Bút ký phản công của nữ phụ pháo hôi

Chương 24: Thế giới vườn trường : Tu chân phong vân (24)


Edit: Akito

Cái quỷ gì, đến cùng là cái quỷ gì.

Ninh Thư nhìn Lăng Tuyết, cô ta đã không còn bộ dáng cao quý lãnh diễm thường ngày rồi, trái lại nhìn giống như là một đóa tiểu bạch hoa phấp phới e thẹn trong gió.

Lại nhìn đến An Dung che chở cô ta như vậy, Ninh Thư chỉ biết cảm thán, vài ngày không gặp, Lăng Tuyết lại thêm xấu xa rồi.

Ninh Thư rõ ràng cảm giác được ánh mắt bạn học trong lớp nhìn cô mang theo xem thường cùng bài xích, tất nhiên đều cho rằng cô bắt nạt Lăng Tuyết.

Ninh Thư quả thực tâm muốn thổ huyết cũng có, cô không có làm cái gì, cô làm sao dám bắt nạt nữ chính chứ.

Hiện tại sức chiến đấu của nữ chủ lại tăng vọt rồi, có vũ lực, có ký ức, cô ta thật sự muốn lên trời luôn rồi, trước kia Lăng Tuyết cao quý lãnh diễm, cơ bản không thèm quan tâm cô, đối với năng lực của mình tuyệt đối tin tưởng có thể nghiền áp đối phương.

Nhưng là bây giờ rõ ràng Lăng Tuyết là đang nhắm vào Ninh Thư, đã vậy còn lại dùng thủ đoạn như thế đối phó cô.

“Cô còn nói cô không ức hiếp cậu ấy, ở yến tiệc của Lãnh vương tử, cô đuổi đánh Lăng Tuyết, cô còn dám nói cô không ức hiếp cậu ấy, mà cậu ấy phải ở trên giường bệnh nằm mấy ngày.” An Dung khinh thường nói, ánh mắt nhìn Ninh Thư giống như là đang nhìn một tên cặn bã vậy.

Ninh Thư mặt mày kinh hoàng, đã quen nhìn Lăng Tuyết bộ dạng ngông cuồng lóa mắt, giờ lại thấy cái bộ dạng yếu đuối này, thật sự là có chút không quen a.

An Dung định túm tóc Ninh Thư, Ninh Thư liền né tránh, trực tiếp cho cô ta một cái ném qua vai, An Dung đau đớn gào to.

Cô ta đã muốn giả tiểu bạch hoa, không làm chút gì đó đối với cô ta, thì quả thực quá có lỗi với tội danh mà mình đã gánh, Ninh Thư hướng khuôn mặt tỏ vẻ tiểu bạch hoa của Lăng Tuyết trừu hai bạt tai.

Lăng Tuyết ngây ngẩn cả người, bụm mặt sững sờ nhìn Ninh Thư, hiển nhiên là không ngờ đối phương lại thật sự dám ra tay, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Ninh Thư cũng trở nên cực kỳ lạnh buốt, cái này là loại lạnh sâu tận xương tủy a.

Rõ ràng học sinh trong phòng cũng bị hai cái tát của Ninh Thư làm cho đơ rồi, ở trong mắt bọn họ, đứa con gái mồ côi này, thứ người hạ đẳng này quả thực chính là phát điên rồi, cư nhiên dám đánh Nữ Thần, Nữ Thần cũng không phải chỉ là cái danh xưng, mà đó là đại biểu cho sự hâm mộ của toàn bộ học viên Ace dành cho Lăng Tuyết đấy.

Ninh Thư đối với những ánh mắt này căn bản là không có để ở trong lòng, chân trần không sợ xuyên giầy, cô đã bị Lâm gia đuổi đi, cùng Lâm gia không có bất cứ quan hệ nào, cha mẹ ruột thịt cũng chưa có tìm được, hoàn toàn chính là một mình một đầu.

Thế nhưng Lăng Tuyết không giống cô, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn fan hâm mộ liền có fan hâm mộ, đã vậy còn có ba vương tử trong trường ái mộ.

Ngay cả An Dung đang chống eo đứng lên cũng trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt nhìn Ninh Thư như biểu thị cô tự tìm đường chết, nữ nhân này tuyệt đối là điên rồi.

An Dung bị té lăn trên mặt đất, trong lòng nổi giận không thôi, nhưng bây giờ chứng kiến giữa hai đầu lông mày của Ninh Thư mang theo một tia điên cuồng, liền yên lặng đứng cách xa cô một chút.

Động tác của An Dung khiến lòng Lăng Tuyết trầm xuống, lại nhìn đến học sinh trong lớp không có ý tứ thay cô nói chuyện.

Sở dĩ Lăng Tuyết sớm như vậy đến trường học, là vì Lâm Giai Giai cứ trốn trong trường suốt, hơn nữa lúc tan học cũng nán lại trong trường, người của cô căn bản không có khả năng tiến vào Ace bắt người.

Cái trường học này thoạt nhìn cũng không đơn giản như bề ngoài, Lăng Tuyết ở thời điểm cánh chim không có gió, trong trường cũng phải tỏ ra ngoan ngoãn đấy.

Cô liên tục hấp thụ tinh khí của nhiều người, còn cùng Mặc Lãnh Hiên lăn giường nhiều lần, mới khiến cho vết thương trên người dần dần tốt lên.

Khả năng là vì hấp thụ tinh khí của nhiều người, dường như linh khí của cô càng thêm bị pha tạp, hơn nữa đôi khi còn có thể bị cắn ngược lại, thế nhưng Lăng Tuyết không có cách nào khác, tu chân chính là đồ vật bảo hộ tính mạng của cô.

Bị vũ khí hiện đại năm lần bảy lượt đả thương, Lăng Tuyết cũng không dám xem thường khoa học kỹ thuật hiện đại nữa rồi, trước kia cô không thèm để tâm những thứ đồ linh tinh này, bây giờ lại bị cái đám cặn bã này cầm súng đả thương.

Tất cả đều là do gặp phải cái đứa tên Lâm Giai Giai này, hết thảy mọi chuyện cũng không trở nên không thuận lợi rồi, cô muốn nữ nhân này không thể ở lại trường học này nữa.

Nhìn Lăng Tuyết trưng cái bộ dạng như vợ bé chịu ủy khuất thế này, đột nhiên Ninh Thư muốn rút sống ống ra bắn vỡ đầu cô ta, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là từ bỏ, cô cũng không thể để cho nguyên chủ gánh vác tội danh giết người được.

“Đi chết đi.” Ninh Thư đẩy Lăng Tuyết ngăn ở trước mặt mình, khiến Lăng Tuyết lảo đảo một cái, xém tí nữa liền té ngã, nhìn hết sức yếu đuối, khiến cho hành động của Ninh Thư càng thêm ngang ngược càn rỡ.

Tốt, thật đúng là diễn đến nghiện rồi, chứng kiến khả năng diễn xuất của Lăng Tuyết, Ninh Thư thật sự cảm thấy quá không quen.

Nữ chủ à, bộ dạng tỏa sáng của cô đi đâu rồi, bất chợt thay đổi phong cách như thế, cô muốn người khác phải làm sao bây giờ.

Ninh Thư rời khỏi phòng học, giơ chân chạy tới phòng Giáo Y, nhìn thấy Giáo Y đang chăm chú, nghiêm túc cùng một nữ sinh giảng giải về kỳ sinh lý, nữ sinh kia vẻ mặt thẹn thùng, Ninh Thư thậm chí nhìn thấy ánh mắt Giáo Y tỏa ra ánh sáng trắng như tuyết.

Ninh Thư thật lòng thay nữ sinh kia vuốt mồ hôi, nếu cô ta biết Giáo Y ngồi trước mặt mình căn bản chính là một tên biến thái, tùy lúc có thể móc súng ra bắn người, đoán chừng những nữ sinh này sẽ không dám xuất hiện trước mặt Giáo Y đại thúc nữa.

Giáo Y đại thúc nhàn nhạt liếc nhìn Ninh Thư, nói: “Có chuyện gì, hiện tại trời còn chưa có tối, cô lại muốn đến phòng Giáo Y của tôi ngủ?”

“Không phải, là Lăng Tuyết đi học lại rồi.” Ninh Thư nói.

Giáo Y đại thúc nhàn nhạt ‘a’ lên một tiếng, nhìn khuôn mặt đần độn của Ninh Thư, nói: “Nơi này là trường học, cô nghĩ tôi nên làm thế nào đem Lăng Tuyết đi a?”

Hiện tại Ninh Thư một chút cũng không muốn cùng vị này nói chuyện, quả là không có cách nào hiểu nhau.

Ý của cô là, Lăng Tuyết đi học rồi, cuộc sống của cô sẽ rất khổ sở được không.

Từ phòng Giáo Y đi ra, Ninh Thư trở lại phòng học, chứng kiến xung quanh Lăng Tuyết đầy người, nam nữ đều có, ngạc nhiên nhất là ba vương tử vườn trường cũng có mặt, vây quanh ở bên cạnh Lăng Tuyết.

Thời điểm Ninh Thư bước vào phòng học, lập tức ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cô.

Ninh Thư đi đến chỗ ngồi của mình, nhìn thấy Lăng Tuyết nằm trên bàn, đối với lời an ủi của những người chung quanh làm như không nghe thấy, khiến cho Lãnh Ngạo lộ ra vẻ bực bội cùng đau lòng.

Lãnh Ngạo nhìn thấy bộ dạng Ninh Thư như chưa có chuyện gì xảy ra, duỗi chân hướng cái bàn học ba chân Ninh Thư vừa mới nhấc lên đá đi.

Má, vì cái gì luôn nổi cáu với cái bàn của cô, bàn học của cô chỉ còn có ba chân, đã rất đáng thương rồi.

Ninh Thư ngẩng đầu vẻ mặt đạm mạc nhìn Lãnh Ngạo, Lãnh Ngạo bị ánh mắt của cô làm trong lòng có chút sợ sệt, sau đó trong lòng liền tuôn ra một cỗ tức giận, hắn lại bị ánh mắt của một đứa hạ đẳng hù sợ, đã vậy còn là ánh mắt của một nữ nhân.

“Tôi đã nói với cô rất nhiều lần rồi, không được bắt nạt Lăng Tuyết, bắt nạt Lăng Tuyết tôi sẽ khiến cho cô sống không bằng chết.” Sắc mặt Lãnh Ngạo có chút vặn vẹo, thẹn quá hóa giận, hiển nhiên là nhục nhã mới vừa rồi bị ánh mắt của Ninh Thư dọa sợ.

Gặp được hắn một cái tên ngốc nghếch ngớ ngẩn đã khiến cho cuộc sống của người ta sống không bằng chết rồi, nếu như không phải vì nhiệm vụ, Ninh Thư thật sự không muốn quan tâm đến hắn.

“Này, lão tử đang nói chuyện với cô, cô cái đứa bại hoại này có cái thái độ gì?” Lãnh Ngạo cảm giác được ánh mắt Ninh Thư nhìn mình mang theo quái dị cùng khinh bỉ.

Cái thứ hạ đẳng này lại dám khinh bỉ hắn, cô ta có tư cách gì khinh bỉ hắn, cô ta rốt cuộc có biết tình cảnh của mình hay không, chỉ là một đứa con gái mồ côi mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status