Bút ký phản công của nữ phụ pháo hôi

Chương 326: Xã hội nguyên thủy nên làm nông nghiệp (3)


Đây là lần đầu tiên Ninh Thư nhìn thấy phong cảnh của thế giới nguyên thủy, nơi đây có những cánh rừng nguyên thủy bao la, có những con chim khổng lồ đang bay lượn trên cao, vạn vật đều ở trong trạng thái chưa được khai hóa, hoang dã mà nguy hiểm.

Đám trẻ con đang nô đùa trên mảnh đất bằng phẳng ở trước cửa các hang động, thậm chí có những đứa bé còn biến thành hình dạng hổ, trên lưng là một đôi cánh nhỏ, lăn lộn trên mặt đất với nhau, những bé gái vì không thể biến hình nên chỉ có thể trốn sau lưng người lớn, nhìn những con hổ con kia nô đùa.

Ninh Thư cảm thấy nhân sinh quan, giá trị quan và thế giới quan của bản thân đều thay đổi rồi.

Ninh Thư không thể nào chấp nhận được sự lập trình của thế giới này, quan trọng nhất là cho dù ở hình người hay hình thú thì bọn họ đều có thể giao phối, hơn nữa cảm giác lúc giao phối cũng khác nhau, đến cả kích thước của cái ấy cũng không giống.

Việc này...

Vấn đề là Thiên Giai không chỉ có một người đàn ông.

Ninh Thư thu tầm mắt lại, sau đó trải đống cỏ khô trong tay xuống trước cửa động, để chỗ cỏ này có thể phơi nắng nhiều một chút, Ninh Thư ngẩng đầu lên, rồi lập tức nhìn thấy trên không có những hai mặt trời.

Trời ơi, nhân sinh quan, giá trị quan và thế giới quan của tôi.

“Thảo, sao cô lại dậy rồi?” Một người phụ nữ nhìn thấy Ninh Thư thì lập tức đứng dậy rồi đi đến trước mặt Ninh Thư.

Ninh Thư nhận ra giống cái này chính là người đã thêm củi cho đống lửa trong hang động của mình, tên là Chi.

Tên không phải Thảo thì là Chi, điều này khiến cho một người đã tung hoành không ít thế giới như Ninh Thư cảm thấy thật sự không thể tiếp thu được.

“Thảo, cô đã khỏe hơn chưa?” Chi hỏi thăm Ninh Thư.

Sau khi nghe thấy tên của mình, cho dù mọi người rất thuần khiết, cái tên này cũng rất thuần khiết thì Ninh Thư cũng không thể khống chế được việc bản thân mình suy nghĩ lung tung, về sau khi giới thiệu tên của mình thì...

“Khỏe... khỏe hơn rất nhiều rồi.” Ninh Thư lắp bắp nói, cuối cùng thì cũng thể nói hết một câu.

Chi cao hơn Thảo, khuôn mặt ngăm đen, lông tơ ở trên mặt cũng dài khoảng nửa phân, dựa theo thẩm mỹ của những người hiện đại thì giống cái ở thế giới người thú rất xấu xí.

Nhưng giống đực lại vô cùng đẹp trai và cuốn hút, ví dụ như giống đực của Dực Hổ tộc, con ngươi của bọn họ cũng có màu hổ phách giống như loài hổ, còn giống đực của Hắc Xà tộc thì lại đẹp theo kiểu u ám.

Ninh Thư rất hoài nghi lập trình này đều là vì nữ chính, giống đực đều rất đẹp trai và mê người còn giống cái thì lại xấu xí, như vậy thì ở thế giới này Thiên Giai sẽ là người xinh đẹp nhất, duyên dáng nhất.

Nhưng nếu nhìn vào những quy tắc sinh tồn ở nơi này thì lại có thể hiểu được, khi mùa đông khắc nghiệt kéo đến, giống đực có thể biến thành con hổ để giữ ấm cho cơ thể, còn giống cái thì không thể, nên bọn họ chỉ có thể nuôi tóc thật dài để có thể ngăn cản gió lạnh, làn da ngăm đen để có thể hấp thụ nhiều nhiệt lượng hơn.

Hơn nữa trên không lại có hai mặt trời, nên không muốn đen cũng khó.

“Nếu không vào thì trong nhà của tôi ngồi một lát đi.” Ninh Thư mời Chi, dù sao cô ta cũng là người đầu tiên mà cô nhìn thấy khi tỉnh lại.

Người nguyên thủy cũng không hiểu cái gì gọi là khách khí cả, Ninh Thư vừa mời thì Chi liền đi vào bên trong sơn động của Ninh Thư.

Ninh Thư nhìn thấy sơn động đen thui, trong lòng lại cảm thấy bất lực, Chi ngồi xuống mặt đất, còn thay Ninh Thư thêm củi vào trong đống lửa.

“Thảo, không biết lần này đội săn bắt ra ngoài có thu hoạch được gì không, thời tiết càng lúc càng lạnh, không biết chúng ta có thể sống qua mùa đông này hay không.” Chi không ngừng lải nhải với Ninh Thư.

Biểu cảm của Ninh Thư có phần ngẩn ra, xem ra lần này bọn họ sẽ mang Thiên Giai về, sau đó thì chất lượng cuộc sống của Dực Hổ tộc sẽ được nâng cao hơn rất nhiều.

Ninh Thư cũng không chán ghét Thiên Giai, dù sao thì cô ta cũng có công cải tạo cuộc sống thiếu thốn của người nguyên thủy.

Người có bản lĩnh được nhiều người thích cũng là chuyện bình thường.

Nhưng nếu nhìn ở góc độ lâu dài mà nói thì điều đó lại không có lợi, bởi vì cho dù là chủng tộc nào thì cũng phải trải qua sự sàng lọc của tự nhiên, Thiên Giai tìm được hạt giống của lúa mì, ngô, thậm chí còn có cả lúa nước, làm cho phần lớn người của Dực Hổ tộc bắt đầu chuyển sang trồng trọt và nuôi dưỡng động vật.

Còn một bộ phận nhỏ những người thú giống đực thì có nhiệm vụ chiến đấu với những con thú dữ có ý định xông vào trong bộ lạc.

Nơi này là thế giới nguyên thủy, chỗ nào cũng tràn ngập nguy hiểm, khả năng biến hình của người thú là để đi săn và bảo vệ bản thân mình, nhưng bây giờ bọn họ lại lựa chọn làm ruộng, tuy làm thế có thể thỏa mãn những thứ mà bọn họ cần, nhưng khả năng biến hình của bọn họ sẽ từ từ thoái hóa.

Nhưng nơi này vẫn là một thế giới hoang dã, có những loài động vật vô cùng nguy hiểm, hơn nữa nơi này vẫn chưa bước vào thời kỳ trồng trọt, vậy thì tình cảnh của những người thú đó sẽ càng thêm gian nan, thậm chí bọn họ sẽ bị sự chọn lọc của tự nhiên đào thải.

Mọi việc đều có hai mặt của nó, tuy thế giới nguyên thủy chỉ biết giết chóc và chiến đấu, nhưng tất cả sinh vật ở đây đều đã quen với việc đó, hơn nữa bọn họ còn đang không ngừng tiến hóa.

Cố quá thì sẽ thành quá cố.

Ninh Thư cảm thấy bản thân đang suy nghĩ quá nhiều, cô ngồi xuống bên cạnh Chi, rồi nói: “Khả năng bọn họ cũng sắp quay về rồi.”

Chi ngồi bên đống lửa, sau đó quay sang nhìn Ninh Thư, trong giọng nói có phần ngạc nhiên: “Vu nói cô sẽ không tỉnh lại nữa, vậy mà không ngờ cô còn có thể tỉnh lại.”

Ninh Thư chỉ biết cười ha ha, bởi vì vẫn đang nhe răng trợn mắt nên khuôn mặt của cô càng thêm xấu xí, Ninh Thư cảm thấy rất may mắn là nơi này còn chưa có gương.

Ninh Thư và Chi nói câu được câu không, trong quá trình trò chuyện thì Ninh Thư cũng không ngừng hỏi bóng hỏi gió về tình hình của Dực Hổ tộc, ví dụ như biết được bạn lữ tương lai của thân thể này có thực lực không kém, ở trong bộ tộc cũng được xếp vào nhóm đầu.

Nhờ cốt truyện mà Ninh Thư cũng biết được người cứu Thiên Giai là Thụy, con trai của tộc trưởng, cũng chính là thiếu tộc trưởng của Dực Hổ tộc, hơn nữa Thiên Giai cũng trở thành bạn lữ của Thụy.

Lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng hoan hô, nhưng lại càng giống như đang gào thét.

Trên khuôn mặt của Chi cũng xuất hiện nụ cười: “Đội săn bắt đã trở về.” Chi vừa nói xong liền lập tức lôi kéo Ninh Thư ra khỏi hang động.

Ninh Thư nhìn thấy có những con hổ phải to bằng ghế sofa dài, đang giang rộng đôi cánh bay lượn trên bầu trời, nhiều con hổ đang bay lượn như vậy khiến cho mọi người có cảm giác bọn họ có thể che khuất được cả bầu trời.

Những con hổ này đang ngậm những con thú đã chết trong mồm, Ninh Thư tinh mắt nhìn thấy có một người đang ngồi trên lưng của một con hổ màu vàng kim.

Sau khi những con hổ này chạm đất thì bọn họ liền biến thành người, nửa thân trên để trần, còn nửa thân dưới thì được một lớp lông che phủ chỗ đó, nhìn thì có vẻ giống như một chiếc váy nhỏ làm từ cỏ khô vậy.

Mỗi một giống đực ở đây đều có vóc dáng to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, hơn nữa còn có cơ bụng, vô cùng gợi cảm, còn là kiểu gợi cảm một cách cuồng dã.

Khuôn mặt của bọn họ cũng không kém, có cảm giác như bản thân đang ở giữa một đống trai đẹp vậy.

Chi khẽ đẩy Ninh Thư đi về phía trước rồi nói: “Chúng ta cũng đi qua bên đó đi, Khải của cô cũng đã trở về rồi.”

Khải của tôi? Đáng tiếc là sắp không phải của tôi rồi.

Ninh Thư cũng đi qua bên đó, mọi người trong tộc đang kiểm tra thành quả lao động của đội săn bắn, nhưng còn có một thứ càng thu hút ánh mắt của mọi người.

Những người thú khác vây quanh Thiên Giai, Thiên Giai vừa bước xuống đất lập tức bị nhiều người như vậy vây xem nên cũng hơi sợ hãi.

Sau khi đi đến nơi này thì Thiên Giai vẫn không nghĩ ra bản thân cô ta đã đi đến chỗ này như thế nào.

Một nơi hoang dã và chưa được khai hóa.

Vài giống đực khi thấy giống cái này sợ hãi thì định tiến lên để an ủi, nhưng mà bên cạnh lại có Thụy, hơn nữa dáng vẻ này của Thụy tựa như muốn chiếm hữu giống cái này làm của riêng vậy.

Thiên Giai cũng rất ỷ lại người đàn ông đã cứu mình, cho nên vẫn cứ đi sát theo thiếu tộc trưởng Thụy.

Ninh Thư quan sát Thiên Giai từ đầu đến chân, cô ta mặc một chiếc áo phông ngắn tay, đeo một chiếc túi nhỏ, làn da trắng noãn, khuôn mặt thanh tú, có thể xem là một tiểu mỹ nhân.

Nhưng khi có một đám giống cái khác làm nền phụ trợ thì cô ta liền trở thành một đại mỹ nhân tuyệt thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status