Cái chết của chim cổ đỏ

Chương 61: Bão đến (7)



Một lúc sau, Bành Tri Hàn mở miệng trước.

“Thật ra, cũng không nhất định là người quen làm, Tiểu Quang cũng không nhất định là bị đánh lén.”

“Là thế nào?” Tô Tuyền và Tần Thiên khó hiểu.

“Nếu thật là em gái Gaea làm, cô ta hoàn toàn có thể không cần ai mở cửa, cũng hoàn toàn không sợ Tiểu Quang có luyện Taekwondo. Hai người nghĩ xem, nếu cô ta có thể đào mắt dì Trần ra còn có thể cắt đứt cổ họng Tôn Dần, hơn nữa bỏ hắn vào bồn tắm. Một cô gái gầy yếu như cô ta lại mạnh mẽ tàn nhẫn như vậy.”

Bành Tri Hàn mắt mở to, sợ hãi từ bên trong chậm rãi lộ ra.

“Hai người nói, trừ ma, còn ai có thể làm được mấy cái này?”

Tô Tuyền và Tần Thiên mắt mở to, hai người líu lưỡi, một câu cũng không nói ra.

“Trong chúng ta có ai gặp được cô ta sao? Tiểu Quang nói cô gái ngày đó đụng vào là  cô ta, nhưng có phải thật không? Tối như vậy bọn mình cũng không thấy rõ ràng. Bọn mình rốt cuộc ai thật sự gặp được cô ta chứ?”

Nói xong câu cuối cùng, Bành Tri Hàn hai tay ôm vai, hình như là muốn ngừng mình run rẩy.

“Tiểu Hàn!” Tô Tuyền đi qua, ngồi ở trước mặt nhỏ. “Cậu đừng tự mình dọa mình, trên thế giới này không có ma.”

“Không thì phải giải thích thế nào đây!” Bành Tri Hàn vùi đầu sâu vào tay. “Cậu nghĩ lại mặt Tạ Du ngày hôm qua, hắn như thấy ma vậy, còn có mấy chữ bằng máu. Cẩn nhất định là bị ma ám, cậu ta sợ quá mới viết thư cầu cứu, kết quả vẫn bị giết. Không phải từng nói qua cô gái này bởi vì anh em họ Tạ nên chết sao? Có lẽ cô ta muốn đến báo thù… ”

“Tiểu Hàn cậu đừng nói nữa!” Tô Tuyền nắm vai Bành Tri Hàn. “Đó nhất định là con người làm! Nếu là ma cần dùng bình hoa trong nhà làm hung khí đập người sao?”

“Bạn học Tô nói đúng, Tiểu Hàn.” Tần Thiên bên cạnh cũng khuyên nhủ. “Hiện trường vụ án dì Trần và bạn học Tôn đều có dấu vết người thanh lý. Nếu là ma làm, đến vô ảnh đi vô tung, cô ta hoàn toàn không cần xóa dấu vân tay của mình. Đợi chút… ”

Tần Thiên như là nghĩ tới cái gì, nhíu lông mày đẹp. Bành Tri Hàn ngẩng đầu, cùng Tô Tuyền nhìn anh.

“Hình như mình bỏ sót cái gì…” Lầm bầm, Tần Thiên suy nghĩ. “Tại sao trên đó cũng không có dấu vân tay?”

“Anh đang nói cái gì? Trên nào… ” Tô Tuyền vừa định hỏi, còn chưa dứt lời liền bị một giọng nói đánh gãy.

“Xin lỗi!” Ba người nghe tiếng nhìn lại, đứng ở cửa là Thea.

“A, tớ đến xem bạn học Nhược Quang.” Mặt thoáng có chút hồng, Thea chỉnh lại kính.

“Thật là cám ơn cậu!” Bành Tri Hàn hai ngày này có ấn tượng rất tốt với Thea, vội vàng tiến lên kéo hắn đến cạnh hai người khác.

“Cám ơn.” Tô Tuyền đối với người không liên quan luôn thừa lễ phép, nhiệt tình không đủ.

“…” Tần Thiên không nói chuyện nữa, chỉ nhìn Thea.

“Cảnh sát Tần!” Cảm nhận được ánh mắt Tần Thiên, Thea lộ ra nụ cười đáng yêu với anh. “Hôm qua cám ơn anh lấy giúp tôi poster. Giờ chỉ còn hai tuần, có làm cũng không kịp… có lẽ vẫn không cần dùng.”

“Là buổi biểu diễn sao? Sao vậy?” Bành Tri Hàn quan tâm hỏi.

“A, cũng không có gì. Chính là lão đại gần đây tinh thần hoảng hốt không mấy luyện tập. Hôm qua sau khi y về nhà thì nhốt mình trong phòng… ” Thea nhìn về phía trên giường vẫn ngủ Lý Nhược Quang. “Bạn học Nhược Quang thế nào rồi?”

“Cậu ấy không sao.” Tô Tuyền sờ tay Lý Nhược Quang đáp. “Qua hai ngày là có thể tỉnh. Cậu vừa nói Gaea làm sao?”

“Lão đại, ài, tớ cũng không nghĩ tới Tạ Du đúng thật không trở về nhà. Lão đại vốn gần đây có chút khác thường rồi, giờ không biết sẽ thành thế nào. Chắc y sẽ không lại mắng chửi người linh tinh hay giả nữ dọa người đi.” Thea còn nhìn Lý Nhược Quang trên giường, vừa trả lời câu hỏi Tô Tuyền.

“Giả nữ?” Người nói vô tâm, người nghe cố ý, ba người đồng thời hỏi ra tiếng.

“Hả?” Thea hình như thật giật mình. “Rất kỳ quái à? Không phải tớ đã nói hồi trước y rất kỳ quái sao? Có đôi khi y sẽ giả nữ ở trong phòng đi tới đi lui.”

“Cậu nói y giả nữ?” Tô Tuyền nheo mắt, cầm lấy tấm ảnh để một bên trên bàn đặt trước mắt Thea. “Có phải như vậy không?”

“Tấm ảnh này không rõ lắm. Nhưng có chút giống vậy, tóc rất dài, mặc quần áo phức tạp như vầy.” Thea nhìn tấm ảnh, nghiêng đầu nói.

“Chẳng lẽ… ” Tô Tuyền nhìn Tần Thiên và Bành Tri Hàn, bọn họ cũng đang nhìn Tô Tuyền. Lắc đầu, Tô Tuyền không chịu thừa nhận suy nghĩ trong lòng mình. “Tớ không tin là y, vả lại y không giống.”

“Tô Tuyền, giờ không phải cậu tin hay không…” Bành Tri Hàn còn muốn nói gì, đột nhiên tiếng chuông di động đánh gãy nhỏ.

“Alo.” Là Thea.

“Tớ ở bên ngoài… Cái gì? Tớ trở về ngay… đừng gấp… ”

Chỉ nói vài câu hắn liền gác máy, ngẩng đầu nhìn ba người mặt đầy vẻ nôn nóng.

“Lão đại mất tích, còn viết thư nói đừng đi tìm y. Mình phải nhanh chóng trở về!”

“Cái gì?” Còn chưa kịp hỏi, Thea đã vắt chân chạy ra ngoài. Ba người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng, là Tô Tuyền nói trước.

“Tôi cảm thấy chúng ta nên đi theo.”

“Vậy Tiểu Quang?” Bành Tri Hàn nhìn Lý Nhược Quang vẫn hôn mê trên giường bệnh.

“Hai người đừng lo lắng, bạn anh ở trong này làm bác sĩ. Hôm qua phẫu thuật bạn học Lý cũng là hắn làm. Anh gọi hắn cho người xem.” Tần Thiên nói làm hai người đều an tâm.

Ba người dàn xếp xong Lý Nhược Quang, nhanh chóng chạy về phía chỗ ở Gaea.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status