Bút ký phản công của nữ phụ pháo hôi

Chương 201: Vườn trường kinh hoàng (6)


Edit: Akito

Chương Vũ Yên vừa đi, Ninh Thư liền cảm giác chung quanh phát lạnh, trên mặt cảm giác từng đợt lạnh lẽo, Ninh Thư đều hoài nghi có phải thứ này đang dùng tay vuốt ve cô, hay là vươn đầu lưỡi liếm cô hay không, nhưng mà cái gì cô cũng không nhìn thấy, chỉ ở trong đầu tưởng tượng một chút loại hình ảnh này,

Ninh Thư đã có loại cảm giác bị hù chết.

Ninh Thư ôm chặt cơ thể, trong lòng lẩm bẩm khẩu quyết của Tuyệt Thế Võ Công, một mặt nỗ lực vận khí chống lại âm khí nhập thể, vì sao cô lại cảm thấy lạnh như vậy chứ.

Như nhau đều tiếp xúc với loại âm vật này, ba người kia đều không có phản ứng lớn như Ninh Thư vậy.

Ninh Thư vội vội vàng vàng đi về phòng ngủ, nói thật Ninh Thư không muốn trở lại ký túc xá, nhưng nghĩ đến thứ này bọn họ đi đến nơi nào đều sẽ đi theo, còn không bằng trở về ký túc xá đâu.

“Cộc cộc…” Sau khi Ninh Thư nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, Ninh Thư không quay đầu lại mà bước chân nhanh hơn, tốc độ Ninh Thư càng nhanh, tiếng bước chân phía sau cũng trở nên vội vàng.

“Bộp…” Đột nhiên một bàn tay từ sau lưng đặt lên vai Ninh Thư, trái tim Ninh Thư co rút một cái, bắt lấy bàn tay này, không chút suy nghĩ liền cho hắn một cái ném qua vai, nam sinh bị ngã trên mặt đất đau đớn rên một tiếng, nằm vật dưới đất kêu ai ôi!!!

Mượn đèn đường lờ mờ Ninh Thư mới nhìn rõ tên này là ai, không phải là nam sinh sờ đùi cô ở trong KTV sao? Gan rất lớn đấy, cư nhiên dám đuổi theo.

Nam sinh đỡ eo đứng lên, nhe răng nhếch miệng, Ninh Thư thấy nam sinh này lớn lên rất bình thường, làm Ninh Thư đã quen nhìn mỹ nam không thích ứng kịp, quen động bất động lại nhìn thấy một tá mỹ nam rồi, Ninh Thư cảm thấy tên này lớn lên rất xấu.

“Sao em đối xử với anh như thế?” Nam sinh chất vấn Ninh Thư, Ninh Thư lạnh giọng nói: “Anh tập kích tôi từ sau lưng, tôi đây là phòng vệ chính đáng.”

Ninh Thư cũng không muốn nói thêm gì với tên này, xoay người bỏ đi, nam sinh kia đuổi theo, nói với Ninh Thư: “Chuyện ở KTV là anh không đúng, anh nghe nói gia đình em rất khó khăn nhỉ, em làm bạn gái

của anh đi, phí sinh hoạt của em anh bao hết.”

Ninh Thư dừng bước quay lại nhìn nam sinh này, nam sinh cao hứng hỏi: “Em đồng ý sao? Anh tên Tống

Minh, đã trễ như thế em còn muốn quay về phòng ngủ sao?”

“Chúng ta ra bên ngoài ngủ đi.” Tống Minh nói xong liền tới kéo tay Ninh Thư, Ninh Thư lui về phía sau một bước, lạnh lùng nhìn nam sinh tên Tống Minh này.

Bà đây với nam chủ còn không lăn giường, lại lăn với mày? Tên nam sinh kêu Tống Minh này chẳng qua là muốn lừa cô lên giường.

Ninh Thư cười lạnh một tiếng, duỗi chân tặng đũng quần Tống Minh một cước, Tống Minh tức khắc bưng kín đũng quần, đau đớn muốn chết, Ninh Thư túm chặt cổ áo hắn, “Thiếu đánh chủ ý lên tôi, về sau lại mang loại tâm tư bẩn thỉu này tới gần bà đây, bà đây liền trực tiếp phế bỏ, súc sinh.”

Ninh Thư buông lỏng cổ áo hắn ra, xoay người bỏ đi, Tống Minh một tay vịn tường, một tay che lại đũng quần kẹp chân, nhe răng nhếch miệng nhìn theo bóng dáng Ninh Thư.

Ninh Thư về phòng ngủ, mở đèn, định vào toilet rửa mặt, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra lúc sáng, lại sợ vòi nước chảy máu.

Cũng chỉ có phòng ngủ bọn họ là vòi nước chảy máu, chuyện không khoa học như thế sao có thể xảy ra.

Cũng may hôm nay không có chảy máu, Ninh Thư rửa mặt qua, đóng cửa sổ lại, kéo màn xong, không tắt đèn, Ninh Thư bò lên trên đệm, ngồi thiền trên giường.

Ninh Thư hiểu rõ bút tiên sẽ tới, thứ này ở đây khơi mào sự sợ hãi trong đám người, làm tình cảm tự sụp đổ.

Lợi dụng từ trường làm ra một ít chuyện khiến người ta sợ hãi, con người sợ quỷ vì chúng vô hình, còn có lực lượng thần bí.

Ninh Thư vận hành Tuyệt Thế Võ Công, bắt đầu tu luyện, cũng coi như để giải quyết sợ hãi trong lòng.

“Bành” một tiếng, cửa sổ được Ninh Thư đóng kỹ bị gió thổi tung, đèn ký túc xá nháy mắt bị chập tắt, một chút ánh sáng cũng không có, ngay cả ngoài cửa sổ cũng đen đặc như nước mực, cái gì cũng không nhìn thấy.

Gió đập vào cửa sổ, ‘bành bành bành’ rung động, màn che bị gió thổi cuộn thành một nhúm.

Ninh Thư ngồi ở trên giường bất động như núi, không mở mắt thì cái gì cũng không nhìn thấy, Ninh Thư ở trong lòng nhắc mãi, bà đây cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, một chút cũng không sợ, không sợ.

Thậm chí Ninh Thư còn ngửi được một mùi hư thối, cả người như thể rớt vào trong nước đá, ngay cả đầu óc cũng bắt đầu hỗn loạn, Ninh Thư vẫn cắn răng nhắm mắt lại, không mở mắt.

Một bên nỗ lực vận chuyển khí kình trong thân thể, chống đỡ loại âm lãnh này.

“Khà khà…” Bên tai vang lên tiếng gầm gừ trầm thấp, còn có tiếng phụ nữ thấp giọng khóc thút thít, như gần như xa, Ninh Thư thậm chí cảm giác có thứ gì đó rơi tí tách lên người, ấm áp, như máu vừa mới từ cơ thể chảy ra.

Ninh Thư vẫn không mở mắt, cảm giác độ ấm trong phòng lại giảm xuống, như khi ở ngày mùa đông dưới 0 độ, cơ thể trần truồng đứng trong đống tuyết, cơ bắp toàn thân đều bắt đầu run rẩy.

“Vì sao cô không mở mắt nhìn tôi, vì sao, vì sao…” Thanh âm hữu duyên lại oán độc, hàm chứa lạnh lẽo vô biên.

Ninh Thư vận chuyển khí kình trong thân thể, nỗ lực để mình không bị bút tiên ảnh hưởng.

Không biết qua bao lâu, Ninh Thư cũng không biết mình đã nhịn bao lâu, lần nữa mở mắt thì trời đã sáng, cửa sổ đang mở rộng, màn che bị gió thổi qua nhẹ nhàng lay động.

Lại là một buổi sáng tốt đẹp, trong phòng ngủ một chút lạ thường cũng không có, nếu không phải cơ thể chết lặng, Ninh Thư đều hoài nghi đêm qua chính là ảo giác, Ninh Thư đã ngồi cả đêm trên giường.

Ninh Thư ngáp một cái, cảm thấy tinh thần đặc biệt mệt mỏi, xuống giường mở ngăn tủ của mình, phát hiện trong tủ đặt một cái áo được xếp ngay ngắn, là một cái áo ngoài vải nỉ màu đỏ chót.

Ninh Thư nhíu mày, cái áo này căn bản không phải của cô, nguyên chủ căn bản không có áo đẹp như này, màu sắc chiếc áo này rất đẹp, cái kiểu đập thẳng vào mắt này, mặc vào sẽ cho người ta một loại cảm giác lãnh diễm.

Đây là áo ai lại đặt ở tủ cô, Ninh Thư đoán đây là áo của Chương Vũ Yên, cái áo này hoàn toàn phù hợp với phong cách ăn mặc của Chương Vũ Yên, kiêu ngạo lãnh diễm.

Ninh Thư nghĩ nghĩ, cầm cái áo lên, thời điểm chạm vào áo, Ninh Thư đã cảm thấy không bình thường, bởi vì áo ẩm ướt dính nhớp, nâng tay đặt ở chóp mũi ngửi thử, một mùi hư thối.

Ninh Thư lập tức nhận ra, đây là bút tiên đặt trong tủ cô, nháy mắt Ninh Thư cảm giác một thứ âm lãnh tới gần mình, từng luồng âm khí chui vào lỗ chân lông, trong lòng toát ra một ý niệm.

Áo đẹp thế phải mặc thử một chút chứ.

Ninh Thư lấy áo ra khỏi tủ, ném áo vào chỗ nước đục ngầu, áo rất nặng, để áo hút nước chứ không vắt.

Ninh Thư cười lạnh một tiếng, trực tiếp lấy kéo cắt cái áo đến nát bét.

Thoáng cái độ ấm trong phòng ngủ lại hạ xuống rất nhiều, ngoài cửa sổ gió thổi rất lớn, gào thét thê lương, cuốn lên hết mảnh vải của áo trên mặt đất, căn phòng cũng tản ra một mùi hư thối buồn nôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status