Bước vào lòng em

Chương 41: Tôi không muốn thua, tôi muốn thắng

Editor: @Yangmimi912

Nam Phong vẫn không yên tâm nên đã gọi cho Lý Vệ Quốc một cuộc điện thoại.

Nam Phong đem tình hình thân thể của Lục Sênh nói đơn giản, Lý Vệ Quốc thở dài, ông cảm thấy rất buồn cười: " Nam Phong, cậu không phải là muốn trở thành ba của Lục Sênh đấy chứ?".

Lý Vệ Quốc nói: "Lục Sênh không có chuyện gì, chỉ là hôm nay thua lần lượt mấy trận đấu, thua cực kì thảm, đoán chừng trong lòng còn khó chịu. Vẫn là một đứa trẻ, trận đấu nào cũng có lúc thắng lúc thua mà thua nhiều lần thì sẽ trưởng thành lên thôi".

Lời này Lý Vệ Quốc nói ra, đương nhiên Nam Phong chẳng hề thích nghe, anh nói: "Về sau Lục Sênh sẽ thắng".

"Tôi cũng cảm thấy như vậy, đứa nhỏ này tình huống hết sức đặc thù, thực lực để được chứng minh còn phải đợi một khoảng thời gian, cậu cũng thấy đấy".

Sau đó Lý Vệ Quốc lại châm chọc Từ Tri Diêu: Vừa lười vừa tham ăn, da mặt dày, lưu manh, đùa giỡn nữ bác sĩ, tự tiện uống rượu...chờ chút, Nam Phong uyển chuyển nói với Lý Vệ Quốc anh không để ý làm "Ba ba" của Lục Sênh nhưng mà Từ Tri Diêu thì miễn đi.

Chuyện cứ như vậy mà bỏ qua, Lục Sênh nếu như đã không chủ động nói cho anh thì anh sẽ vờ như không biết gì.





Cuộc sống đa chiều, chỉ có thể tự mình rút kinh nghiệm. Cũng có thể hiểu được người ngoài dù thân cận cũng không thể nhúng tay vào.

Ngày hôm sau lúc huấn luyện, Lý Vệ Quốc phát hiện tinh thần Lục Sênh rất tốt. Không chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà huấn luyện viên bố trí, buổi tối còn tự giác ở lại tập luyện thêm.

Rất rõ ràng, Lý Vệ Quốc muốn nâng cao tố chất cơ thể và trình độ kĩ thuật cho Lục Sênh nên mỗi ngày đều phân công huấn luyện cô hết sức hà khắc. Những ngày qua cô mặc kệ khổ cực, mệt mỏi đối với nhiệm vụ huấn luyện viên giao cho đều hoàn thành một trăm phần trăm. Hiện tại cô không chỉ luyện tập một cách chăm chỉ còn muốn xin luyện tập thêm.

Toàn bộ đội trẻ chỉ có một mình cô ở lại luyện tập thêm, dù sao bọn họ tuổi vẫn còn nhỏ, ý chí cũng không có bền bỉ như vậy.

Lý Vệ Quốc hỏi Lục Sênh: "Cô không mệt mỏi sao?".

Lục Sênh mấp máy miệng, đáp, "Mệt mỏi cũng muốn luyện."

"Vì cái gì?"

"Tôi không nghĩ mình sẽ thua liên tục như vậy, tôi muốn thắng. Nếu muốn thắng thì sẽ phải trả giá bằng mồ hôi, nước mắt sẽ không có ích lợi gì".

Tối qua cô đã suy nghĩ cẩn thận, ngoài miệng nói sau khi vào đây sẽ rất đơn giản, giống như việc mỗi người đều có thể nói như vậy nhưng lại có người lại nghi nhớ trong lòng.

Cô thấy ánh mắt Lý Vệ Quốc vừa đen vừa sáng. Ông ta có chút lung lay rồi, vốn dĩ muốn khuyên can Lục Sênh, bởi vì huấn luyện quá sức sẽ tạo ra tổn thương cho cơ thể nhưng nghĩ lại, Lục Sênh học muộn lại có nhiều thiếu sót, thân thể trước kia chưa từng luyện tập cao độ, hiện tại cơ thể đã trưởng thành hơn. Đứa nhỏ này tích cực như vậy cũng thật khó khăn, ông liền không ngăn cản nữa.

Biết được Lục Sênh buổi tối tự mình luyện tập thêm, Từ Tri Diêu quấn quýt theo hai ngày cuối cùng quyết định buổi tối luyện tập cùng Lục Sênh.

Không có người luyện tập, Lục Sênh chỉ có thể luyện tập với bức tường, tuy rằng cũng giúp kĩ thuật được nâng cao nhưng lại không nhanh bằng việc luyện tập trên sân.

Từ Tri Diêu rất đắc ý, "Cho nên, sự gia nhập của tôi, quả thực là vẽ đường cho hươu chạy."

Lục Sênh có chút quẫn, "Là như hổ thêm cánh..."

Dù nói thế nào đi nữa Từ Tri Diêu lười như vậy lại tự nguyện luyện tập cùng cô, cô ngoại trừ cảm động cũng chỉ có thể cảm động hơn.

***

Ba Từ Tri Diêu đến thăm. Bởi vì con trai vào đội tuyển thành phố cho nên ông cũng cảm thấy trên mặt mình như có ánh hào quang. Hai ngày trước Từ Tri Diêu dự định luyện tập lâu dài, kết quả ba cậu lại mang đồ ăn ngon đến thăm con trai.

Lục Sênh là "Tiểu sư muội thân thiết" của Từ Tri Diêu, bị cậu kéo theo cùng đi tìm ba cậu.

Ba Từ vừa thấy mặt con trai liền nói:

"Hai ngày trước có một tên ngốc gọi điện thoại cho ba, nói cái gì mà để con tham gia kỳ thi toán học đạt giải thưởng lớn có thể được đại học danh tiếng tuyển thẳng, một tên lừa gạt, ba mắng hắn sau đó cúp luôn điện thoại".

Từ Tri Diêu thấy có chút kỳ quái: "Ba làm sao lại khẳng định đó là một tên lừa gạt?".





Ba Từ trợn mắt: "Nói nhảm hay sao? Con làm sao có thể được đại học danh tiếng tuyển?".

Từ Tri Diêu: -_-# Ba là ba ruột của con sao?

Ba Từ vì sự cơ trí của mình mà tán thưởng không thôi, cười nói: "Cho nên không đợi tên ngốc đó muốn ghi danh đăng kí ba liền tắt điện thoại".

Từ Tri Diêu vỗ trán "Ba đợi chút, khả năng không phải là tên lừa gạt mà là...thầy giáo!".

"Đúng! Người đó tự xưng là thầy giáo con".

"...", Từ Tri Diêu nâng trán "Ba, đó là thầy giáo của con, họ Khang, không phải là tên lừa gạt".

Từ Tri Diêu vài ba câu giải thích rõ ràng, sau khi nói xong cậu có chút hối hận, sợ ba cậu có quá nhiều mong đợi.

Sự thật chứng minh cậu suy nghĩ quá nhiều, ba Từ: "Ba vẫn cảm thấy một người cho tới bây giờ bài tập cũng chưa từng làm qua sẽ không có khả năng học lên đại học. Sau đó nữa, con cho là ba ngốc sao? Học đại học chứ đâu phải học quang học, số học? Các môn khác của con tốt sao? Điểm số như vậy chắc chắn là bị loại. Năm ngoái một một đồng nghiệp có con trai bị thiếu môn liền bị nhà trường khuyên rút lui, bố mẹ cậu ta dùng nhiều biện pháp, tặng quà nhưng trường học không nhận...cho nên con cảm thấy ngoại trừ số học thì trong một khoa con sẽ không bị thiếu môn nào sao?".

Từ Tri Diêu suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc lắc đầu. Được rồi cậu không phải không thừa nhận, cha của cậu xác thực hết sức cơ trí...

Ba Từ gật gật đầu nói "Như vậy là được rồi, con cứ đánh tennis cho tốt đi, ba nhìn không sai đâu, ít nhất thì chơi bóng có thể trị được bệnh lười cho con. Nếu sau này đánh không nổi nữa thì có thể chuyển gạch khuân bao, khí lực so với người khác cũng nhiều hơn".

Lục Sênh ở một bên nghe cảm thấy quý hiếm lạ kỳ. Cô lần đầu tiên thấy cha mẹ đối với con cái lại mong đợi ít như vậy. Không biết trước kia, đến cùng là chú Từ trải qua tổn thương nhiều như thế nào mới mong đợi vào con trai mình ít như vậy? Quả thật không dám tưởng tượng.

Ngoại trừ đồ ăn ngon, Từ ba ba còn đem cho con trai một món ăn tinh thần. Quyển sách tên là "Tương lai đang ở trước mắt bạn", đọc tiêu đề cuốn sách thôi cũng biết đây là một món canh gà truyền cảm hứng.

Loại sách này mặc dù có kí tên tác giả nhưng quy trình sản xuất nói chung chính là: đem thứ gọi là "giấc mơ" đó ném lên chín tầng mây thay vào đó là dùng bản nháp cắt ghép và bịa đặt, sau một tháng làm nên một quyển sách như thế. Cuốn sách như vậy thì dạy người khác theo đuổi giấc mơ thế nào chứ?

Quyển sách này đối với Từ Tri Diêu chỉ sợ còn không thực tế bằng giấy vệ sinh.

Đầu năm nay, loại sách truyền cảm hứng này đã không còn phổ biến, hiện nay phổ biến hơn lại là sự dạy dỗ của cha mẹ.

Lục Sênh nhìn mấy trang giấy, cảm thấy từng con chữ đều tràn đầy tinh thần cổ vũ. Cô bị khích lệ và thấy như có một cỗ chân khí truyền vào hai mạch nhâm đốc*, cả người hưng phấn như được tiêm máu gà.

*: Mạch Nhâm Đốc là hệ thống mạch chi phối kinh âm kinh dương của cơ thể. Đây là hai mạch chủ trọng trên cơ thể người, đả thông hai mạch, khí huyết lưu thông.

Thật đúng là một quyển sách hay!, cô quyết định mỗi ngày đọc một ít, cuộc sống sẽ tràn trề năng lượng.

Buổi tối, Lục Sênh muốn đem cuốn sách này chia sẻ với Nam Phong. Cô bấm số điện thoại của anh, trong chốc lát, Nam Phong nhấc máy, anh nói: "Lục Sênh, anh hiện tại có việc, ngày mai sẽ gọi cho em".

Lục Sênh đáp lại một cách ngoan ngoãn. Cô cảm thấy Nam Phong rất vất vả, muộn như thế còn bận rộn công việc, cô nói "Anh đừng làm việc quá sức, chú ý nghỉ nghơi".

Nam Phong nở nụ cười, cúi đầu "ừ" một tiếng.





Lục Sênh vừa muốn tắt điện thoại lại nghe đầu bên kia có một người phụ nữ gọi anh, người phụ nữ đó nói gì Lục Sênh nghe không rõ ràng nhưng cô khẳng định được cô ta gọi anh là "Nam Phong".

Trong lòng Lục Sênh không hiểu sao bỗng nhiên rơi lộp bộp, hỏi Nam Phong "Anh đang ở cùng ai vậy?"

"Một người...", Nam Phong dừng lại một chút, đáp "...bạn".

...

Hết chương 41 ( Còn Tiếp)...

========.=========

- Lời editor: Xin chào các bạn!!! Nữ chính đang trong quá trình trưởng thành, bây giờ đã bắt đầu hướng ngoại rồi. Chương sau Tiểu Sênh còn có ý định bắt gian, đồng thời hôm nay sẽ ra điều kiện phúc lợi vì chương sau tăng chữ:

- 5k view và 500 vote. Lần này lâu một chút vì mình cần thời gian edit. Tích tiểu thành đại, góp gió thành bão. Cùng nhau hoàn truyện nhé!!! <3
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status