Cả đời này không rời xa anh!

Chương 270: Sinh cho anh một đứa con (18+)


Độc giả cân nhắc trước khi đọc chương này, có cmt gì thì xin văn minh,lịch sự

Chương 270

Sinh cho anh một đứa con

Bởi vì cô xoay người,cho nên cổ áo hở ra xương quai xanh tinh xảo cùng cái cổ trắng nõn, da của cô rất trắng, làm người nhìn mê mẩn, nảy sinh ý nghĩ muốn "phạm tội"

Phó Cảnh Ngộ đưa tay ra, ôn nhu vuốt ve gương mặt của cô, "Tiểu Tinh."

"Ừm." Diệp Phồn Tinh vô cùng ngái ngủ, nghe Phó Cảnh Ngộ gọi mình, vẫn đáp một tiếng.

Hôm nay đặc biệt mệt mỏi, nhất là sau khi tắm xong, mệt mỏi chỉ muốn nằm bẹp trên giường.

Phó Cảnh Ngộ nói: "em tỉnh lại đi, anh có chuyện muốn nói với em."

Hôm nay là đêm tân hôn, chẳng nhẽ cứ như vậy mà ngủ sao?

Diệp Phồn Tinh cản tay của anh lại, "Tôi mệt lắm,có gì ngày mai nói đi."

Phó Cảnh Ngộ cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên khuôn mặt trăng noãn của cô, "em chắc chứ? Ngày mai tỉnh lại sẽ không hối hận?"

Lấy tính cách của cô, đêm tân hôn không làm cái gì, sẽ không cảm thấy tiếc nuối sao?

Nhưng Diệp Phồn Tinh lại ôm lấy anh, để tay trên bờ vai của anh, "Đi ngủ."

Gối bị cô ném qua một bên, trực tiếp coi Phó Cảnh Ngộ là thành gối ôm.

Phó Cảnh Ngộ nhìn cô như vậy, suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định không đánh thức cô.

Cô đã mệt mỏi thành như vậy, coi như gọi cô dậy, phỏng chừng cô cũng không có hứng thú gì, còn không bằng để cho cô ngủ một giấc thật ngon."Thế thì em cứ ngủ đi, còn lại để anh giúp em vậy... "

-

Diệp Phồn Tinh ngủ rất say, cảm giác có một đôi bàn tay đang làm càn trong váy ngủ của cô, đôi môi nóng bỏng của người nào đó không ngừng chu du khắp cơ thể cô.

Mơ mơ màng màng, Phó Cảnh Ngộ đem cô ép dưới thân,anh thì thầm vào tai cô "cục cưng,sinh cho anh một đứa con."

Cục cưng?

Phải biết, anh bình thường kiệm chữ như vàng, cao lãnh lạnh lùng, sao có thể nói ra những lời này.

Cô vô cùng kinh ngạc, nhìn Phó Cảnh Ngộ, "chú... không phải là không lên được sao?"

"Không lên được?" Khóe môi của anh nở nụ cười xấu xa, câu dẫn vô cùng, "Vậy hôm nay anh cho em xem anh có được hay không."

Cô run rẩy dưới thân anh, "Không... Đừng mà..."

Váy ngủ không biết bay biến đi đâu từ lúc nào, phòng tuyến cuối cùng là bộ nội y cũng đang bị anh tấn công mãnh liệt, chiếc áo lót đang bị anh dùng miệng đẩy ra, để lộ cảnh đồi núi chập chùng,anh cúi xuống, tham lam ngậm mút hai nụ hoa của cô, cơ thể của cô càng run lên mãnh liệt làm anh càng thêm kích thích. Đôi môi của anh di chuyển xuống phần bụng của cô, đôi bàn tay linh hoạt bắt đầu khám phá xuống vùng đất cấm. Anh nhẹ nhàng đưa tay xuống, tách đôi chân thon dài đang khép chặt, dịu dàng vuốt ve. Thấy được sự khẩn trương trong mắt cô, anh đặt lên môi cô một nụ hôn sâu làm Diệp Phồn Tinh chìm đắm vào đó, bàn tay anh tiếp tục khám phá hoa huy*t của cô qua một lớp vải mỏng, dường như có thứ chất lỏng nóng hổi ẩm ướt đang trào ra. Tia lí trí cuối cùng làm cô phát ra tiếng cầu xin:"A...Đừng..."

Phó Cảnh Ngộ cười xấu xa hỏi: " Đừng gì cơ? "

" Ưm... Chạm vào chỗ ấy nữa.. A... " Diệp Phồn Tinh gắng gượng chống lại sự chêu đùa của anh.

"Sao, bé con bảo anh chạm vào chỗ ấy nữa ư,chỗ ấy khó chịu lắm phải không... Được, anh giúp em... " Nói rồi anh luồn tay kéo chiếc quần lót- phòng tuyến cuối cùng trên người cô ra. Ngón tay đùa bỡn hoa huy*t thiếu nữ của cô....

Sáng sớm hôm sau

Cô chợt mở mắt ra, phát hiện trời đã sáng, mà mình lại đang ở trong ngực Phó Cảnh Ngộ.

Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là tay cô... Lại không an phận sờ mó lồng ngực của Phó Cảnh Ngộ...

Đây quả thực sàm sỡ một cách trần trụi!

Nghĩ tới đây, cô vội vàng rụt tay lại, muốn chạy trốn,nhưng lại phát hiện hông của mình bị cánh tay của Phó Cảnh Ngộ ôm chặt.

Trên người cô và anh đều không có lấy mảnh vải che thân... Cô vội vươn tay, lấy váy ngủ dưới đất mặc vào, nhìn Phó Cảnh Ngộ một bên còn đang ngủ, không nhịn được run lên một cái.

Trong đầu không tự chủ nhớ tới chuyện phát sinh tối qua!

Hôm qua, lúc hai người đang nhiệt huyết dâng trào, chuẩn bị làm đến bước cuối cùng, ngón tay anh thăm dò hoa huy*t của cô bỗng cảm thấy khác lạ, giơ tay lên nhìn mới phát hiện, " bà dì " của cô đến thăm.

Wtf, Phó Cảnh Ngộ lúc này muốn chửi bậy, anh không muốn lần đầu tiên cùng bà xã mà phải tắm trong bể máu.

Diệp Phồn Tinh lí nhí" Tôi đã bảo chú đừng động vào chỗ ấy mà...! "

"Em còn dám nói nữa, có tin anh mặc kệ bà dì của em mà làm tiếp không! " Phó Cảnh Ngộ phừng phừng lửa giận, "dục cầu bất mãn".

Diệp Phồn Tinh: ( ͡°з ͡°)( ͡°з ͡°)( ͡°з ͡°)

Liền như vậy bỏ lỡ thời điểm quan trọng nhất, suy nghĩ một chút, còn có chút chua xót trong lòng!

Diệp Phồn Tinh cố gắng đẩy tay Phó Cảnh Ngộ ra, bò dậy đi vào nhà vệ sinh, vừa vặn thuận lợi kiểm tra thực hư một chút

Kết quả, không có tránh thoát liền coi như xong, còn đánh thức cả anh dậy.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, trong mắt tràn đầy ôn nhu, "Tỉnh rồi?"

Các Sắc nữ thỏa mãn chưa, mau like và bỏ phiếu để sữa có thêm động lực viết H nào!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status