Cả đời này không rời xa anh!

Chương 717: Chuyện gì anh cũng biết!


Diệp Phồn Tinh đến trường học tra tìm IP, tìm được kẻ đã đăng bức ảnh kia lên, cô bám theo ép hắn gỡ xuống xong mới đón xe chạy tới địa chỉ Tưởng Sâm gửi cho.

Là nhà hàng cô và anh cùng ra ngoài dùng bữa lần đầu tiên.

Cô không mang ví tiền, lấy zalo pay thanh toán tiền xe, từ trên xe bước xuống, chạy vào nhà hàng, có người phục vụ thấy cô, ngăn lại " Cô gì ơi, nhà hàng chúng tôi đã đóng cửa rồi."

Bên trong thật sự không có bất kì một người khách nào, chỉ có mấy người người phục vụ đang dọn dẹp hoa hồng và bóng bay...

Diệp Phồn Tinh thiếu chút nữa cho là mình đi nhầm, cầm điện thoại xác nhận lại, "Tôi chỉ đến tìm người thôi."

"Tìm người?" Đối phương nhìn Diệp Phồn Tinh, hỏi lại, "Là tới tìm anh Phó sao?"

Hôm nay đã được Phó Cảnh Ngộ bao trọn nơi này,lúc này Diệp Phồn Tinh tới, chẳng lẽ cô chính là nữ chính mà Phó Cảnh Ngộ chờ cả tối mà không đến.

Diệp Phồn Tinh gật đầu, "Vâng, anh ấy vẫn còn ở đây chứ?"

Mặc dù cô đến muộn nhưng chắc anh vẫn đợi cô chứ.

" Anh ấy vừa mới đi rồi." Người phục vụ tỏ ra tiếc nuối nói: "cô không biết chứ, anh Phó tới đây từ lúc sáng sớm hôm nay, những thứ này đều là đích thân anh ấy bố trí. Anh ấy muốn dành cho cô một màn cầu hôn nhớ mãi không quên."

"Cầu... Hôn?" Diệp Phồn Tinh cảm giác tim mình như có trăm nghìn mũi tên xuyên vào.

Anh lại muốn cho cô một màn cầu hôn lãng mạn?

Người phục vụ gật đầu, "Đúng vậy! Anh ấy muốn cầu hôn cô. Cô không biết à? Haiz, cô sao vậy à? Anh Phó đã chờ cô hơn ba tiếng mà bây giờ cô mới đến."

Lúc này Diệp Phồn Tinh chỉ muốn bóp chết bản thân mình, cô ở trong trường học tìm người kia cả buổi trời, bắt hắn xóa bài viết rồi mới chạy tới đây.

Căn bản cô không nghĩ tới, hôm nay anh không đến bệnh viện thăm cô thì ra là để chuẩn bị những thứ này.

Nhìn những thứ kia bị người phục vụ khiêng đi, trong lòng cô có một loại cảm giác hối hận và áy náy tuôn trào.

Cô đi ra khỏi nhà hàng, gọi điện thoại cho Phó Cảnh Ngộ nhưng anh không bắt máy.

Cô lại gọi điện thoại cho Tưởng Sâm, nghe nói bọn họ đã về nhà, mới gọi xe về biệt thự Giang Phủ.

"Phồn Tinh, cháu về rồi hả?" Dì Ngô nhìn thấy Diệp Phồn Tinh hỏi.

Trong nhà, bầu không khí vẫn giống như trước, không có gì khác thường.

Diệp Phồn Tinh đáp lại, hỏi "Anh ấy ở trên phòng hả dì?"

Cô muốn gặp anh, muốn nói một câu xin lỗi.

" Ừ." Dì Ngô tò mò hỏi: " Cháu đã đi đâu thế? Sao giờ mới về?"

Diệp Phồn Tinh không để ý, vội vàng chạy lên phòng.

Nhìn thấy Tưởng Sâm đứng ở cửa phòng sách, vô cùng lo âu, cô đi tới, " Anh ấy ở bên trong à?"

Biểu tình của Tưởng Sâm rất trầm trọng, anh ta nhìn Diệp Phồn Tinh, không lên tiếng.

Nhìn anh ta Diệp Phồn Tinh lại thêm chột dạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status