Cầm đế

Chương 130: Huyết Sắc vệ đội mang lại tai ương


Mưa càng rơi càng lớn, tầm mắt cũng càng lúc càng trở nên mờ mịt, từng chập từng chập cảm giác lạnh như băng theo cơn mưa to truyền vào trong cơ thể mỗi người, máu tươi nóng hổi chỉ cần vừa từ trong cơ thể phun ra. Sau đó một khắc đã lập tức bị nước mưa lạnh như băng này rửa sạch.

Năm trăm Tử Thần chiến sĩ công kích đích thực cường hãn nhưng mà Bàng Bối cự hán phản kích cũng cương mãnh bén nhọn không kém. Bọn họ là chiến sĩ chỉ dựa vào cường đại lực lượng, trước tiên là cuồng hóa, lang nha bổng trong tay múa tít quay cuồng. Một khi đập trúng vào người thì cho dù là cường giả như Tử Thần chiến sĩ trước hết cũng phải bị chấn văng đi. Bất quá, so về kĩ xảo cùng kinh nghiệm chiến đấu và số lượng, bọn họ đều là ở thế hạ phong. Tử Thần chiến sĩ ai nấy đều kinh qua bách chiến, kinh nghiệm chiến đấu phong phú cộng với khí thế mạnh mẽ bức người, trước mặt bọn họ, Bàng Bối cự hán đã hoàn toàn bị áp chế. Ít nhất từ lúc chính diện xung phong giao chiến đến bây giờ, trong số 500 Tử Thần chỉ có thương binh, không ai tử trận, nhưng Bàng Bối cự hán quân số đã tổn thất gần một phần ba, đó là chưa kể số thương binh của bọn họ bị thương nặng đến không thể tiếp tục chiến đấu. Ngay lúc 2 Kim Chúc Long bị rơi xuống, chỉ là nháy mắt nhưng chiến cuộc đã thành cục diện không thể nào nghịch chuyển.

Chính tại lúc này, Huyết Sắc vệ đội của Phật La quốc cùng hai đầu Bát giai Phong hệ cự long, sau khi được giải phóng khỏi áp chế của hai Kim Chúc Long ngay lập tức khôi phục sức lực, rốt cục cũng đã tham gia chiến trường, tất cả đều hướng về phía Mễ Lan đế quốc có khả năng phát triển thế trận tốt nhất mà xung phong tới.

Tay đặt trên dây đàn, Diệp Âm Trúc khóe miệng toát ra một nụ cười mỉm nhẹ nhàng, trong lòng rất vừa ý, Bình Sa Lạc Nhạn, một trong Cầm Tông 9 đại danh khúc, hiệu quả: cầm không, cho dù là Cửu cấp Cự long, khi mình đã đạt tới cảnh giới Tử Vi Cầm Tâm, dưới tác dụng của cầm khúc này cũng tuyệt đối không thể phi hành tại không trung được. Cảm giác một mình nắm giữ cục diện này làm hắn hết sức sảng khoái, thậm chí trong lòng Âm Trúc cũng đã cảm giác được thắng lợi đang dần nghiêng về phe mình.

Nhưng nụ cười của Diệp Âm Trúc đang nở ra trong nháy mắt bỗng nhiên đông cứng lại. Đồng tử trong suốt cũng theo đó co rút lại, cả người trong một khoảnh khắc này tựa như cứng lại toàn bộ, bởi vì một cảnh tượng xuất hiện trước mắt, cảnh tượng này đối với hắn mà nói tuyệt đối là khó có thể tưởng tượng ra được.

Diệp Âm Trúc nhìn thấy gì, hắn thấy được là, đám Huyết Sắc vệ đội vốn là phải nhằm hướng địch nhân, nhân cơ hội hoàn toàn đánh bại Bàng Bối chiến đội của Ba Yểm vương quốc bỗng nhiên thay đổi hướng tấn công, từ bên cạnh sáp vào trận hình của 500 Tử Thần chiến sĩ, đồng thời giữa không trung là 2 luồng Phong hệ ma pháp Toàn Long Trảm đồng thời phóng thẳng xuống, nhằm vào thân thể to lớn phi thường của Băng Cực Ma Viên A Đại.

Một màn huyết vụ ma pháp nguyên tố điên cuồng phóng thích từ mỗi thành viên của Huyết Sắc vệ đội. Mỗi tên binh lính mang cờ Phật La của Huyết Sắc vệ đội trong nháy mắt cũng đều lộ ra huyết quang điên cuồng trong ánh mắt. Trọng kiếm trong tay bọn chúng nhẹ tựa như đao kiếm bình thường, chém thẳng về phía Tử Thần chiến sĩ.

-Không

Diệp Âm Trúc điên cuồng hét lên một tiếng cả người trước tiên vọt đứng lên hướng về chiến trường, tại giờ khắc này đầu óc hắn đã hẫm vào một mảnh hỗn loạn. Tại sao Huyết Sắc Vệ Đội của Phật La Quốc huyết sắc vệ đội xuất hiện thì trận thế đầy đủ như thế, so với Ba Áp vương quốc cùng Lam Địch Á Tư đế quốc nhân số còn đầy đủ hơn. Giờ khắc này hắn đã hoàn toàn hiểu được chuyện gì xảy ra.

Phật La Quốc phản bội minh hữu Mễ Lan đế quốc của mình, tại chiến trường Thất Quốc Thất Long Bài vị chiến này, trong đó bất luận bọn họ gặp phải đối phương ba nước hay là gặp phải Lam Địch Á Tư đế quốc đều cũng sẽ không bị công kích. Do vậy có thể bảo toàn lực lượng, toàn lực ứng phó với nguy cơ trước mắt. Ngay lúc này, Tử Thần chiến sĩ đang chờ chi viện của Huyết Sắc vệ đội, vốn định nhân thời cơ này quét sạch luôn quân đội của Ba Yểm vương quốc thì lại xuất hiện biến hóa thật lớn. Ai có thể ngờ tới, Phật La Quốc đột nhiên phản bội Mễ Lan đế quốc. Vốn là tình thế 2 bên đấu với Lam Địch Á Tư đế quốc bỗng nhiên trở thành 2 bên đối đầu với Mễ Lan đế quốc nhưng phương pháp này thật quá âm độc. Chính là thủ pháp đánh lén âm hiểm nhất, đánh ngay lúc đối phương không có gì phòng bị. Chiến cuộc trong nháy mắt nghịch chuyển bất lợi. Diệp Âm Trúc lúc bay vọt người lên nhắm hướng chiến trường thậm chí còn kịp thấy phía sau chiến trường mặt đất bị xới lên thành một hố sâu, hai thân ảnh cực lớn đang từ đó đi ra.

Xong rồi, tất cả đều hết rồi. Nước mưa làm trước mắt Diệp Âm Trúc trở nên một mảnh mông lung.Tại sao lại thành như vậy? Đây đều là tự mình sai lầm. Tất nhiên Phật La Quốc phản bội ai cũng không có khả năng nghĩ đến, nhưng với cương vị thống soái, tự mình không có khả năng từ các yếu tố nhỏ nhặt liên quan mà phán đoán sai lầm. Quan trọng nhất là không nên để cho Tử Thần chiến sĩ xung phong nhanh như vậy. Chậm lại một chút nữa thì cũng sẽ không giao chiến ngay với quân đội của Ba Yểm vương quốc, cũng không lâm vào trạng thái bị động thế này. Hối hận, tiếc nuối, phẫn nộ, sát khí điên cuồng, các loại tâm tình phức tạp trong nháy mắt cơ hồ phát tiết hết trong đầu Diệp Âm Trúc.

Một dải huyết quang phun thẳng vào không trung giữa chiến trường. Dưới sự hợp kích tấn công của 2 luồng Toàn Phong Trảm, A Đại trong miệng phát ra rống giận không cam lòng, từng dòng từng dóng máu từ trên người hắn phun ra làm cho bộ lông vốn màu trắng của hắn biến thành máu đỏ thẫm, hai mắt vằn lên tia nhìn phẫn nộ hướng về 2 đầu Phong long trong không trung, cố giữ thân thể mình đứng thẳng không cho ngã xuống. Trước sau có thêm vài tên Bàng Bối cự hán đập bồi mấy cú Lang nha bổng vào người hắn, nhưng thân thể hắn chỉ lắc lư qua lại chứ không ngã hẳn xuống đất.

Máu tươi cũng đồng thời từ người 500 Tử Thần chiến sĩ bắn ra tung tóe. Ngay khi trọng kiếm của Huyết Sắc vệ đội chém vào người bọn họ, cho dù là khôi giáp được chế tạo đặc biệt cũng không thể nào trong khoảng cách ngắn như vậy ngăn cản đấu khí của đối thủ, hơn nữa là trọng kiếm đã tích tụ đấu khí, súc thế đợi phát. Hơn mười Tử Thần chiến sĩ ngã xuống trong vũng máu, bọn họ ngay cả cơ hội hô lớn Ca ngợi Pháp Lam để rút lui ra khỏi chiến trường cũng hoàn toàn không có được.

Mục tiêu tấn công mà Huyết Sắc vệ đội lựa chọn đầu tiên chính là ma pháp sư đứng ở sau cùng của Tử Thần chiến đội. Ma pháp sư không còn nghi ngờ gì nữa thân thể vốn yếu ớt nhất. Trong tình huống 2 quân giao chiến, bọn họ cũng đứng ở phía sau cùng, do trường mâu chiến sĩ ngăn trở phía trước phụ trách bảo vệ. Trong chiến đấu thế này, hẳn nhiên là ma pháp sư phải an toàn nhất, nhưng tình thế này lại gặp phải địch nhân công kích.

Tử Thần 500 đều trải qua bách chiến, tại cực bắc hoang nguyên thậm chí còn đối đầu với hơn 10 vạn đại quân Thú nhân, kinh nghiệm chiến trường phải nói là vô cùng phong phú. Trong tuyệt cảnh như vậy chiến đấu lực của bọn họ mới hoàn toàn phát huy ra. Mười chiến sĩ bị chém ngã lúc đầu cũng chưa chết ngay như vậy. Bọn họ ngay lúc trọng kiếm của đối thủ chém ngập vào thân thể mình đồng thời cũng dùng thân thể giữ chặt đối phương, ngăn cản không cho đối phương tiến tới.. Ngay tại thời khắc cuối cùng của sinh mạng mình vẫn cố gắng kéo dài thời gian cho đồng đội.

Đám Tử Thần chiến sĩ còn lại nhất tề phản ứng, trong giây phút này, không ai có thể suy nghĩ tới tại sao minh hữu đột nhiên biến thành kẻ địch đánh lén. Bọn họ chỉ biết một điều, bất kì kẻ nào công kích mình thì phải lập tức hạ sát kẻ đó. Nhưng lúc này, Bàng Bối cự hán của Ba Yểm vương quốc đang chiến đấu ở mặt trước với Tử Thần chiến sĩ cũng trong nháy mắt phát huy chiến đấu lực cực mạnh, nhanh chóng tiêu hao không ít tinh lực của Tử Thần 500 chiến sĩ. Lúc này quan trọng nhất là thời gian, nhưng làm sao có thể tranh thủ được thời gian?

-Ma pháp sư thoát ly chiến trường

cảm giác hỗn loạn trong đầu óc nhanh chóng biến mất, Diệp Âm Trúc trước tiên phản ứng chính xác như thế, ở khoảng cách gần đối mặt với công kích của chiến sĩ tinh nhuệ như thế, ma pháp sư căn bản không có gì có thể phản kháng. Ma pháp thuấn phát của bọn họ tại thời tiết mưa to như vậy ngay cả sử dụng cũng hết sức khó khăn, cho dù có khả năng phát ra được, nhưng làm sao đủ sức công phá áo giáp của đối phương?

Ba mươi đạo huyết sắc trước tiên bao phủ thân thể của 30 ma pháp sư trong số 500 Tử Thần, đó là Huyết pháp sư của Phật La Quốc đặc thù kỹ năng, ma pháp lực của 30 ma pháp sư Hỏa hệ này nhất thời bị hút ra ngoài, nhất thời không thể ngăn cản, nếu tiếp tục thậm chí bọn họ sẽ bị hút khô kiệt máu huyết mà chết. Huyết pháp sư bảo vệ trước mặt có Huyết Sắc vệ đội bảo vệ, còn ma pháp sư của 500 Tử Thần này trước mặt có ai bảo vệ? Cái gì cũng không có, chỉ có biết giương mắt nhìn một thanh huyết sắc cự kiếm tưa như đang giáng xuống thân thể họ.

Nếu như đầu tiên lựa chọn thoát ly chiến trường, hô to Pháp Lam, đúng là vẫn còn kịp, dù sao Huyết Sắc vệ đội cũng là tập kích từ bên cạnh. Hy sinh hơn 10 Tử Thần chiến sĩ chính là để trì hoãn bước tiến bọn chúng vài phân thời gian. Cho nên nói Diệp Âm Trúc đã có quyết định chính xác nhất, nhưng là bốn mươi ba tên ma pháp sư tại giờ khắc này không có lấy một người hô lên được hai chữ này. Đây là lần đầu tiên kể từ khi bọn họ trở thành thành viên của 500 Tử Thần làm trái lệnh của Diệp Âm Trúc, cũng là lần cuối cùng.

Ánh mắt bang lãnh mà tràn ngập tử khí của mỗi ma pháp sư dần trở nên sắc bén, mắt nhìn Huyết Sắc vệ đội công kích tới tựa như một cơn sóng đỏ, cảm thụ Huyết pháp sư đang không ngừng cố gắng hút cạn kiệt ma pháp lực của bọn họ, bốn mươi ba ma pháp sư còn lại không hề dự liệu trước, thanh âm thét lên như chấn nhiếp toàn trường.

-Tử thần bất diệt

Ma pháp trượng trong tay đồng loạt giơ lên cao, tất cả ma pháp sư tại giờ khắc này phảng phất tiến vào một cảnh giới điên cuồng, một dải quang mang xanh biếc từ trên người bọn họ trong nháy mắt bùng cháy. Ngay lúc đối mặt với binh lính của Huyết Sắc vệ đội mặc giáp nặng xông tới, bọn họ lao thẳng tới trước tựa như tự sát. Hướng thẳng về phía đối phương xung phong.

-Không

Diệp Âm Trúc điên cuồng hét lên một tiếng. Nhưng lúc này không có vọt tới chiến trận hắn dù thế nào cũng không có lực ngăn cản trước mắt một màn như vậy phát sinh.

Bốn mươi ba tên ma pháp sư không có một ai thoát ly chiến trường. Không có một ai đứng nguyên vị trí. Thân thể gầy yếu của bọn họ giờ đây đứng nghiêm trang thẳng tắp. Lúc này đây Huyết pháp sư đang cố gắng hút cạn ma pháp lực từ bọn họ cũng hoảng sợ phát hiện, chính bản thân mình không cách nào hút được bất kì một tia nguyên tố ma pháp nào trên người ma pháp sư này. Trước mặt mấy trăm chiến binh Huyết sắc vệ đội, ma pháp sư vốn rất yếu ớt, không cách nào chịu nổi một kích này, bỗng nhiên lại mang đến một cảm giác đe dọa sâu sắc.

Xanh biếc. Đó là một màu xanh biếc diễm lệ, sau một khắc, màu xanh biếc này đã hóa thành lửa cháy ngập trời. Dưới bầu trời đang cuồng phong bạo vũ đang gầm rít, một mảnh thảo nguyên ướt đẫm, một tầng lửa cháy bừng bừng hiện ra giống như một ngọn lửa bất diệt, ngọn lửa linh hồn trong nháy mắt phóng thích ra.

Đó là màn lửa xanh biếc do bốn mươi ba ngọn lửa hợp lại tạo thành, đường kính gần 300 thước, không khí đang tràn ngập thủy nguyên tố bỗng nhiên biến mất, tất cả còn lại chỉ là lửa, lửa hung bạo, lửa điên cuồng, lửa tuyệt vọng, lửa hy sinh, lửa cháy như vô tận …

Trong màn lửa thiêu đốt, biến mất trước tiên chính là bốn mươi ba thân ảnh đĩnh đạc nọ, không hề do dự, không hề nuối tiếc, cho dù chỉ là một chút. Ngọn lửa màu xanh biếc thiêu đốt không chỉ thân thể bọn họ mà là cả linh hồn mà bọn họ đã cam tâm tình nguyện hy sinh.

Bốn mươi ba Đại ma pháp sư! Đồng thời thiêu đốt bốn mươi ba ngọn lửa linh hồn của chính mình, đó là ngọn lửa xanh biếc tuyệt đẹp, cực kì diễm lệ, phảng phất bùng cháy giống như Pháo đài Lôi Thần Chuy chắn ngang cực bắc hoang nguyên, ngăn trở hoàn toàn đường tấn công tới của Huyết sắc vệ đội.

Đối với 500 chiến sĩ Tử Thần mà nói, đây là ngọn lửa phẫn nộ của Tử Thần, là ngọn lửa thần thánh, nhưng ngược lại, đối với Phật La Huyết Sắc vệ đội, ngọn lửa này là lửa hủy diệt, lửa tàn bạo.

Chỉ trong một khoảnh khắc thời gian, hơn trăm tên bộ binh tinh nhuệ của Huyết Sắc vệ đội đã hoàn toàn bị ngọn lửa xanh biếc nọ nuốt chửng, một khoảnh khắc sau nữa, ba mươi tên Huyết ma pháp sư linh hồn toàn bộ tiêu tán, bị ngọn lửa thiêu toàn bộ, lửa thiêu đốt bình nguyên. Đây mới chính là lửa đốt bình nguyên, nhưng ngọn lửa này đích thực là ngọn lửa Tử Thần, ngọn lửa Tử Thần thiêu cháy cả thảo nguyên.

Bốn mươi ba đại ma pháp sư, bốn mươi ba chính thức dũng sĩ dùng cả sinh mạng bản thân vì đại nghĩa, làm cho khoảnh khắc cuối cùng bọn họ lưu lại nhân gian cũng trở thành khoảnh khắc diễm lệ nhất. Hành động hy sinh của bọn họ đã cấp cho Tử Thần chiến sĩ còn lại một khoảng thời gian và mở ra một cơ hội sinh tồn quý báu. Ngọn lửa nọ uy lực có thể so bì với cấm chú, thậm chí là so với cấm chú còn cường đại hơn. Chỉ trong nháy mắt đã thiêu đốt cả Huyết Sắc vệ đội. Dưới ngọn lửa kinh khủng tàn sát nọ, thành viên Huyết Sắc vệ đội còn sống sót không đếm nổi trăm người.

Ngọn lửa xanh biếc nọ cuối cùng cũng tàn, mưa to lại một lần nữa dồn dập, xâm chiếm không gian từng bị ngọn lửa bao phủ, bốn mươi ba thân ảnh, toàn bộ những gì thuộc về bọn họ sẽ theo ngọn lửa diễm lệ này biến mất khỏi nhân gian vĩnh viễn.

Ngay lúc này, một loạt tiếng đàn trong nháy mắt vang lên. Mang theo cảm giác thương xót đau khổ cùng cảm giác không cam lòng, kèm theo đó là cảm giác hối hận thật sâu sắc, một vòng sáng màu tìm chói mắt từ trên trời giáng xuống, mang toàn bộ ngọn lửa xanh biếc nọ bao phủ bên trong, mưa gió cũng không thể nào xâm nhập được. Ngược lại, còn thu phần lửa xanh biếc sắp tàn nọ như thu giữ linh hồn, dưới sự bao phủ của vòng sang tím, bay thẳng về hướng Cầm Đế.

Trong ngực Diệp Âm Trúc hé ra lộ hình dáng của một cây cổ cầm. Không phải là Cửu Tiêu Hoàn Bội Cầm, cây cầm này hình dáng như hình bán nguyệt. Thân cầm đen nhánh, phảng phát hoa văn da rắn, thấy thấp thoáng những đường vân như sóng lượn trên thân. Thân cầm màu vàng đồng nhạt, sắc cổ kính rêu phong nhưng lại không kém phần thô mật, dây mỏng manh hợp cùng thân cầm vững vàng tựa như tùng bách mọc trên thân núi lớn. Bộ phận nạp âm như rồng xanh vén mây, chế tác cực kì tinh xảo, ngạnh hướng ra phía ngoài. Đầu cầm thanh thoát, hợp cùng thân câm hùng vĩ, phía dưới thân có bộ gác chân sáu nhánh cẩn ngọc quí, lại có cả hoa văn khảm trên đế cầm. Đúng là một trong 5 đại danh cầm của Cầm Tông, Đại Thánh Di Âm cầm.

Diệp Âm Trúc ngửa mặt lên trời, cao giọng ngâm:

-Cự hác nghênh thu. Hàn giang ẩn nguyệt. Vạn lại du du. Cô đồng táp liệt.

Thần Âm Quang Hoàn trong phút chốc âm vận tăng mạnh, ánh sáng tím bao trùm lấy ngọn lửa xanh biếc, phảng phất như bị một bàn tay vô hình khổng lồ điều khiển, từ từ hạ xuống, một quầng sáng nhàn nhạt lóe ra, sau đó trực tiếp dung nhập vào thân Đại Thánh Di Âm Cầm.

Ánh mắt Diệp Âm Trúc cũng ngây dại đi một chút:

-Dịch dương chi đồng. Không tang chi tài. Phong minh thu nguyệt. Hạc vũ dao thai. Trong số cổ cầm của ta, chỉ có Đại Thánh Di Âm cầm cửu đức kiêm bị mới có thể thu được linh hồn lạc ấn các vị dũng sĩ này.

Vì thắng lợi cuối cùng, vì để cho đồng đội của mình một cơ hội sinh tồn, bốn mươi ba ma pháp sư anh dũng nọ dĩ nhiên là tự thiêu đốt ngọn lửa linh hồn của chính mình, nếu không phải ở thời khắc cuối cùng, Diệp Âm Trúc ra tay bảo vệ linh hồn lạc ấn còn sót lại của bọn họ thì giờ này bọn họ đã chính thức biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này, ngay cả cơ hội luân hồi cũng không có. Nhưng mà lúc này đây, ít nhất linh hồn lạc ấn của bọn họ còn đang nằm trong sự bảo vệ của Đại Thánh Di Âm Cầm. Diệp Âm Trúc tin tưởng, rồi cũng sẽ có 1 ngày, chính mình tu chỉnh linh hồn bọn họ rồi cho gia nhập luân hồi trở lại.

Phía trên Đại Thánh Di Âm Cầm phát ra một tầng ánh sang mờ mờ ảo ảo, vô hình. Khí tức của cây cồ cầm cũng xảy ra biến hóa ngất trời. Cây cổ cầm vốn đầy vẻ bình thản hòa hoãn giờ đây thêm vào vài phần thảm liệt cùng cương ngạnh.

Ngọn lửa xanh biếc xuất hiện rồi biến đi nhanh chóng, không chỉ làm cho đám Huyết Sắc vệ đội còn sống sót sợ đến ngây người, ngay cả 2 Phong Long trên không trung cùng với 2 Kim Chúc Long vừa bò ra từ hố cũng có chút sững sờ, bọn họ vạn lần không thể ngờ tới là Tử Thần chiến sĩ của Mễ Lan đế quốc lại mang chiến ý tột cùng đến như vậy, điên cuồng như thế, thậm chí còn hơn cả Ba Lặc Mạc cảm tử quân.

Chỉ có đám Bàng Bối cự hán là không chịu ảnh hưởng của tình huống vừa xảy ra, sau khi cuồng hóa, trong mắt bọn họ giờ chỉ có giết chóc.

Tử Thần ma pháp sư đã chết, Tử Thần chiến đội trong nháy mắt cũng bộc phát biến hóa kinh người. Giờ phút này, chiến đấu lực của 500 Tử Thần mới thực sự thể hiện. Mỗi một Tử Thần chiến sĩ trong lòng đều ghi khắc nụ cười cuối cùng của Tử Thần ma pháp sư trước khi hy sinh. Bọn họ đều là vì mang đến cho đồng đội cơ hội sinh tồn mà chấp nhận hy sinh mạng sống!

Khi mà tâm tính đã trở nên cuồng bạo thì lúc đó kỹ xảo chiến đấu đã không còn là điểm trọng yếu nữa.

Áo Lợi Duy Lạp cùng Diệp Hồng NHạn cơ hồ đồng thời ngửa mặt lên trời gầm lớn:

-Tử Thần. Giết.

Không hề lưu giữ lại dù chỉ nửa phần đấu khí, chiến ý điên cuồng tràn ngập trong đầu mỗi một Tử Thần chiến sĩ, đấu khí của bọn họ đang bao phủ toàn thân vốn là màu xanh biếc lúc này dường như có thêm một phần hắc khí. Tất cả đều mang lại khí thế chết chóc, chính thức là khí thế chết chóc, linh hồn lực khổng lồ hòa cùng với đấu khí của bọn họ ngưng tụ cùng một điểm. Bất luận là trọng kiếm chiến sĩ hay trường mâu chiến sĩ, trước tiên đều giơ cao vũ khí trong tay mình lên.

Trọng chùy của Bàng Bối cự hán lại đập lên thân vài Tử Thần chiến sĩ, nhưng cũng tại thời khắc này, đấu khí xanh biếc trên không trung đã tụ hội thành một dòng sông xanh. Dòng sông xanh toát ra quang mang màu đen. Lúc này đây, hơn 300 Tử Thần chiến sĩ còn sót lại như biến thành một thể thống nhất, không hề phân biệt. Tất cả lực lượng cũng ở thời khắc này ngưng tụ lại. Một giọt huyết lệ từ khóe mắt mỗi người đọng lại, dòng sông đen mang chiến ý điên cuồng, khí thế không gì cản nổi bộc phát nhằm thẳng về hướng địch nhân.

Cho dù là áo giáp của Bàng Bối cự hán kiên cố gấp đôi, lúc này cũng không cách gì cản nổi vũ khí đang được đấu khí màu đen chết chóc bao phủ này, vũ khí của 500 Tử Thần lúc này chính thức biến thành lưỡi hái tử thần, vung lên chém giết. Từng đạo từng đạo linh hồn lần lượt không ngừng bị bọn họ xóa sổ, biến mất khỏi thế giới này.

- Chết đi.

Một tiếng rống điên cuồng từ phía tiền tuyến của chiến trận truyền đến. A Đại toàn thân lấm đầy máu ngã xuống, một khắc trước đó, một cây lao bằng băng dài hơn 5 thước từ dưới đất phóng thẳng lên không trung, hóa thành một đạo ảo ảnh.

Tiếng rống của Băng Cực Ma Viên còn chưa dứt, một tiếng kêu thảm thiết khác đã vang vọng giữa không trung. Một Phong hệ cự long thân thể đã bị băng trùy đâm xuyên qua. Từng dòng máu tươi phun ra ào ạt, theo mưa rơi xuống, thân thể cự long nhất thời chao đảo rồi tự do rơi thẳng xuống đất.

Phong Long cũng không có cường hãn phòng ngự thân thể như Kim Chúc Long. Hơn nữa bị băng trùy phóng trúng như vậy, rớt thẳng xuống thảo nguyên đánh ầm một tiếng. Ai nhìn cũng biết, Phong Long nọ tính mạng đã sớm không còn.

Huyết Sắc vệ đội đã từ cảm giác sợ hãi tỉnh táo trở lại nhưng không một người nào dám xung phong nhằm hướng Tử Thần chiến sĩ phát động công kích tiếp tục. Đó là tinh thần chiến đấu kiểu gì a! Mắt nhìn Bàng Bối cự hán bị vây trong dòng sông đấu khí màu tím nọ, đám chiến sĩ của Huyết Sắc vệ đội toàn thân phát lạnh, trong số bọn họ thậm chí đã có người định lùi về phía sau. Ngay cả Phong Long còn lại đang bay lơ lửng trong không trung, trong ánh mắt cũng toát ra vẻ hoảng hốt.

Ánh mắt Diệp Âm Trúc bỗng nhiên trở thành tĩnh lặng. Bất quá, nếu nhìn thật kĩ mới thấy đồng tử của hắn đã hoàn toàn chuyển thành huyết sắc.

Cúi đầu, nhìn xuống Đại Thánh Di Âm Cầm trong tay:

-Các dũng sĩ của ta, nỗ lực sinh mạng của các người nhất định sẽ không uổng phí. Ta nhất định sẽ không để cho địch nhân làm thương tổn đến các ngươi còn sống sót thoát khỏi đây, bất luận là sau này khi bọn chúng quay trở về quốc gia. Tất thảy sẽ phải trả giá vì những gì bọn chúng gây ra hôm nay.

Vừa nói, Diệp Âm Trúc vừa cẩn thận thu lại Đại Thánh Di Âm Cầm vào Tu Di thần giới của chính mình. Sau đó, hắn lại ngồi xuống đất bằng. Ngồi ngay xuống giữa vũng nước lầy lội hình thành do mưa to. Không hề che chắn mưa rơi từ trên không trung xuống. Thân thể hắn nhanh chóng bị nước mưa ngấm ướt sũng, chậm rãi ngẩng đầu lên, lúc này phương hướng hắn nhìn chính là đám chiến sĩ còn sót lại của Huyết Sắc vệ đội cùng Phong Long nọ. So với Ba Áp vương quốc, đám phản bội này càng thêm ghê tởm. Nếu không vì bọn chúng tập kích, như thế nào Tử Thần chiến sĩ lại tổn thất quá nhiều, như thế nào ma pháp sư phải hy sinh tính mạng.

Hai Kim Chúc Long lại một lần nữa bay thẳng lên không trung nhưng bọn chúng cũng không tham gia trận chiến giúp đỡ Bàng Bối chiến đội lúc này đang đứng bên bờ vực diệt vong. Tử khí bao trùm như vậy ngay cả bọn chúng cũng phải cảm thấy sợ hãi. Ở đây bất kì ai cũng biết Diệp Âm Trúc chính là thống soái của Mễ Lan chiến sĩ, chính thức là linh hồn của đoàn quân. Cho nên lúc này, hai Kim Chúc Long bay lên trời, trong nháy mắt đã xác định mục tiêu công kích chính là Diệp Âm Trúc.

Phong Long bay trong không trung lúc này thấy được cặp mắt đỏ như máu của Diệp Âm Trúc, linh hồn khí tức lưu chuyển bắt đầu thúc giục cơ thể nó chuyển động, lúc này hoàn toàn mất hết chiến ý, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là mau chóng thoát ly chiến trường, vĩnh viễn rời khỏi nơi này, rời thật xa khỏi nơi có cặp mắt màu đỏ như ma quỷ kia.

-Không ai có thể chạy được cả, đừng nghĩ đến chạy trốn, tất cả các người đều phải chết, phải trả giá cho những gì các ngươi gây ra ngày hôm nay.

Vừa nói xong, Diệp Âm Trúc đang khoanh chân xếp bằng trên mặt đất, song chưởng đồng thời giơ lên, giống như hỏa tiễn chỉ thẳng vào không trung.

Kim ngân hai sắc hoa văn lần lượt hiện trên song chưởng của hắn, rồi từ từ bừng sáng lên. Bầu trời đang mưa giăng mịt mùng, ngay khi hai tay hắn chỉ lên bầu trời, mây đen cũng bị xua tan hết, lộ ra một đường ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào người hắn. Phát ra kim ngân 2 khỏa quang cầu phân biệt xuất hiện trên lòng bàn tay. Chỉ thấy sau lưng hai Kim Chúc Long đang tiếp cận Diệp Âm Trúc, hai quang cầu nhỏ nọ nhưng hoàn toàn đi ngược lại quy tắc cầu vồng, đồng loạt bay ra khỏi tay Diệp Âm Trúc, cũng không hề phát ra khí thế của ma pháp công kích, chỉ như hai đốm sang nhỏ, phóng thẳng về hướng 2 Kim Chúc Long nọ.

Ầm ầm, tiếng nổ ầm ầm kịch liệt trước tiên bùng ra, ngay lúc Phong Long ở trên không trung dang cánh thật dài chuẩn bị đào tẩu là lúc nó nhìn thấy 2 Kim Chúc Long thân hình cực lớn đang lao xuống đất như 2 viên đạn pháo, giữa không gian va chạm với quang cầu nhỏ, trên người xuất hiện một điểm nhỏ, từng dòng máu tươi từ trong Long khẩu phun ra ào ạt, vạch nên cả một đường huyết tuyến cực dài trong không trung.

-Ai cũng đừng hòng chạy, không ai chạy được hết.

Diệp Âm Trúc phảng phất không thèm để ý đến tình huống của Kim Chúc Long, thu

Hai cây cổ cầm không giống nhau, khí tức cũng không cùng loại nhưng sát khí thì lại tương đồng,, hai bàn tay 4 ngón đồng thời đặt trên dây đàn, hai giai điệu không giống nhau nhất thời vang lên, tay trái Phi Bộc Liên Châu cầm là khúc Cao Sơn Lưu Thủy. Tay phải Khô Mộc Long Ngâm Cầm là Long Tường Thao, hai giai điệu của hai khúc nhạc khác nhau, toát ra hai đạo Thần Âm Quang Hoàn thật lớn, 1 đạo gần như bao phủ cả chiến trường. Đạo còn lại phóng thẳng lên không trung. Một vòng ánh sang tím mãnh liệt phát ra. Làm cho mái tóc dài đen của Cầm Đế hất tung lên theo gió.

Một vệt máu mờ mờ xuất hiện trên từng ngón của 2 tay Diệp Âm Trúc, năng lực siêu việt đồng thời sử dụng 2 cổ cầm cấp Thần khí đối với hắn có ảnh hưởng thật ghê gớm, nhưng thế thì sao? Cho dù là phải nỗ lực hơn nữa thì lúc này cũng không ai có thể ngăn cản Diệp Âm Trúc tiếp tục diễn tấu.

Quang mang nhàn nhạt không ngừng sáng lên, mỗi một lần thay đổi như vậy, chiến trường lại thêm một lần biến hóa. Mặt nước trên thảo nguyên đã thêm một tầng máu đỏ, đám Bàng Bối cự hán thân hình đang hoàn toàn bị áp đảo, tiếng gầm thét điên cuồng pha lẫn cảm giác không cam lòng vang vọng khắp không gian.

Diệp Hồng Nhạn xuất hiện, ngay khi hai khúc nhạc do Diệp Âm Trúc đồng thời diễn tấu, hắn vọt ra trước tiên. Ngay sau lưng Diệp Hồng Nhạn là 20 Tử Thần chiến sĩ tay cầm trọng kiếm, trên người ai nấy đều bao bọc tử sắc quang mang mãnh liệt, giờ phút này, mang theo sát khí ngút trời cùng chiến ý bạo liệt vô song, đồng loạt chuyển hướng. Công kích thẳng về phía đám Huyết Sắc vệ đội.

Đội trưởng Hy Lạp Lý của Huyết Sắc vệ đội đích thực là may mắn. Ngay từ đầu, hắn đã đứng ở phía sau cùng của đội quân, ngay khi hắn nhìn thấy ngọn lửa xanh biếc nọ nuốt chửng phần lớn thuộc hạ của mình, hắn đã cả kinh đến ngây người ra. Hắn thế nào cũng không thể tưởng tượng rằng trên đời có kẻ chiến ý nâng lên tới mức như thế, nhưng dù sao hắn cũng may mắn sống sót được. Đến giờ phút này, khi nghe thấy tiếng đàn của Diệp Âm Trúc, toàn thân hắn như nhũn ra, nhìn Tử Thần chiến sĩ toàn thân vấy máu, bao phủ bởi hắc sắc quang mang công kích lại đây, trong lòng hắn đã sớm không còn lấy đủ nửa phần chiến ý. Trong đầu ý nghĩ cũng giống như Phong Long trên không trung, đó chính là chạy. Chạy khỏi nơi này thật nhanh, bọn họ không phải là người, bọn họ là ma quỷ, dưới tình huống bị 2 đại chiến đội tập kích, hơn nữa lại có thể nhanh chóng lật ngược thế cục. Ngay cả 2 Kim Chúc Long hợp sức cũng không phải là địch thủ.

Chạy ngay thôi. Không có lực lượng nào đủ sức ngăn cản đoàn quân ma quỷ này. Hy Lạp Lý trong lòng vừa động lập tức cao giọng hô lớn hai chữ Pháp Lam, đám thành viên còn lại của Huyết Sắc vệ đội cũng không hề ngoại lệ, hô 2 chữ Pháp Lam là cách duy nhất đào thoát khỏi chiến trường này. Lúc này, bất luận bọn họ có sống sót thoát khỏi chiến trường hay không, đám tinh nhuệ chiến sĩ này đều đã bị dọa đến sợ vỡ mật, không có khả năng tiến lên đỉnh cao của võ đạo nữa. Niềm tin của bọn họ đã bị đánh nát hoàn toàn, không còn gì gọi là kiên định nữa rồi.

Diệp Hồng Nhạn cùng Tử Thần chiến sĩ tốc độ xung kích rất nhanh, ngay khi tiếng hô 2 chữ Pháp Lam vừa vang lên, bọn họ đã tiến công vào trận địa của đối phương. Trong vòng 5 giây khi truyền tống đang khởi động, thật sự biến bãi chiến trường thành biển máu.

Ầm. Trên bầu trời mưa to đã sớm biến thành mưa máu, từng dòng từng dòng máu đỏ xối xả từ trên trời trút xuống đất. Thân ảnh Phong Long đã mất tăm tích, thậm chí đến thời gian để hô to hai chữ Pháp Lam nó cũng không có. Long Tường Thao lúc đối mặt hai Thủy hệ cự long, Diệp Âm Trúc cũng có thể làm cho đối phương mất đi năng lực phi hành mà đâm vào núi lửa, lúc này chỉ nhằm vào một mình Phong long để đối phó, nó dựa vào cái gì để thoát khỏi hiệu quả Long bạo của cầm khúc này? So với đồng bọn hắn chết còn lưu lại thi thể thì còn bất hạnh hơn nhiều. Thịt xương vương vãi, máu huyết bay tung. Dưới cơn mưa to thậm chí chẳng lưu lại một dấu vết gì ở nhân gian, ngay cả linh hồn lạc ấn của nó dưới khúc Long Tường Thao cuồng bạo cũng bị đánh cho tan nát, mất đi cả cơ hội luân hồi. Càng không nói đến khả năng có thể trở về Long tộc mộ địa được.

Thân ảnh Huyết Sắc tiêu mất. Nhưng cuối cùng số lượng thành viên của Huyết Sắc vệ đội có thể thoát khỏi chiến trường, kể cả đội trưởng Hy Lạp Lý trong đó, không tới mười người. Trên mặt đất máu chảy thành sông, không khí nồng nặc mùi máu tanh, nhưng không làm cho Tử Thần chiến sĩ nôn mửa, ngược lại càng kích phát chiến ý điên cuồng trong lòng bọn họ.

-Tử - Thần – bất – diệt.

Áo Lợi Duy Lạp ngửa mặt lên trời thét lớn. Trọng kiếm của hắn cũng chém ngã một gã Bàng Bối cự hán thân hình kiên cố, nhưng mà lúc này, thanh cự kiếm màu lam của hắn cũng gãy gập, cắm sâu vào trong thân thể đối phương.

Mưa tiếp tục rơi nặng hạt, tiếng sấm ầm ì trong không trung, cơn mưa to này giống như đang tẩy rửa máu tươi cùng dấu vết của cuộc chiến trên người Tử Thần chiến sĩ, nhưng những gì nó có thể tẩy rửa được chỉ là bên ngoài.

Tử Thần chiến sĩ, chỉ cần là còn sống cũng đều đứng thẳng, hiên ngang ưỡn lưng đứng thẳng tắp, thậm chí ngay cả dùng binh khí chống người dậy cũng không cần, quang mang màu đen bao quanh thân thể từ từ tiêu mất. Áo Lợi Duy Lạp một kiếm cuối cùng chém chết tên Bàng Bối cự hán kia đã cắm ngập vào thân hắn chìm trong vũng máu. Vì thắng lợi cuối cùng, vì giết hết địch nhân, chém thành từng mảnh, Tử Thần chiến sĩ kết hợp đồng dạng giữa sát khí cùng với tử khí linh hồn, sử dụng triệt để đến phần sức lực cuối cùng. Bọn họ rốt cục đã thành công. Phật La Quốc, Ba Yểm vương quốc hai đại chiến đội, ngoại trừ số lượng may mắn rút lui khỏi chiến trường không tới hơn mười người, hơn 800 tên chiến binh cường đại trước mặt Tử Thân chiến sĩ không còn một ai toàn mạng. Thậm chí ngay cả một thi thể còn nguyên vẹn cũng không thấy. Khắp nơi chỉ thấy vương vãi tay chân cùng máu thịt.

Nhưng Tử Thần chiến đội cũng phải trả một cái giá thật đắt cho chiến thắng, do bị minh hữu phản bội. Lúc này có thể sống sót chỉ còn 300 người. Tử Thần 500, một lần nữa lại trở thành Tử Thần 300. Ngoại trừ bốn mươi ba ma pháp sư tự mình hy sinh, có hơn 100 Tử Thần chiến sĩ đã vĩnh viễn ngã xuống trên thảo nguyên này. Cho dù là những người sống sót, trên người khôi giáp không một miếng nào nguyên vẹn. Băng Cực Ma Viên A Đại nằm thoi thóp trên đất, trên người hắn phủ một tầng băng sương không bị nước mưa hòa tan, nếu không phải ngực hắn còn thở phập phồng, không ai nghĩ là hắn còn sống. Có thể lấy được chiến tích huy hoàng như vậy, dưới tình huống hoàn toàn yếu thế hủy diệt toàn bộ địch nhân như vậy còn có 1 nguyên nhân cực kì trọng yếu, chính là trên vũ khí của bọn họ đều đã bôi máu độc của Ly Sát, mặc dù bị nước mưa tẩy bớt đi ít nhiều, hiệu quả không như lúc đầu nhưng loại độc dược ngay cả Ngân Long cũng không sao chịu nổi này quả thật cực kì đáng sợ, hoàn hảo mang đến sát thương ghê gớm cho Bàng Bối chiến sĩ.

Diệp Âm Trúc chậm rãi đứng lên, ánh mắt hướng về phương xa. Lúc này hai đạo thân ảnh Kim sắc đang loạng choạng từ xa bay thẳng tới. Phòng ngự lực của Kim Chúc Long quả thật kinh người, ngay cả Thiểm Lôi đã tiến hóa phân nửa phát ra cấm chú ma pháp đạn cũng không tạo thành thương tổn trí mạng cho bọn chúng. Bọn chúng cũng là chiến lực cực mạnh tối hậu của Ba Bàng cùng Phật La vương quốc.

-Ta đi.

Áo Lợi Duy Lạp một lần nữa vung trọng kiếm trong tay mình lên. Mặc dù bây giờ chỉ còn là đoản kiếm nhưng huyết quang trong mắt hắn vẫn cường thịnh như cũ. Theo gương hắn, mỗi một Tử Thần chiến sĩ, bất luận là thương thế nghiêm trọng cỡ nào cũng đều tự giơ cao binh khí trong tay mình. Động tác chỉnh tề đều tăm tắp làm cho không trung bắn tung tóe một mảnh bọt nước. Hỗn hợp bọt nước của nước mưa hòa cùng máu tươi.

-Không ai đi cả.

Diệp Âm Trúc tay ôm hai cây cổ cầm, chậm rãi đứng thẳng người dậy, huyết sắc trong mắt hắn mặc dù tiêu biến nhưng ánh mắt lạnh như băng này càng ngày càng thêm rõ ràng.

-Đây là trách nhiệm của ta.

Vừa nói, vừa nện những bước chân trầm trọng nhưng rất kiên định tới phía trước. Diệp Âm Trúc từng bước từng bước đi tới đón đầu hai đạo thân ảnh kim sắc đang bay tới. Tử Thần chiến sĩ không ai gây ra một tiếng động nào, tự động tránh đường tạo thành một thông lộ để cho thống soái chậm rãi tiến ra phía trước.

Một dải ánh sang màu vàng nhạt xuất hiện trước mặt Diệp Âm Trúc, không hề do dự, hắn đặt chân bước lên, trong nháy mắt kim quang bùng phát, bao trùm đường kính gần 5 thước xung quanh Diệp Âm Trúc, trên mặt đất xuất hiên một quang cầu thật lớn, Phóng thích ánh sáng vàng chói mắt chính là chủ thể của Diệt Thần nỏ, khối bảo thạch màu vàng hình lập phương. Một tiếng kim loại cọ xát nghe trầm trầm chói tai vang lên, khối bảo thạch nọ phảng phất như tan biến đi một nửa. Hoa văn kì dị trên người Diệp Âm Trúc lộ ra, kim quang lại lóe lên lần nữa, thân hình Diệp Âm Trúc đã theo kim quang dung nhập trong đó. Âm thanh leng keng cọ xát tiếp tục vang lên, trong nháy mắt kim quang đã bao trùm toàn thân Diệp Âm Trúc, Diệt Thần Nỏ đã chuyển hóa thành một bộ áp giáp kì dị, mỗi một bộ phận đều che phủ những chỗ yếu hại của thân thể Diệp Âm Trúc. Cuối cùng toàn bộ cây nỏ dài gần 2 thước đã kết hợp hoàn hảo cùng thân thể hắn, cả người cũng đều đã ẩn giấu trong cây nỏ. Thân nỏ cao gần 3 thước, dưới chân là hai đế nỏ dày dặn vững chắc, hướng thẳng lên trời, khí thế cực kì bá đạo. Phía trước là hai miêng giáp che phủ phần thân. Kì lạ hơn, đó chính là miếng giáp có hình dạng tựa như sóng gợn. Viên bảo thạch lập phương màu vàng cực lớn nọ, cuối cùng đã hoàn toàn hòa hợp với bộ áo giáp kì lạ này. Tạo thành một cơ quan mới thống nhất, một thể kết hợp hoàn hảo.

Phong nhuệ bá đạo trong nháy mắt dung hợp cùng với sát khí lạnh như băng thành một thể thống nhất. Rắc rắc, Diệp Âm Trúc dừng lại trên mặt đất, hai chân xoạc rộng ra, hình thành một cơ tọa vững chãi, cây nỏ cực lớn dài gần 3 thước từ sau lưng vươn ra. Áo giáp tách ra, tiếng kim loại va chạm lách cách vang lên, cơ quan cây nỏ khởi động, cùng cơ tọa phía dưới chuyển động theo, hình thành một trục kim loại đặc thù. Khải giáp từ từ tách ra, giương lên không khí, một dải quang mang màu trắng toát ra, một đoạn ánh sang màu vàng tựa như dây cung từ từ uốn lại phía sau theo động tác hai tay của Diệp Âm Trúc. Trong không khí có thể cảm thấy ma pháp nguyên tố khổng lồ lưu động kịch liệt. Xuất hiện chung quanh thân thể Diệp Âm Trúc, lẫy nỏ màu vàng từ từ cong lại, một mũi tên ánh sáng dài gần 3 thước, to ước chừng bằng cánh tay từ từ đặt vào rãnh nỏ. Đó là tất cả ma pháp nguyên tố dung hợp lại tạo thành mũi tên ánh sang như vậy.

-Phóng.

Diệp Âm Trúc thét lớn một tiếng. Thanh âm lạnh lẽo như băng phảng phát như xé toạc cả không gian xung quang, quang mang màu vàng sáng chói trong nháy mắt thu liễm lại, lẫy nỏ màu vàng bên cạnh người hắn cũng giật lên một phát mãnh liệt rồi trong khoảnh khắc cũng tiêu biến mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status