Bút ký phản công của nữ phụ pháo hôi

Chương 182: Thịt văn: Nữ chủ khổ quá chịu không nổi (61)


Edit: Akito

Cung Vô Mị buông lỏng tóc Ninh Thư ra, đầu ngón tay đặt ở chóp mũi hít hà, câu lấy đôi môi mỏng màu hồng phấn, “Mùi của mỹ nhân.”

Bộ dạng cầm thú xấu xa này là muốn làm gì? Nói cho ngươi biết, ngươi không cần câu dẫn ta, ta sẽ không mắc mưu.

Đây hẳn là một tên nam nhân nát jj, không biết đã chà đạp bao nhiêu thiếu nữ, hơn nữa nữ nhân bị hắn chơi qua, đều sống không được bao lâu.

Trong lòng Ninh Thư đối với gia hỏa này khinh thường không thôi, cho dù lớn lên đẹp mắt, nhưng không chịu nổi tên cầm thú này a.

“Đi thôi.” Cung Vô Mị đi đằng trước, vào sơn động, nhìn bên ngoài sơn động đặc biệt khó coi, nhưng càng bước vào trong càng giống như đi vào hoàng cung vậy, xa hoa vô cùng, trong phòng đều bày dạ minh châu cực lớn, lụa mỏng treo khắp nơi.

Ninh Thư sờ sờ dạ minh châu, vẻ mặt kinh ngạc cảm thán, cái này giá trị bao nhiêu tiền a, Cung Vô Mị nhướng mày nhìn Ninh Thư, “Thích, bản tôn tặng cho nàng.”

Ninh Thư thu tay về, “Ta chỉ tùy tiện nhìn xem, nói nữa, vật này ngoại trừ để chiếu sáng thì căn bản cũng chả làm được cái mẹ gì, quả thực chính là phế vật, một chút ta cũng không thích, ta thích đồ vật thực tế một tí.”

“Đồ vật thực tế?” Cung Vô Mị nhướng mày nhìn Ninh Thư, khóe miệng câu lên tà mị nói: “Chỉ có nàng không nghĩ ra thứ đó, chứ không có chuyện ta không lấy được nó.”

“Đại ca, Tom Sue là bệnh, phải trị.” Ninh Thư nhàn nhạt nói.

Một đệ tử Ma giáo mặc hắc y đi vào, bẩm báo với Cung Vô Mị: “Giáo chủ, lại có một nữ nhân đã chết.”

Biểu tình Cung Vô Mị rất lạnh nhạt, nhàn nhạt nói: “Những chuyện này không cần báo cho ta, đem nữ nhân đã chết với nữ nhân sắp chết đều ném ra khỏi Vô Ương cung.”

“Tuân mệnh.” Đệ tử Ma giáo vẫy tay một cái, liền có hai người khiêng một nữ nhân đi ra, sắc mặt nữ nhân này tro tàn, móng tay tím đen, cả người không có hơi thở, xem ra là chết rồi.

Ninh Thư thấy Cung Vô Mị mặt không biểu tình, đạm mạc dường như chỉ là một con kiến chết đi vậy, làm phía sau lưng Ninh Thư có chút phát lạnh.

“Đem những nữ nhân không thể lần nữa chữa thương cho ta đều ném đi, sắp chết còn chiếm diện tích nơi này.” Cung Vô Mị ngồi trên ghế, vẩy vẩy mái tóc của mình, đạm mạc nói.

“Tuân mệnh.”

Chỉ trong chốc lát, Ninh Thư liền trông thấy không ít nữ tử bị đẩy ra, sắc mặt những nữ tử này tái nhợt, dường như thời gian dài không được nhìn thấy mặt trời vậy, thần sắc tiều tụy, giữa đôi mắt mang theo hắc khí, kiểu này xem ra là không sống được bao lâu nữa.

Có vài nữ tử trên đầu cư nhiên mọc tóc bạc, không biết nguyên nhân là do tuổi vốn dĩ lớn, hay là vì bị Cung Vô Mị hủy hoại.

Mấy nữ tử này trông thấy Cung Vô Mị, đều khóc lóc cầu xin Cung Vô Mị tha mạng, không thì là mặt mũi tràn ngập tuyệt vọng, còn có vài người thì chết lặng.

Ninh Thư nhìn thấy tất cả, nhìn thấy những nữ tử này sắp bị Cung Vô Mị đuổi ra khỏi Vô Ương cung, chờ đợi những nữ tử này chính là cái chết.

“Chờ một chút.” Ninh Thư lên tiếng, Cung Vô Mị lười biếng nhìn Ninh Thư, dùng lọn tóc lướt nhẹ mặt Ninh Thư, tới gần Ninh Thư miệng phun nhiệt khí, “Sao thế mỹ nhân, nàng có ý kiến gì sao?”

“Để ta xem qua những người này.” Ninh Thư lui về phía sau một bước, đi đến trước mặt một nữ tử, kéo tay nàng qua bắt mạch.

Ngũ tạng sức sống đều đã bị phá hủy, mạch đập rất nặng, không có lực, Ninh Thư cũng hoài nghi một giây sau mạch sẽ không đập nữa, nội tạng đều đã suy kiệt rồi.

Ninh Thư lắc đầu, phỏng chừng những người này đều sống không quá một tháng, chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi, tính toán đại khái một chút, ở đây không sai biệt lắm có hơn mười người, nữ tử sắp chết cũng có nhiều như vậy, phỏng chừng Cung Vô Mị sẽ bắt thêm nhiều nữ tử nữa.

Muốn bắt được nhiều nữ tử sinh ngày âm tháng âm như vậy, phải hao tốn rất nhiều nhân lực vật lực.

Vẻ mặt Cung Vô Mị tò mò nhìn Ninh Thư, phối hợp với dung mạo xinh đẹp xấu xa của hắn, khỏi nói khiến bao nhiêu người động tâm, bao nhiêu thuần khiết đẹp đẽ, mà lời nói phát ra lại ác độc vô cùng: “Khi nào các nàng ấy chết?”

Ninh Thư nhìn Cung Vô Mị, nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng thật biết tạo nghiệt.”

Cung Vô Mị bỗng nhiên nở nụ cười, “Không có gì gọi là tạo nghiệt, ở đây một thời gian, bản tôn cho các nàng ấy cuộc sống giàu sang, cho các nàng ấy khoái hoạt lớn nhất, so với cả đời sống tầm thường, còn không bằng sống một hồi sáng lạn như thế.”

“Các ngươi có thích bản tôn không?” Cung Vô Mị nhìn những nữ tử này cười dịu dàng lại tà mị, “Các ngươi không thích thời gian ở bên bản tôn sao?”

“Thích.” Một vài nữ tử hơi say mê nhìn Cung Vô Mị, một vài nữ tử trên mặt lộ vẻ thống hận, còn một vài nữ tử lại sợ hãi.

“Trong số các nàng ấy có ít người nguyện ý sống cuộc sống như thế.” Cung Vô Mị nhìn Ninh Thư, khuôn mặt xinh đẹp như Mạn Đà La hấp dẫn và mê huyền, “Nếu như mỹ nhân nguyện ý, ta đương nhiên cũng nguyện ý thỏa mãn nàng mọi chuyện.”

Ninh Thư: “Ha ha, xin miễn thứ cho kẻ bất tài, người ngươi quá bẩn.”

Da mặt Cung Vô Mị run lên, lại nở nụ cười, nói với thuộc hạ: “Tốt xấu gì cũng hầu hạ bản tôn lâu như vậy, trực tiếp giết là được, miễn cho họ đau khổ chờ chết, trong lòng bản tôn cũng không chịu nổi.”

“Tuân mệnh.” Thủ hạ của Cung Vô Mị rút kiếm, không màng này đó nữ tử giãy dụa, trực tiếp đâm thủng trái tim các nàng, máu tươi bắn đầy đất, những nữ tử này giãy dụa hai cái liền không còn hơi thở, nháy mắt trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.

Cung Vô Mị vuốt tay áo, nhíu mày, mở miệng: “Nhanh chóng dọn dẹp, bản tôn không chịu nổi cái mùi này.”

“Ngươi ngửi thử mùi trên tay ngươi xem, một tay đầy mùi máu tươi, còn nói không chịu nổi, ngươi thật già mồm.” Ninh Thư khinh thường.

Cung Vô Mị vươn ngón tay trắng như ngọc, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, nhàn nhạt nói: “Mỗi lần giết người về bản tôn đều tắm rửa rất lâu, không có mùi gì đâu, mỹ nhân nàng ngửi xem.”

“Mùi máu tanh đã tiến vào trong xương cốt ngươi rồi, làm thế nào cũng rửa không sạch đâu.” Ninh Thư nhìn Cung Vô Mị, “Ngươi thật sự là một tên t*ng trùng xông não, ra vẻ ta đây trước mặt nữ nhân, cướp đoạt tính mạng của họ.”

“Mỹ nhân…” Cung Vô Mị vươn lưỡi liếm môi dưới, “Đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của bản tôn, sớm muộn gì nàng cũng sẽ giống những nữ nhân này thần phục dưới háng bản tôn.”

Quá thô tục, là thứ hàng nát, còn cho rằng mình là hàng to xài tốt chắc.

“Giáo chủ, thật lòng khuyên ngươi một câu, đừng có dúng tục quá độ nữa, ngươi thế này là đang uống rượu độc để giải khát đấy, phải lập tức bồi bổ thận, ăn nhiều thứ tốt cho thận, bây giờ không phải ngươi cũng cảm giác được thắt lưng mình thường xuyên đau, mỗi lần sau khi bạch bạch bạch với nữ tử, sẽ đầu váng mắt hoa, thời gian thật dài tinh thần cũng không hồi phục lại, đương nhiên, ta biết ngươi không để ý tới, ngươi còn tưởng rằng là do thoải mái nhỉ, nói cho ngươi biết, tình huống hiện tại của ngươi rất nguy hiểm.”

Cung Vô Mị khiêu mày nhìn Ninh Thư, rất có hứng thú nói: “Lời nàng nói, bản tôn đều nghe, còn gì nữa không?”

Con rùa đen này, trong lòng Ninh Thư thầm mắng một tiếng, nói tiếp: “Có phải mỗi lần đi tiểu đều cảm thấy đau đớn không, thời điểm xi xi nước tiểu luôn rơi không hết?”

“Mỹ nhân, nghe từ trong miệng nàng nói mấy lời thô tục này, bản tôn cảm thấy có hơi hưng phấn.” Đôi mắt hoa đào của Cung Vô Mị nhìn vào Ninh Thư, “Những bệnh trạng mà nàng nói bản tôn đều có, nàng cần nhìn một chút không?”

Ta nhìn em gái ngươi a, tiện nhân này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status