Bút ký phản công của nữ phụ pháo hôi

Chương 400: Chàng là thiên thần của ta (24)


An Du bị mẫu thân nhìn thấu tâm tư giấu kín nơi đáy lòng, nhất thời lúng túng không biết phải nói gì, trong khi bây giờ Minh Châu lại là nữ nhân của cha mình.

"Con... Con không có." An Du lắp bắp đáp lời, lại thấy mẫu thân cứ như vậy mà nhìn mình.

Ngụy biện, tiếp tục nguỵ biện đi! Ninh Thư nhìn An Du chằm chằm.

An Du bị nhìn thì hơi lúng túng, thõng tay, nói: "Trước kia nhi tử đúng là thích nữ nhân thuỳ mị dịu dàng như nước giống Minh Châu, nhưng bây giờ nàng ấy đã là nữ nhân của phụ thân rồi, nhi tử không có ý gì khác."

Ninh Thư hơi kinh ngạc, phải nhấn mạnh rằng đứa nhỏ này cực kì si mê Minh Châu, bây giờ xem ra lại không phải như vậy, quả thực là đã thay đổi rất nhiều.

Ninh Thư hiện giờ cảm thấy vô cùng may mắn vì đã sớm đưa An Du đi trước một bước, khi đó niềm mến mộ của hắn đối với Minh Châu còn chưa thực sự sâu sắc, đoán chừng là An Du đã bị hoàn cảnh tác động, hắn của hiện tại nhạy bén, khôn khéo hơn trước đây rất nhiều.

Hơn nữa là trên mặt, trên tay đều có vết thương đã liền song vẫn để lại sẹo.

Trong lòng Ninh Thư bỗng nhiên nảy sinh một nỗi ngờ vực quỷ dị, tầm mắt hướng về thân dưới của An Du. Trong quân đội Lợi Châu đều là đám đàn ông chuẩn men, bình thường không có lấy một nữ nhân, mà An Du đến đó với dáng vẻ thư sinh, trắng trẻo lại xinh trai thế này, có bị người ta đè không?

Càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất có khả năng nha. Ninh Thư nhìn An Du với biểu cảm càng lúc càng quỷ dị.

An Du:...

Từ tiểu viện của mẫu thân đi ra, An Du bắt gặp Minh Châu đang đứng ở trong hành lang cho cá ăn, An Du sợ có người dị nghị nên một mạch xoay người rời đi.

"An Du." Minh Châu gọi An Du lại. An Du xoay người nhìn Minh Châu, đáp: "Dì."

Minh Châu vừa nghe An Du gọi mình như vậy, sắc mặt lập tức cứng đờ, nói cho cùng nàng vẫn kém tuổi An Du, nhưng hắn xưng hô với nàng như vậy tức là đã chấp nhận nàng rồi?

"Ngươi ở trong quân đội Lợi Châu sống có tốt không?" Quận chúa Minh Châu hỏi.

An Du chắp tay nói: "Đa tạ dì quan tâm, mọi thứ đều tất tốt."

"Ngươi thực ra không cần khách khí với ta, ta vẫn luôn coi ngươi là bạn bè." Thấy An Du tỏ ra xa cách, trong lòng Minh Châu không được vui, lại nhìn thấy vết sẹo không quá rõ trên mặt An Du, liền nói: "Xem ra ngươi sống không hẳn là tốt, chắc phải chịu nhiều khổ cực lắm."

Minh Châu tiến hai bước về phía An Du, An Du thấy nàng đỡ hông đi tới phía mình lập tức lùi ra sau hai bước, nói: "Nam tử hán đại trượng phu, chút khổ cực này có đáng là bao."

"Thực ra khi đó ta không tán thành việc ngươi đến quân đội ở Lợi Châu." Minh Châu nói tiếp: "Ta thật không hiểu tại sao phu nhân lại đưa ngươi đến nơi khổ cực như vậy."

An Du nhíu mày một cái nói: "Dì cứ tiếp tục cho cá ăn, ta đi trước."

Minh Châu nhíu mày nhìn theo bóng lưng An Du, có chút tủi thân không hiểu vì sao hắn lại như vậy. Minh Châu lại thở dài một hơi, cho là An Linh Vân đã nói xấu mình trước mặt An Du nên hắn mới tránh mặt mình như vậy.

Minh Châu sờ bụng mình, bỗng nhiên trong lòng không hiểu vì sao có chút khó chịu, mệt mỏi, nhất là khi nhìn thấy vóc dáng cao lớn và cơ thể mơn mởn sức trẻ của An Du, trong lòng Minh Châu bỗng dấy lên một cảm giác xao xuyến kì lạ.

"Minh Châu, thì ra nàng ở đây, hại ta tìm nàng khắp nơi." An Hựu đi tới, nói với Minh Châu giọng đầy lo lắng.

An Hựu thời gian gần đây thường xuyên uống thuốc nên cả người đều tản ra mùi thuốc, Minh Châu vừa ngửi thấy mùi này là lập tức bụm miệng nôn khan.

An Hựu thấy Minh Châu nôn khan rất khó chịu nên muốn vươn tay ra vỗ vai cho nàng, nhưng hắn càng tiến lại gần thì Minh Châu lại càng buồn nôn dữ dội hơn, nàng vội vàng vươn tay chặn An Hựu lại: "Chàng đừng qua đây, thiếp buồn nôn."

Sắc mặt An Hựu cứng đờ, đứng ngẩn ngơ tại chỗ không nhúc nhích, trong lòng khó chịu cuồn cuộn, hắn bị thái độ của Minh Châu làm tổn thương rồi.

Minh Châu thấy An Hựu ngẩn người ra, nàng nôn xong mới nói với hắn: "Trên người chàng có mùi thuốc, thiếp ngửi thấy là muốn nôn ra."

An Hựu mím môi một cái, hồi lâu mới lên tiếng: "Ta đi tắm trước." Nói xong cả người cứng ngắc xoay người rời đi.

Minh Châu nhìn bóng lưng cô liêu của An Hựu, toan mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không gọi An Hựu lại.

Ninh Thư đúng là không biết chuyện xảy ra giữa An Hựu và Minh Châu, bây giờ cô và lão thái thái đang cùng An Du đến gặp mặt thê tử tương lai của hắn.

Ninh Thư cảm thấy vô cùng quỷ dị, cô còn chưa kết hôn bao giờ, thế mà bây giờ lại phải tìm nàng dâu cho con trai cơ đấy.

An Du rất vừa ý thê tử tương lai của mình, nàng là một nữ tử xinh đẹp, dịu dàng, có vẻ rất hiểu chuyện.

Ninh Thư cũng rất hài lòng, bởi vì bây giờ An Du không còn si mê Minh Châu nữa rồi.

An Du quyết định sau khi thành thân sẽ quay lại quân đội ở Lợi Châu. Lão thái thái cũng có ý như vậy, bà cảm nhận rõ sức khỏe của mình không được tốt, nếu được nhìn thấy chắt trai ra đời, có phải ra đi bà cũng không còn gì phải hối tiếc.

Đoàn người trở lại phủ Tướng quân thấy Minh Châu đang đứng chờ ngoài cửa. Ánh mắt Minh Châu quét một lượt trên người An Du rồi hỏi Ninh Thư: "Phu nhân, hôm nay các người rời phủ có chuyện gì sao?"

Ninh Thư mặt mày tươi cười, nói: "Hôm nay đi xem mặt thê tử tương lai cho An Du, chẳng bao lâu nữa An Du sẽ thành thân thôi."

"Đúng vậy, ta sắp có một chị dâu xinh đẹp rồi." An Linh Vân cười đến vui vẻ, dường như đang ra oai với Minh Châu, trước kia nàng coi Minh Châu như chị dâu tương lai của mình nhưng thật không ngờ Minh Châu không biết xấu hổ lại thích phụ thân nàng, hơn nữa còn làm ra nhiều chuyện hoang đường như vậy.

Hiện giờ nàng tham dự yến tiệc đều nghe thấy người ta cười nhạo phủ Tướng quân, phủ Tướng quân bởi vì Minh Châu mà bị người khác nhìn với con mắt kì thị.

Minh Châu đột nhiên nghe được tin tức này có phần kinh hoảng, cả người lùi về sau hai bước, sau đó gượng gạo mỉm cười, nói với An Du: "Chúc mừng ngươi."

"Cảm ơn dì." An Du khách sáo đáp.

Minh Châu xoay người rời đi, lão thái thái dậm cây gậy trong tay xuống đất, tức giận nói: "Đồ vô phép tắc."

Ninh Thư nhíu mày, cảm thấy biểu hiện của Minh Châu có gì đó sai sai, lẽ nào nữ nhân mang thai đều khó hiểu như vậy.

Bởi vì hai bên đều vừa ý nên hôn sự giữa An Du và Lý Niệm Lôi nhanh chóng được tiến hành.

Cả gia đình xúm lại chọn ngày lành tháng tốt chuẩn bị cầu hôn. An Hựu hơi bất mãn bởi vì người trong nhà không hề nói với hắn biết An Du sắp thành thân, mấy người đó bàn bạc với nhau xong xuôi rồi mới báo cho hắn biết.

Minh Châu ngồi một bên không nói gì, chốc chốc lại liếc nhìn làn da bánh mật của An Du. Thân thể hắn cao lớn, vết sẹo mờ trên mặt lại khiến hắn thêm vài phần anh dũng, nhìn khí thế của hắn rõ ràng là mạnh mẽ hơn phụ thân hắn rất nhiều.

Không biết có phải Minh Châu bị ảo giác hay không mà thấy An Hựu bây giờ có chút uể oải, điều này khiến nàng cảm thấy An Hựu không phải là thiên thần của mình nữa rồi, cũng không còn là chúa tể, là chủ nhân trong lòng nàng.

An Hựu thấy cả nhà coi hắn như người vô hình, cảm thấy uy nghiêm của một người chủ gia đình bị xúc phạm liền buông lời châm chọc: "Lý Niệm Lôi mất mẹ từ nhỏ, nữ tử mồ côi mẹ không thể lấy."

Ninh Thư thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, mẹ nó, ngươi dây dưa với nữ tử đang trong thời hạn chịu tang thì sao, còn không biết xấu hổ đi nói người ta.

"Cha, Lý Niệm Lôi rất hợp ý con, nàng rất hiểu chuyện, lại biết quan tâm chăm sóc người khác, một tay nuôi nấng đệ đệ còn thơ dại, chẳng bao lâu nữa đệ đệ nàng sẽ tham gia khoa cử, nàng còn là một nữ tử hết sức thông minh, giỏi giang."

Sắc mặt Minh Châu bỗng chốc trở nên u ám.

Ps: lượt 1 nha, hn nữ phụ sẽ ém hàng chia vài lượt tung cho mn đỡ choáng ngợp nha ahihi~
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status