Bút ký phản công của nữ phụ pháo hôi

Chương 162: Thịt văn: Nữ chủ khổ quá chịu không nổi (41)


Edit: Akito

Ôn Như Họa trông thấy hai người kia sắc mặt liền đặc biệt không tốt, lạnh giọng nói: “Các ngươi tới làm gì, ở đây không chào đón các ngươi, Hà Đại Hoa, Hà Tiểu Hoa, cho dù tất cả mọi người trong thôn Hà gia sợ các ngươi, ta cũng không sợ các ngươi.”

Hà Tiểu Hoa mang trâm cài thô to có hơi ủy khuất, “Ôn tiên sinh, ta chỉ muốn đưa một ít đồ ăn tới, ngươi hung dữ với ta như vậy làm gì.”

Ninh Thư lập tức nói: “Con gái người ta cũng là có tâm ý, Hà cô nương, đúng lúc chúng ta đang đói bụng, đa tạ cô nương mang tới.”

Ôn Như Họa xanh mặt nói với Ninh Thư: “Không được ăn, Ôn Như Họa ta không nhận của ăn xin, huống chi những đồ này đều là thứ thôn trưởng vơ vét mồ hôi nước mắt của dân làng.”

Gương mặt béo phì của Hà Đại Hoa tức khắc dữ tợn, dùng cây quạt chỉ vào Ôn Như Họa, lớn tiếng la to:

“Họ Ôn kia, con mắt nào của ngươi nhìn thấy mấy thứ này là cha lão tử thu lấy, đôi mắt ngươi mọc ở trên mông sao, những thứ này đều là lão tử nuôi trong nhà đấy, đầu óc ngươi có vấn đề thì thôi, ngay cả đôi mắt cũng có vấn đề.”

Sắc mặt Ôn Như Họa đạm mạc, “Ai biết được.”

“Ai da, ta nóng lên rồi đấy, Hà Tiểu Hoa, đừng đem những thứ này cho loại người này ăn, cho chó ăn, chó còn biết vẫy đuôi với lão tử đấy.” Thôn bá Hà Đại Hoa kêu muội muội của mình, “Cho loại người này chính là lãng phí lương thực.”

“Ca ca, huynh đừng nói nữa, Ôn tiên sinh không phải là người như thế.” Hà Tiểu Hoa đặt thức ăn trên bàn đá đơn sơ trong sân, nói với Ôn Như Họa: “Trong nhà Ôn tiên sinh có khách, phải chiêu đãi gì đó, những món ăn này coi như ta vì hài tử ở lớp giao quà nhập học.”

Chậc chậc chậc, Ninh Thư đứng bên cạnh quan sát trực tiếp lắc đầu, nói thật Hà Tiểu Hoa này cũng là một cô nương tốt, chỉ là tính tình không tốt.

“Được, được, đa tạ Hà cô nương, đúng lúc chúng ta đói bụng, ta là Bạch Cầm Tương, ta là biểu muội của Ôn Như Họa, lần này là đến nương nhờ biểu ca đấy.” Ninh Thư nói với Hà Tiểu Hoa.

Trong ánh mắt Hà Tiểu Hoa mang theo địch ý, xoa lưng quần nói: “Ngươi và Ôn tiên sinh có quan hệ gì.”

Ninh Thư kêu Nguyệt Lan ngồi xuống ăn cơm, trả lời Hà Tiểu Hoa: “Không phải đã nói ta là biểu muội sao? Yên tâm, giữa ta và biểu ca chính là tình biểu huynh muội thuần khiết.”

Hà Tiểu Hoa vẫn còn có chút hoài nghi, nhưng vẫn mời Ninh Thư ăn cơm, nói với Ôn Như Họa: “Ôn tiên sinh, ngươi cũng tới ăn một chút đi.”

“Ta không ăn.” Ôn Như Họa liền xoay người vào trong nhà, đóng sầm cửa lại.

Trên mặt Hà Tiểu Hoa lộ ra vẻ ảm đạm.

Hà Đại Hoa tùy tiện ngồi bên cạnh Ninh Thư, giống như một viên thịt lớn ngồi trên mặt ghế đá vậy, Hà Đại Hoa mở to hai mắt nhìn Ninh Thư, “Mỹ nhân, tội gì cùng chịu khổ với người như Ôn Như Họa thế, nếu không đến nhà Đại Hoa ca ca đi, ở phòng tốt, mỗi ngày ăn thịt, đi theo loại người như Ôn Như Họa sẽ không có tiền đồ.”

Ninh Thư xoay đầu nhìn xem thôn bá Hà Đại Hoa mặt mũi tràn đầy dữ tợn, hai huynh muội này cũng quá vô song, ca ca là thôn bá, muội muội là thôn hoa, quả thực thống trị hết thảy a.

Nhưng Ninh Thư thấy Hà Đại Hoa so với Ôn Như Họa thuận mắt hơn nhiều, Hà Đại Hoa trong cốt truyện muốn đưa Mộc Yên La bị hủy dung vận mệnh khốn khổ đi, từ trình độ nào đó mà nói cũng là thương cảm Mộc Yên La, nhưng cũng có một chút tư tâm, đó là muội muội của hắn thích Ôn Như Họa đến phát điên, bắt hắn bắt Mộc Yên La đi.

Đến cùng thì Hà Đại Hoa và Hà Tiểu Hoa không phải người độc ác gì, đáy lòng tuyệt đối thiện lương thuần phác hơn so với Ôn Như Họa nhiều.

**************, phụ tình phần lớn là người đọc sách, đọc một bụng sách nên trong bụng cũng quanh co khúc khuỷu.

Giọng Ninh Thư nhẹ nhàng nói: “Đa tạ Đại Hoa a, chỉ là lần này ta tới là có mục đích, phải sống chung với biểu ca.”

Hà Đại Hoa lắc lắc cây quạt, bĩu môi nói: “Loại người như Ôn Như Họa tính cái gì nam nhân, đừng lăn lộn với hắn, đừng để bị lây bệnh khiến đầu óc không rõ ràng.”

Ninh Thư cười cười không nói gì.

Ninh Thư và Nguyệt Lan ăn thật sự no, vì cảm tạ Hà Tiểu Hoa, Ninh Thư lấy ra phấn tốt và một ít lụa hoa tặng cho nàng.

“Cô nương, đừng đeo trâm cài gì đó nữa, tuổi ngươi còn nhỏ, thích hợp mang những lụa hoa này.” Ninh Thư nói với Hà Tiểu Hoa.

Hà Tiểu Hoa rất cao hứng, vươn tay vỗ vào bờ vai Ninh Thư, tức khắc nện Ninh Thư đến ho khan, má ơi, lực tay này cũng quá lớn.

“Mỹ nhân, nếu không đến nhà Đại Hoa ca ca ở đi, nơi này sao có thể để người ở a, chuồng heo nhà ta cũng tốt hơn so với chỗ này.” Hà Đại Hoa quạt chiếc quạt ra vẻ ưu nhã nói với Ninh Thư.

Ninh Thư: …

Huynh muội Hà gia đi rồi, Ninh Thư liền nghe thấy cửa ‘két’ một tiếng mở ra, Ôn Như Họa đen mặt ra ngoài, âm ngoan trừng mắt nhìn Ninh Thư, đi vào phòng bếp múc một gáo nước lạnh, trộn với bánh bột ngô bắt đầu ăn.

Biểu tình khổ đại thù sâu kia a, Ninh Thư trực tiếp líu lưỡi, thật sự nàng hoàn toàn không hiểu nổi Ôn Như Họa nghĩ như thế nào.

Ninh Thư đi vào gian phòng của Ôn Như Họa, trông thấy trên bàn sách rách nát để rất nhiều sách, ngược lại Ninh Thư thật không ngờ Ôn Như Họa chăm chỉ như vậy đấy.

Tùy tiện cầm lấy một quyển sách, mở ra, mặt Ninh Thư tức thì liền xanh, nội dung quyển sách này là thoại bản giữa một thư sinh nghèo túng và một con hồ ly, bên trong kể về hồ ly mị hoặc như thế nào, chuyện tươi đẹp hương diễm giữa thư sinh và hồ ly ra sao.

Ninh Thư: …

Ninh Thư lại cầm lấy một quyển sách khác, mở ra, nội dung quyển sách này là con đường hành hiệp trượng nghĩa của một đại hiệp, giết tham quan, được người kính ngưỡng.

Sách trên bàn đều là một ít thoại bản, thư sinh và nữ tử thanh lâu, thư sinh và tiểu thư khuê các, hơn nữa miêu tả gì đó rất thực, căn bản chính là sách đồi trụy cổ đại.

Ôn Như Họa đọc đủ thứ thi thư chính là mấy sách này?

Đọc loại sách này, không đi khoa khảo cũng là bình thường.

Chẳng lẽ xem mấy sách này tự mình giải quyết, nháy mắt Ninh Thư cảm thấy trên bàn toàn dấu vết loang lổ, đều là gì đó của Ôn Như Họa.

“Ai cho phép ngươi đụng vào đồ của ta.” Ôn Như Họa đi vào đoạt lấy quyển sách trên tay Ninh Thư, “Cút đi, về sau không cho phép ngươi đụng vào sách của ta.”

Ninh Thư dùng khăn tay lau tay của mình, cảm thấy trên sách đều là thứ dơ bẩn, hỏi Ôn Như Họa: “Biểu ca, ngày thường huynh đều xem mấy sách này?”

“Chẳng lẽ huynh không ôn tập sách ư, ngày thường huynh dạy hài tử ở lớp như thế nào?” Ninh Thư cảm thấy có hơi ghê tởm, cảm thấy Ôn Như Họa có chút giống lão sư cầm thú.

“Mấy sách kia đã sớm khắc vào trong đầu ta rồi, căn bản không cần xem, mấy sách này chẳng qua là thời điểm rảnh rỗi ta xem qua.” Ôn Như Họa nhàn nhạt nói, biểu tình trên mặt không chút xấu hổ, “Chuyện của nam nhân, các ngươi này đó nữ nhân thiếu quản.”

“Biểu ca thích xem sách hành hiệp trượng nghĩa sao?” Ninh Thư hỏi, “Người đại anh hùng này xem thường luật pháp, tùy ý giết người, quan viên cũng có luật pháp triều đình trừng phạt, hắn như vậy coi như là xem mạng người như cỏ rác.”

Ôn Như Họa tức khắc hừ lạnh một tiếng, “Ngươi thì biết gì, quan trường hắc ám, đợi đến lúc này đó tham quan gặp xui xẻo không biết phải thì tới khi nào, giết sớm một chút dân chúng liền ít chịu khổ một chút, tham quan tại vị một ngày, dân chúng thuộc cai quản lại bị bóc lột thêm một ngày, luật pháp đã không trị được những tên này, thì nên có đại anh hùng đứng ra, ra mặt thay dân chúng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status