Cái chết của chim cổ đỏ

Chương 64: Vòng tròn tội ác (1)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyên gia dự đoán không sai, bão quả nhiên tới rất nhanh.

Đi ở đầu đường thành phố X, những cây dừa và long não ngày thường đứng cao thẳng giờ đều rũ đầu, run rẩy trong cơn bão tàn phá. Mà ngã tư đường từ đại học X đến bến cảng lúc trước nhộn nhịp, giờ cũng chỉ có thể thấy chủ tiệm vội vàng đóng cửa và hai ba người đi đường.

“Nói vậy là Gaea tinh thần thất thường, ăn mặc thành em gái mình làm tất cả mọi thứ?” 

Ở trong gió lớn không bị chút ảnh hưởng Tần Thiên, trên mặt vẫn cười sáng sủa.

“Em cảm giác thế!” Bành Tri Hàn cố gắng vén mái tóc dài bị thổi lung tung, gật đầu. “Anh xem bộ dáng y bình thường đã biến thái như vậy. Tuy em vẫn cảm giác Tạ Du đang nói dối, nhưng em gái y chết có liên quan tới anh em họ Tạ nhất định không sai.”

“Không đúng, Gaea làm sao giết Tạ Du được!” Tô Tuyền dưới sức gió mạnh vẫn tao nhã. “Y thích Tạ Du như vậy, ai nấy cũng thấy được.”

“Nhưng Tạ Du hình như không thích y!” Bành Tri Hàn phản bác. “Vì yêu sinh hận, lại thêm mối hận của em gái, nhưng y lại không giết Tạ Du được. Muốn giết nhưng không giết được, cũng chỉ có thể đi giết những người khác.”

“Cái logic gì vậy!” Tô Tuyền bất đắc dĩ. Bành Tri Hàn nhỏ này trời sinh tính nhiều chuyện không nói, trong đầu suy nghĩ cũng khác người, lại thêm nhát gan, thật không rõ vì sao Tiểu Quang thân với nhỏ như vậy!

“Biến thái trong TV không phải đều như vậy sao!” Bành Tri Hàn càng nói hùng hồn hơn, ngoái đầu nhìn Tần Thiên. “Anh nói đúng hay không! Tần đại ca!”

“Cái này… ” Tần Thiên cười, không đáp lại.

“Mau mua vé tàu đi, gió mà lớn hơn nữa chúng ta sẽ không đi được đảo G.” Không muốn nghe cô Bành nói linh tinh nữa, Tô Tuyền nhanh chóng dời đi lực chú ý của nhỏ.

May mà gió tuy lớn, thuyền đảo G vẫn có thể thông hành. Thea rõ ràng động tác nhanh hơn bọn họ rất nhiều, nói chuyện với người cùng chuyến trên thuyền, không thấy bóng dáng của hắn.

Khi ba người rốt cuộc chạy tới biệt thự Gaea thì phát hiện bên trong chỉ có vài người hầu.

“Các thiếu gia đều đi ra ngoài tìm chủ nhân!” Bởi vì hôm trước mới đến nhà Gaea ăn cơm, nên mấy người hầu còn nhận ra bọn họ. Hóa ra sau khi thấy được thư Gaea để lại, nhóm Chaos đều lòng như lửa đốt, mỗi người chia nhau đi tìm Gaea.

“Nhưng cậu Hàn còn ở đây!” Một người hầu nói.“Cậu ấy ở lại. Sao ạ? Cô hỏi cậu Thea sao? Không thấy cậu ấy trở về.”

“Chắc Thea không trở về đi tìm luôn rồi.” Bành Tri Hàn nhìn Tô Tuyền, hắn đang cẩn thận nhìn con mèo ngồi một góc phòng khách. Con mèo đang đào bới thứ gì đó dưới bàn. “Giờ chúng ta làm sao đây?”

“Tiểu Hàn, tớ nhớ ngày đó lúc cậu từ nhà dì Trần về, quần áo hình như dính rất nhiều lông phải không?” Tô Tuyền không đáp lại câu hỏi của nhỏ mà tự dưng hỏi một câu.

“A?” Bành Tri Hàn sửng sốt, nhanh chóng tỉnh lại. “Đúng vậy đúng vậy, bộ quần áo đó là vải khaki, xử lý không dễ đâu!”

Tô Tuyền liếc nhỏ một cái, rồi bước tới một góc nhanh nhẹn tóm con mèo.

“Meo ──” Đột nhiên bị nhấc lên, chú mèo kêu to, một thứ sáng lấp lánh từ trong móng nó rớt xuống.

“Hử?” Tô Tuyền định xem đó là cái gì.

“Tớ biết rồi!” Bành Tri Hàn hô to đánh gãy sự chú ý của hắn. “Lông ngày đó chính là của con mèo này!”

“Chắc vậy.” Tô Tuyền ôm con mèo đang nhe nanh múa vuốt lại, như lấy lòng sờ cằm nó. “Đây là mèo Angora Thổ Nhĩ Kỳ, rất dễ rụng lông, đặc biệt là vào mùa xuân và mùa thu. Con nhà Tiểu Quang chính là loại này, nhưng là màu vàng. Mà con này là màu tím nhạt, tớ nhớ Tiểu Quang từng nói với tớ, Angora màu tím nhạt rất hiếm. Mà nếu tớ nhớ không lầm, lông trên quần áo Tiểu Hàn cũng là màu này.”

“Không sai! Lông ngày đó hẳn là dính khi ở chỗ Cẩn, chỗ đó quả thật có rất nhiều lông bay đầy trời!” Bành Tri Hàn nhớ lại ngày đó đi tới chỗ Tạ Cẩn, xung quanh tro bụi và lông mèo.

“Hai người đang nói cái gì?” Vẫn không nói gì Tần Thiên xen vào.“Anh không hiểu chút nào.”

“Bọn tôi đang nói chính là, nhà Cẩn có lông con mèo này. Chứng tỏ Cẩn có tiếp xúc con mèo này, hoặc là có người tiếp xúc con mèo này từng đến nhà cậu ấy.” Tô Tuyền với mèo quả nhiên có tài, rất nhanh, con mèo ở ngay trong lòng hắn hừ hừ nheo lại mắt.

“Quả nhiên là Gaea!” Bành Tri Hàn kết luận.

“Tớ nói cậu… ”

“Ủa, sao mấy người lại ở đây?” Một giọng nói bất ngờ đánh gãy Tô Tuyền nói.

Ba người quay đầu lại nhìn, một thiếu niên dung mạo diễm lệ đứng phía sau bọn họ, xem ra là vừa từ bên ngoài vào.

“Lý Đức!” Tô Tuyền nhận ra thiếu niên này, mèo trong lòng hắn thừa dịp hắn quay đầu lập tức nhảy xuống, ở dưới đất chơi tiếp.

“Cậu không đi tìm Gaea sao?” Bành Tri Hàn hỏi Lý Đức.

“Tớ ở nhà trông, lão đại có thể sẽ trở về.” Hiểu ba người biết chuyện Gaea mất tích, Lý Đức trả lời.

“Gaea để lại thư viết thế nào, sao các cậu đều căng thẳng như vậy?” Tô Tuyền nhìn mèo, vừa hỏi Lý Đức.

“Ai, hắn nói đừng đi tìm hắn, hắn sẽ không trở về nữa! Còn nói cái gì hắn muốn giải thoát gì đó.” Lý Đức nhăn mày. “Dù sao rất đáng sợ, tớ trí nhớ không tốt, cũng không kể lại được. Đúng rồi, chắc thư còn ở đó, tớ đưa cho các cậu xem.”

____________

Angora Thổ Nhĩ Kỳ



_______
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status