Cả đời này không rời xa anh!

Chương 587: Đương nhiên là cố gắng kiếm tiền nuôi con chúng ta rồi!


Một lúc sau Phó Linh Lung mới phản ứng được, "Cho nên em muốn nói chuyện yêu đương với Phồn Tinh ư?"

"Không thể sao?"

Ngữ khí Phó Cảnh Ngộ tỏ ra vô cùng đương nhiên.

"Có thể,tất nhiên là có thể." Phó Linh Lung cho tới bây giờ chưa từng nghĩ,em trai nhà mình còn có thể lãng mạn như vậy: "Đây cũng là em thiếu còn bé. Cũng chỉ có Phồn Tinh mới chịu tha thứ cho em, nếu là chị..."

Đổi lại là chị, đứng ở góc độ của Diệp Phồn Tinh, còn chờ tới hôm nay sao?

Đã sớm ly hôn mấy trăm lần rồi!

Phó Linh Lung chưa nói xong Phó Cảnh Ngộ đã đoán ra chị định nói gì.

Anh dứt khoát cho Phó Linh Lung một lời bảo đảm, "chij và mẹ cũng đừng quá lo lắng, em và Phồn Tinh rồi sẽ tốt thôi."

Phó Linh Lung nói: "Không lo lắng mới là lạ đấy. Lúc trước hai đứa đã nói là sẽ sinh con rồi, rốt cuộc lúc nào mới sinh? Mẹ chúng ta chờ đến bạc hết cả đầu rồi, ngày hôm qua mẹ còn nói với chị mẹ mơ thấy em có con đấy."

"..." Phó Cảnh Ngộ nhếch môi cười, nhớ tới mấy lần gần gũi gần đây của anh và Diệp Phồn Tinhanh đều không sử dụng biện pháp an toàn gì cả, trong lòng cũng thầm tính toán.

#

Trên máy bay, thời gian ăn nhẹ, Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh vừa bóc bánh mì ra ăn vừa ngắm ngoài cửa sổ.

Ăn xong, Diệp Phồn Tinh nhìn sang Phó Cảnh Ngộ, hỏi " Anh không ăn sao?"

Ánh mắt nhìn cái bánh mì kia rõ ràng chính là anh không ăn thì để em ăn hộ cho.

Phó Cảnh Ngộ cầm tới, đưa cho cô, Diệp Phồn Tinh cười tươi như hoa: "Cảm ơn."

Anh xoa xoa đầu của cô, ngữ khí cưng chiều: "Ăn ít thôi, bao giờ hạ cánh anh dẫn em đi ăn cơm."

"Không sao đâu, cái bánh mì này chẳng bõ dính răng." Diệp Phồn Tinh vừa ăn vừa nói, "Chờ đến lúc hạ cách thì em đã đói lâu rồi."

Diệp Phồn Tinh thấy anh vẫn nhìn mình chằm chằm, tò mò hỏi " Anh cứ nhìn em làm cái gì?"

" Anh đang suy nghĩ." Phó Cảnh Ngộ nói: "Sau này chúng ta có con mà con cũng ham ăn giống như em thì phải làm như thế nào?"

"Còn có thể làm sao?" Diệp Phồn Tinh nói: "Đương nhiên là cố gắng kiếm tiền nuôi con chúng ta rồi!"

Cô nói như thể đó là chuyện đương nhiên, làm cho Phó Cảnh Ngộ nghe xong bật cười " Đúng, đều nghe bà xã hết."

"..."

Một lúc sau, nữ tiếp viên qua thu đĩa, Diệp Phồn Tinh đưa cho cô tiếp viên kia, nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ đã ngủ bên cạnh.

Bình thường khi ở trên máy bay Phó Cảnh Ngộ thường ngủ để giết thời gian, nhưng Diệp Phồn Tinh thì không, đây là lần đầu tiên cô ngồi máy bay, từ đầu tới cuối đều rất hưng phấn, chỉ thích nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau khi máy bay hạ cánh, Tưởng Sâm đem hành lý của bọn họ đưa về khách sạn, Diệp Phồn Tinh đi theo Phó Cảnh Ngộ gặp bạn bè của anh ăn cơm.

Phòng VIP rất lớn, mấy người đang ngồi ở trên ghế sa lon đánh bài chờ Phó Cảnh Ngộ.

Trong này có mấy gương mặt quen thuộc, Ngôn Triết và Tô Lâm Hoan đều ở đây, còn có Kỷ Minh Viễn cũng tới tham gia náo nhiệt.

Lúc trước lấy thân phận vợ chưa cưới của Phó Cảnh Ngộ, Tô Lâm Hoan cùng những người này cũng gọi là có qua lại, mặc dù trước đó cô ta làm ra loại Chuyện không biết xấu hổ như vậy nhưng mọi người đều quen thuộc như thế rồi, Tô Lâm Hoan muốn tới, cũng không có ai ra mặt đuổi cô ta đi cả, chẳng qua mọi người không thèm để ý tới cô ta mà thôi.

Tô Lâm Hoan thấy Ngôn Triết không cùng bọn họ đánh bài, đang đứng ở bên cửa sổ, cô ta đi tới, dịu dàng gọi " Anh Ngôn Triết."

Ngôn Triết quay lại nhìn cô ta.

Tô Lâm Hoan hỏi: "Gần đây cuộc sống của anh như thế nào rồi?"

BXH tháng này sắp khép lại rồi, mọi người nhanh tay like và bỏ phiếu đi nào!

Hẹn mọi người bắt đầu từ 12 giờ đêm nay bắt đầu trả chương, còn là 10 hay 15 chương thì phụ thuộc vào mọi người rồi

Nhớ nhé, 12 giờ đêm nay sẽ là đợt up tri ân đầu tiên, mọi người nhớ thức để đọc nhé
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status