi: “Có đỡ hơn chút nào không?”

Đừng mà, Đại Boss!

Lục Diệp cả người hoảng hốt cực kỳ. Nếu không phải bởi vì anh ta, cô sao có thể bị sặc bởi chính nước miếng mình? Hiện tại anh ở một bên “Ân cần” như vậy, có phải có âm mưu gì hay không……

“Khụ khụ, tôi tự mình làm được, tôi…… Khụ khụ……”

Lục Diệp vội vàng đoạt lấy khăn trong tay Chiến Đình Kiêu, sau đó che lại môi dùng sức mà ho.

Bánh bao nhỏ ngẩng đầu, lo lắng nhìn Lục Diệp.

Lúc này, hai ngọn núi băng một lớn một nhỏ tất cả đều vây quanh Lục Diệp. Hai người giống như sốt ruột thực sự, lo lắng thực sự, lại cũng không biết nên làm sao bây giờ.

Vì thế bọn họ cũng chỉ có thể ở một bên nhìn.

Một hồi lâu, Lục Diệp mới ngừng lại được. Cô hít sâu một hơi, cuối cùng hòa hoãn một ít.

Được rồi, cô là thật sự cảm thấy…… Nơi này căn bản là không phải nơi người ở.

Ô ô ô, cô nhất định phải mau rời khỏi cái nơi thị phi này.

Nghĩ vậy, Lục Diệp liền ăn cơm sáng tâm tình đều không có. Cô nhìn một bàn đồ ăn phong phú, không nhịn được mà nói yếu ớt: “Tôi…… Tôi khả năng sắp không được. Tôi xin nghỉ một ngày, muốn đi bệnh viện!”

“Tôi giúp cô gọi bác sĩ.”

Chiến Đình Kiêu nói tức khắc đánh tan tất cả mộng tưởng của Lục Diệp.

“Không, không cần đâu…… Tôi tự muốn khám một chút yết hầu có bị gì không thôi……” Trải qua cơn ho khan kịch liệt vừa mới đây, Lục Diệp giọng nói đã rõ ràng có chút khàn khàn. Cô vốn dĩ muốn mượn cái cớ này chuồn đi, bằng không chờ khi Chiến Đình Kiêu không ở đây lại tìm một cơ hội lén trở về.

Dù sao, cô cảm thấy mình tuyệt đối không thể xuất hiện trước mặt Đại Boss quá thường xuyên!

Chiến Đình Kiêu căn bản là không cho Lục Diệp cơ hội từ chối, lúc cô còn đang tìm lí do cưỡng từ đoạt lí, Chiến Đình Kiêu đã gọi điện thoại đi ra ngoài.

Lục Diệp khóe miệng run rẩy vài cái, không nhịn được liền hô vài câu, nói: “Không cần không cần! Anh xem, tôi hiện tại khỏe rồi!”

Nếu Đại Boss biết cô giả bệnh, kia chẳng phải là dậu đổ bìm leo?

Lục Diệp trong lòng thật sự có chút khó chịu.

Sớm biết sẽ xấu hổ như thế xấu hổ, cô tuyệt đối không cần dọn đến Chiến gia! Hiện tại thoạt nhìn, đối mặtvới tên tra nam Giang Văn Thăng ghê tởm kia, cũng tốt hơn so với Đại Boss đáng sợ này!

“Tôi thật sự khỏe rồi!”

Chiến Đình Kiêu vừa mới buông xuống điện thoại, ôn thanh nói: “Vậy cô đi lên nghỉ ngơi đi.”

“Được, tuân mệnh!”

Sau khi Lục Diệp tuân lệnh, lập tức lên lầu. Cô vừa mới trở lại phòng, liền nhìn thấy trên màn hình di động mình đầy cuộc gọi nhỡ.

Lục Diệp nhìn lướt qua, đa số đều là Giang Văn Thăng gọi. Lục Diệp vốn dĩ không có muốn nghe, cô hiện tại chính là treo Giang Văn Thăng, rồi mới thả hắn bồ câu.

Nhưng trong các cuộc gọi nhỡ đó lại có một dãy số nước ngoài.

Nhìn thấy dãy số này, Lục Diệp không nhịn được trong lòng vui vẻ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status