Boss xuyên thành tiểu khả ái

Chương 45



Cảnh này trong phim, Lansell thân là một vị lãnh tụ, một vương giả, không hề cam nguyện trở thành nô lệ người khác, nhưng hắn lại không thể không làm như vậy, bởi vậy Ninh Tiềm Viễn không chỉ phải quỳ trước Khanh Vân, trong quá trình quỳ xuống càng phải thể hiện ra giãy giụa trong nội tâm hắn, lòng tự trọng cao ngạo và ý thức trách nhiệm mãnh liệt va chạm kịch liệt.

Cho nên Lansell đã không cam lòng lại phải ẩn nhẫn, hơn nữa đối Khanh Vân còn ôm ấp một loại cừu hận.

Nhưng chuyện này tới nói với Ninh Tiềm Viễn quá khó khăn…… Hắn một lòng nghĩ làm sao xin lỗi Khanh Vân, làm sao để người vui vẻ. Thế nên lần đầu tiên quỳ xuống trực tiếp “Bùm” một tiếng hai đầu gối quỳ xuống đất, hai tay nhịn rồi lại nhịn mới nhịn xuống không trực tiếp ôm lấy Khanh Vân.

Hắn quỳ quá dứt khoát, quá cam tâm tình nguyện, đôi mắt nhìn Khanh Vân quả thực tràn ngập 3 chữ “Cầu tha thứ”.

Nhìn đến Khanh Vân thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Hilde sao có thể vừa lòng? Trên thực tế, Ninh Tiềm Viễn quỳ lần thứ 20, một lần Hilde cũng không hài lòng.

“Ninh! Cậu hẳn kiên cường một chút, hiểu không? Cậu là bị bắt trở thành nô lệ, không phải cầu hôn biết không?” Hilde vô cùng cạn lời đỡ trán, cậu quơ chân múa tay giải thích với Ninh Tiềm Viễn, “Cậu phải thể hiện cái loại không cam lòng và cừu hận, được rồi tôi biết đối với cậu hơi khó……”

Đến bây giờ Hilde làm sao không nhìn ra Ninh Tiềm Viễn và Khanh Vân đang dỗi nhau, chỉ nghĩ cho mình một cái tát, mình tuyển cái gì không tốt cớ sao tuyển đúng cảnh này khởi động máy.

“Nhưng mà…… Cậu có thể hay không không cần biểu hiện đến……” Hilde nhìn Ninh Tiềm Viễn, vắt hết óc mới nghĩ ra một từ tiếng Trung chuẩn xác, “Chân chó như vậy?”

Hilde nói, Ninh Tiềm Viễn vào tai này ra tai kia, ánh mắt hắn hướng về Khanh Vân đứng một bên, phát hiện khóe mắt đuôi lông mày người này nhiễm chút ý cười mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra. Mặt mũi là cái quỷ gì, nghĩ cách đem người hống hảo mới là chính sự.

Tiếp theo bắt đầu quay, Ninh Tiềm Viễn và Khanh Vân cùng tiến vào sân, hắn mới vừa vào tốt vị trí, liền nghe được bên tai vang lên thanh âm nhỏ như muỗi kêu: “Anh thử NG lần xem?”

Nói chuyện đương nhiên là Khanh Vân, y đứng lâu như vậy mà cảnh diễn thứ nhất còn chưa chụp xong, Ninh Tiềm Viễn không thấy mất mặt, nhưng chân y đều nhức được chứ? Khanh Vân làm sao không biết người này đang giả bộ, là Ông Vua không ngai giới giải trí năm đó, dù tránh bóng 5 năm cũng không có khả năng phế thành như vậy.

Kỳ thật Ninh Tiềm Viễn cũng chỉ hai ba lần không khống chế được tình cảm của mình mà thôi, sau hoàn toàn là vì nhìn thấy Khanh Vân buông lỏng, banh mặt bán xuẩn.

Vừa nghe Khanh Vân lên tiếng, Ninh Tiềm Viễn lập tức lên tinh thần, lấy ra thực lực thân là ảnh đế của mình, lần này quả nhiên một lần là xong.

Chụp nửa ngày rốt cuộc xong trận diễn đầu, Hilde nhìn ảnh dở khóc dở cười. Cậu hợp tác nhiều lần với Ninh Tiềm Viễn, sao không biết năng lực của hắn, càng biết hắn cao ngạo, lúc này vừa tái nhậm chức mà lại nguyện ý dùng thanh danh của mình để mỹ nhân cười, cậu cũng phục.

“Những màn NG vừa nãy phải bảo tồn tốt, tôi phải chiếu ngoài lề để khán giả Hoa Quốc xem.” Nói Hilde nhún vai với phó đạo bên người, “Từ trước đến nay Hoa Quốc đều nói trận khởi động máy đầu không chụp thuận lợi, không phải dấu hiệu tốt, cho nên tôi cần phải trả thù.”

Dù sao cũng là ngày đầu tiên khởi động máy, Ninh Tiềm Viễn và Khanh Vân từ trong nước vội vàng đến, cho nên Hilde rất nhanh liền hào phóng thả người chạy.

Lần này, vẫn ở phòng thay đồ, Ninh Tiềm Viễn lại chen vào.

Một phòng thay đồ phải chứa hai đại nam nhân tự nhiên chút chen chúc, Ninh Tiềm Viễn lần này không dám động tay động chân, lẳng lặng co rút ở đó.

Nhưng một tên đàn ông 1m9 dù co rút thì có thể co thành con mẹ gì? Khanh Vân vẫn lo thay quần áo không quay đầu lại nhìn hắn, đợi khi ẩn ẩn nghe được tiếng nuốt khí của người đàn ông phía sau, lúc này mới hừ cười phun ra một câu: “Lần này tới lại muốn nói gì?”

“Tôi tới xin lỗi.” Thanh âm rầu rĩ của người đàn ông phía sau vang lên.

Cuối cùng cũng chịu hảo hảo nói chuyện? Khanh Vân liếc xéo hắn một cái.

“Xin lỗi…… Tôi hiểu lầm ngày đó là do em thiết kế tôi, cho nên tôi đã nói những lời quá phận……” Ninh Tiềm Viễn cúi đầu nhìn mũi chân, khí thế tổng tài ảnh đế chó má gì đều ném lên chín tầng mây, rất giống một học sinh nhỏ nhận sai.

“Trách tôi?” Nghe được lời của người đàn ông, Khanh Vân lạnh lạnh nhìn qua.

“Không không không!” Ninh Tiềm Viễn cả kinh, theo bản năng duỗi tay bắt lấy tay trắng muốt của Khanh Vân, “Anh không cố ý nói những lời đó, kỳ thật anh rất thích em, khi nhìn thấy em liền nhịn không được muốn hôn em muốn……”

Ninh đại ảnh đế đã từng diễn qua vô số loại tình thánh, lúc này đao thật kiếm thật thực chiến lại thành cọng bún sức chiến đấu bằng 5. Trái tim hắn khẩn trương đến phát run, Khanh Vân sẽ có cảm giác với hắn sao? Sẽ tiếp thu thổ lộ của hắn sao? Hắn lúc trước phạm sai nhiều như vậy, còn có cơ hội ư?

“Thái độ lúc trước của anh đối với em không tốt, càng chứng minh anh giữ mình trong sạch không phải sao? Anh không phải loại đàn ông có thể tùy tiện tiếp thu người khác, anh không biết vì sao tự nhiên nhất kiến chung tình với em, nhưng anh không nghĩ thả em chạy mất, cho nên muốn dùng đủ loại biện pháp giữ em lại!”

Khanh Vân ngẩng đầu lẳng lặng nhìn người đàn ông kích động đến hốc mắt đỏ lên, hắn gắt gao nắm tay y, tựa hồ sợ Khanh Vân tránh ra.

Người đàn ông này mỗi lần đều như vậy, rõ ràng không có bất luận ký ức gì, lại như lắp radar một chút là có thể nhận ra y, dùng đủ loại phương pháp dính lên người y, làm Khanh Vân cũng không khỏi tạo thành thói quen có hắn làm bạn.

Âm thầm thở dài một tiếng, Khanh Vân duỗi tay khẽ chạm khuôn mặt tuấn lãng của người đàn ông, gần như không nhịn được muốn hỏi nghi hoặc trong lòng ra khỏi miệng: Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại theo ta xuyên qua từng thế giới?

Chậm rãi áp xuống rung động trong lòng, Khanh Vân vỗ về khuôn mặt người đàn ông tay giúp hắn kéo cổ áo, y nâng cao cằm tôn quý nói: “Nếu biết mình sai thì phải bồi thường cho tôi.”

Ninh Tiềm Viễn gắt gao nhìn chằm chằm Khanh Vân, ngốc ngốc gật đầu: “Được, em muốn gì cũng được!”

“Muốn gì cũng được?” Khanh Vân dựa sát qua, gần như dán trên người người đàn ông.

Hô hấp Ninh Tiềm Viễn nháy mắt nặng nề, hắn không tự giác cúi đầu muốn hôn lên gương mặt Khanh Vân: “Ừ, chỉ cần em muốn, anh đều cho em hết, nếu anh không có thì đi đoạt cho em.”

“Phải không? Vậy dạy tôi diễn kịch đi, Ninh ảnh đế.” Khi cánh tay người đàn ông sắp ôm được vòng eo Khanh Vân, Khanh Vân trong nháy mắt lui trở về.

Ấm áp trong ngực thối lui, Ninh Tiềm Viễn không khỏi mất mát chớp mắt một cái, chỉ đề ra yêu cầu này sao?

Nhìn bộ dáng mất mát của hắn, Khanh Vân lãnh đạm nhướng mày: “Chúng ta thực chất cũng không có quan hệ gì, buổi tối hôm đó chỉ là hiểu lầm mà thôi.”

Lời nói lạnh nhạt như lợi kiếm từng chút cắm vào trái tim Ninh Tiềm Viễn, làm hắn lúng ta lúng túng nói không nên lời.

Khanh Vân nói sai sao? Cũng không có, quan hệ giữa bọn họ phỏng chừng có thiếu chút nữa mới đến người bình thường, sự thật này làm cả người Ninh Tiềm Viễn suy sút xuống.

Khanh Vân nhờ Ninh Tiềm Viễn dạy mình diễn kịch, bởi vì y gần nhất lại nhận một kịch bản. Đây là lần đầu tiên Khanh Vân đóng vai nhân vật chính, mà nhân vật này có chút bất đồng với hai nhân vật y đã diễn qua, Khanh Vân rõ ràng cảm thấy có chút chướng ngại với việc lý giải nhân vật này.

Một ảnh đế như Ninh Tiềm Viễn đặt trước mặt y, có ngu mới không cần.

Chuyện Khanh Vân tham diễn kịch bản của Hilde tuy vẫn là bí mật, nhưng ở Thịnh Thế giải trí đã có không ít người nghe được tiếng gió, đều cảm thấy có chút không dám tin. Rốt cuộc lấy tư lịch của Khanh Vân, có thể diễn một nhân vật nho nhỏ trong điện ảnh một đạo diễn quốc tế như Hilde, cũng coi như cái bánh từ trên trời rớt xuống rồi.

Bạch Hi Ngôn nhìn như chuyên chú nhìn kịch bản, kỳ thật tâm thần đều bị lời nói của hai người ngoài cửa hấp dẫn.

“Lúc trước nhìn thái độ của tổng tài, tôi còn tưởng Khanh Vân kia qua không được mấy ngày liền lạnh đây, sao tự nhiên như có vận cứt chó thế?”

“Tổng tài cũng ở đoàn phim kia, ngẫm lại quả cảm thấy không thể tin được, kia chính là Hilde 《 Druid 》 a, danh tiếng bộ thứ nhất tốt như vậy, bộ thứ hai có tổng tài khẳng định cũng không kém, vận khí của Khanh Vân kia quả thật quá tốt, cậu ta mới xuất đạo bao lâu chứ?”

Bạch Hi Ngôn nghe thanh âm ngoài cửa dần dần đi xa, tay cầm kịch bản không tự giác buộc chặt, đem giấy ghi kịch bản niết thảm không nỡ nhìn.

Kịch bản Hilde?

Đi quốc tế?

Khanh Vân?

Gã buông kịch bản trong tay, giơ tay bưng kín mặt, hai mắt xinh đẹp trong bóng đêm dần dần lộ ra không cam lòng cùng ghen ghét.

Bạch Hi Ngôn từ khi trọng sinh có thể nói vẫn luôn thuận bườm xuôi gió, không đến một năm đã bò tới vị trí hạng 2, trong giới giải trí có thể nói là có 1 không 2, dù Ninh Tiềm Viễn năm đó cũng là chậm rãi từng bước đi lên.

Nhưng vì sao gã vẫn thua kém Khanh Vân?

Khanh Vân có tài đức gì thế nhưng có tư cách biểu diễn điện ảnh của Hilde?

Nghĩ vậy Bạch Hi Ngôn cười nhạo một tiếng, có thể là nguyên nhân gì? Còn không phải bò giường Ninh Tiềm Viễn?

Không chỉ như thế, làm Bạch Hi Ngôn càng nôn nóng chính là, năm người đàn ông vài ngày trước còn vẻ mặt ôn hoà giúp đỡ Bạch Hi Ngôn, bây giờ lại như thay đổi trong một đêm, không chỉ nhiều lần cự tuyệt yêu cầu trò chuyện của Bạch Hi Ngôn, còn cắt đứt tài nguyên bọn họ cung cấp Bạch Hi Ngôn.

Tên Chu Diệp kia thậm chí động kinh mắng Bạch Hi Ngôn một hồi. Chuyện này không khó hiểu, dù trong lòng năm người đàn ông Bạch Hi Ngôn “Không giống người thường”, nhưng bây giờ, Khanh Vân trong lòng bọn họ chính là “Muốn mạng người”.

Chuyện lúc trước năm người đàn ông làm, Bạch Hi Ngôn có biết, nhưng vì sao không có một chút tin không tốt về Khanh Vân truyền ra ngoại giới?

Đêm đó đã xảy ra chuyện gì? Thái độ của bọn họ vì sao chuyển biến thành như vậy?

Bạch Hi Ngôn không khỏi ở trong lòng mắng mấy người đàn ông không biết cố gắng, gã bỏ ra bao công sức thổi tan sương mù trước mắt bọn họ, làm bọn họ nhận rõ gương mặt thật của Khanh Vân, kết quả tất cả sức lực đều uổng phí.

Năm người đàn ông thái độ kỳ quái, thanh danh Khanh Vân lớn dần, hết thảy ẩn ẩn hướng về kiếp trước, nhận thức này làm Bạch Hi Ngôn sợ hãi không thôi.

Di động Bạch Hi Ngôn vang lên, gã cúi đầu nhìn thấy là Đặng Vân Kỳ gọi, tức khắc yên tâm lại.

Không phải hết thảy đều trở về, ít nhất Đặng Vân Kỳ còn ở bên gã.

Mấy ngày nay tiến triển của Bạch Hi Ngôn và Đặng Vân Kỳ bay nhanh, không cẩn thận bị paparazzi chụp ảnh đưa lên trên mạng. Bạch Hi Ngôn và Đặng Vân Kỳ thương lượng một chút, dứt khoát mượn chuyện này công khai tình yêu.

Hôn nhân đồng tính đã hợp pháp rất nhiều năm, hơn nữa Bạch Hi Ngôn xây dựng hình tượng nỗ lực tiến tới, làm fans gã đối tình yêu gã bao dung ngoài ý muốn.

Ngược lại chính vì bạn lữ đồng tính của gã là tổng tài công ty giải trí Thiên Nguyên, fans gã càng rất tán thưởng với hành vi hào phóng công khai tình yêu của hai người, khen ngợi idol các cô quang minh lỗi lạc.

Tình yêu của hai người được đại đa số người duy trì, cho nên bây giờ mỗi ngày Đặng Vân Kỳ đều quang minh chính đại chạy tới đón Bạch Hi Ngôn. Hành động này của anh rõ ràng làm Bạch Hi Ngôn cực kỳ sung sướng, Bạch Hi Ngôn suy xét có muốn đi ăn máng khác đi Thiên Nguyên hay không.

Đặng Vân Kỳ ở dưới lầu giải trí Thịnh Thế chờ Bạch Hi Ngôn xuống, anh ngồi phát ngốc trong xe, như nghĩ tới cái gì, từ một chỗ bí ẩn rút ra một quyển tạp chí.

Thanh niên trên bìa mặt tạp chí dung mạo diễm lệ mê hoặc lòng người, mắt đào hoa liếc xéo lại đây quả thực làm cả người người xem mềm mại.

Là Khanh Vân. Cuốn tạp chí này một khi đem bán liền bị đoạt ngay, vẫn là Đặng Vân Kỳ nhờ thư ký đoạt đến.

Ngón tay anh chậm rãi xẹt qua khuôn mặt hoàn mỹ của thanh niên trên tạp chí, trong mắt Đặng Vân Kỳ không khỏi hiện lên một tia mê luyến. Nói cũng kỳ quái, ngay từ đầu anh đích xác bị dung mạo Khanh Vân làm kinh ngạc, nhưng ngày thường đối đãi cũng chỉ giống mấy tiểu minh tinh khác, ngược lại bởi vì lúc ấy sinh ra chú ý với Bạch Hi Ngôn, cho nên cũng không quá mức để bụng Khanh Vân.

Nhưng không biết từ lúc nào, có lẽ là ngày đó 6 người bọn họ tụ một chỗ kinh hồng thoáng nhìn, có lẽ là cái video điên truyền trên mạng, mạc danh liền in thanh niên dung mạo diễm lệ này thật sâu vào trong lòng Đặng Vân Kỳ, hành vi bây giờ của anh dần dần giống một fans cuồng, tất cả đồ vật của Khanh Vân anh đều muốn thu gom một phần.

Nhưng…… Anh đã có Bạch Hi Ngôn, Bạch Hi Ngôn ở trong lòng anh tự nhiên bất đồng, không hề giống tất cả mọi người anh gặp trong giới giải trí lúc trước.

Đặc biệt mấy ngày nay, Bạch Hi Ngôn sửa thái độ như gần như xa lúc trước với anh, trở nên dính người rất nhiều, điều này làm cho Đặng Vân Kỳ vui vẻ đồng thời, lại ẩn ẩn cảm thấy có chút không thú vị.

Nghĩ vậy, Đặng Vân Kỳ thở dài một tiếng, trong mắt hiện lên một tia hỗn tạp tiếc nuối tiếc hận, anh có đôi khi sẽ toát ra một loại ý tưởng: Nếu không có Bạch Hi Ngôn, có phải…… Khanh Vân đã thuộc về anh?

Cách cửa sổ xe nhìn thấy Bạch Hi Ngôn đi tới bên này, Đặng Vân Kỳ theo bản năng dấu tốt tạp chí trong tay.

Đáp ứng yêu cầu dạy y diễn kịch của Khanh Vân, Ninh Tiềm Viễn lái xe mang theo người trở về biệt thự mình. Thời trẻ hắn trời nam đất bắc chạy vội đóng phim, cho nên quanh các thành điện ảnh đều có bất động sản của mình.

Ninh Tiềm Viễn ở phương diện diễn kịch này cùng thường nhân dị thường có thiên phú, không có đồ vật khác trong phòng hắn, nhưng lại trân quý các phim nhựa trong kịch bản, cho nên thời điểm Ninh Tiềm Viễn đưa ra yêu cầu muốn y về nhà hắn, Khanh Vân cũng không cự tuyệt, tuy rằng y biết người đàn ông này tuyệt đối có tâm tư khác.

Rốt cuộc mang Khanh Vân trở về “Nhà”, Ninh Tiềm Viễn tựa hồ dị thường hưng phấn, hắn đưa Khanh Vân tới phòng khách, mình thì hưng phấn cầm một lọ rượu vang đỏ.

Nhưng rượu không mang ra ngoài, Ninh Tiềm Viễn nhìn rượu trong tay chậm đỏ mặt.

Không được, không thể lấy rượu, hắn mới vừa được Khanh Vân tha thứ, cầm rượu đi xuống vạn nhất bị hiểu lầm hắn muốn “Say rượu loạn tính” thì làm sao bây giờ?

Nhưng…… Bên chỗ hắn lại không có đồ uống khác, Ninh Tiềm Viễn vò đầu bứt tai rối rắm thật lớn trong chốc lát, cuối cùng bưng hai ly nước trong đi xuống.

Chờ đến lúc Ninh Tiềm Viễn bước xuống, Khanh Vân đã mở ra kịch bản y muốn dò hỏi Ninh Tiềm Viễn, nghiêm túc nhìn.

Nhưng Ninh Tiềm Viễn không nghĩ nhanh như vậy liền bắt đầu “Dạy học” y.

Vì thế hắn suy tư trong chốc lát, đem “Lễ vật” mình chuẩn bị ra.

Khanh Vân nghe được hai tiếng “Rầm rì” không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, thấy Ninh Tiềm Viễn ôm một con chó con đi tới, tầm mắt đảo qua liền biết đây là con lúc trước ở đoàn phim《 phong thiên 》.

“Nó sao lại ở chỗ anh?” Khanh Vân nhướng mày hỏi.

“Nhìn đáng yêu nên mang về.” Ninh Tiềm Viễn ho nhẹ một tiếng, kiên quyết không thừa nhận lúc trước mình do ôm ý tưởng đả đảo tình địch nên mới mang con chó này về.

Một tay chống cằm nhìn biểu tình một người một chó gần như không khác mấy đối diện, Khanh Vân sao không đoán ra tâm tư của hắn, hai thế giới trước là đưa một ít đồ nhỏ, bây giờ còn học được mượn sủng vật đến làm người vui.

Nhìn Khanh Vân thần sắc nhàn nhạt, Ninh Tiềm Viễn lập tức bổ sung nói: “Anh chiếu cố nó rất tốt, biết em có thói ở sạch nên tắm nó rất sạch sẽ, hơn nữa phòng cho khách trên lầu anh cũng đã dọn, bảo đảm không dính bụi trần!”

Nghe vậy, Khanh Vân ngẩn ra, ngước mắt thật sâu vọng tiến vào mắt Ninh Tiềm Viễn: “Anh làm sao biết, tôi có tính khiết phích?”

Y chưa từng biểu hiện quá rõ ràng, thế giới này Ninh Tiềm Viễn vốn không nên biết được.

“Anh……” Ninh Tiềm Viễn bị Khanh Vân nhìn đến trái tim kinh hoảng, hắn cũng không biết mình làm sao biết được, ý thức này tự nhiên khắc ở trong đầu hắn, nhìn thấy Khanh Vân liền tự động trồi lên.

Chó trong ngực bắt đầu giãy giụa, Ninh Tiềm Viễn đầu óc vừa kéo, ngoài miệng lại tự tìm đường chết: “Nhưng…… Có thể là do lăn lộn với những người khác!”

“Những người khác?”

Rất tốt.

Khanh Vân nghiến răng nghiến lợi, một tia vui sướng vì người đàn ông hơi khôi phục ký ức trong lòng tức khắc tiêu tán vô tung vô ảnh.

Ninh Tiềm Viễn theo bản năng định giải thích, nhưng thật sự không đủ mặt mũi nói mình lớn như vậy vẫn là lần đầu, vì thế quyết đoán cắt đề tài: “Kịch bản em nói lúc trước nói là cái nào? Anh nhìn giúp em.”

Khanh Vân lạnh lùng nhìn hắn, đưa kịch bản qua.

Ninh Tiềm Viễn lật xem trong chốc lát, đã biết vấn đề của Khanh Vân ở đâu. Hai nhân vật Khanh Vân biểu diễn lúc trước đều cường thế 10 phần, làm nhân vật phụ rất bình thường, bi ai sau lưng cường thế càng có thể chọc trúng trái tim người xem.

Nhưng lần này Khanh Vân nhận nhân vật chính, là một đạo tặc, vì đạt được mục đích loại thủ đoạn gì cũng có thể dùng. Lấy tính cách cao ngạo của Khanh Vân, lý giải loại nhân vật này khẳng định xuất hiện chướng ngại.

Ninh Tiềm Viễn nghĩ nghĩ, không trực tiếp giảng giải kịch bản với Khanh Vân, mà nói: “Anh không thể trực tiếp dựa theo lý giải của anh diễn với em, bởi vì như vậy diễn xuất của em tới không phải vì nhân vật của em, mà là vì anh. Để giúp em hiểu được nhân vật này, anh sẽ tìm cho em kịch bản khác, để em thử xem.”

Nói, Ninh Tiềm Viễn đứng dậy đến phòng khách chọn kịch bản cho Khanh Vân, lúc hắn rút ra một sách, tự nhiên quay đầu thoáng nhìn một kệ sách khác. Phòng khách của Ninh Tiềm Viễn không chỉ có kịch bản hắn đã diễn qua, còn có một ít hắn cảm thấy không tồi, nhưng bởi vì nguyên nhân khác mà không biểu diễn kịch bản.

Ninh Tiềm Viễn chậm rãi đi đến kệ sách kia, rút ra sách kịch bản làm hắn nghỉ chân. Nguyên nhân hắn không biểu diễn có rất nhiều, có lẽ là xảy ra xung đột, có lẽ lý giải nhân vật mâu thuẫn với đạo diễn, nhưng sách này lại không phải nguyên nhân khách quan kia.

Ninh Tiềm Viễn lúc trước bỏ nó, là bởi vì…… Tam quan quá lớn.

Trái tim hắn “Thịch thịch thịch” nhảy điên cuồng trong lồng ngực, Ninh Tiềm Viễn gần như không khống chế được cánh tay mình, hắn muốn…… Nhân vật này vừa vặn có điểm giống với nhân vật Khanh Vân phải diễn……

Khanh Vân tiếp nhận kịch bản Ninh Tiềm Viễn đưa cho y, mới vừa lật hai trang liền cứng đờ, gần như muốn đem kịch bản này đập lên mặt chó của Ninh Tiềm Viễn.

Y còn tưởng lần này nam nhân sẽ ngây thơ một hồi, không nghĩ tới trong xương cốt vẫn là tên toàn đầu là phế liệu kia.

Kịch bản này cực kỳ có tam quan, là một kịch bản tra công tiện thụ.

Ninh Tiềm Viễn dường như không nhận ra sắc mặt kém cỏi tới cực điểm của Khanh Vân, nghiêm trang giảng giải cốt truyện cho y: “Em nếm thử một chút nhân vật chính này, thanh mai trúc mã từ nhỏ đồng thời là người yêu ái của cậu ta ngoại tình rời đi, vẫn luôn dựa vào người yêu cậu ta sẽ làm sao? Nghĩ thế nào? Nếu là em, em sẽ làm gì để giữ lại người yêu?”

“A.” Khanh Vân cười lạnh một tiếng, trả lời không chút do dự.

“Thiến hắn.”

Ninh Tiềm Viễn tức khắc cảm thấy đũng quần chợt lạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status