Cấm huyết hồng liên

Chương 187: Vì địch nhân rơi lệ


Từ sau khi rời khỏi Thiên Phong thành, Dịch Vân muốn tới Yêu Đạt Trấn. Đêm nghỉ ngày đi, cuối cùng sau mười ngày, hắn rốt cục cũng đi tới Yêu Đạt Trấn.

Khi hắn đứng tại tiểu đồi trên núi cách trấn vài dặm, trông về Yêu Đạt Trân cố hương, hắn bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.

" Đây là Yêu Đạt Trấn của ta sao?"

Chỉ thấy có ước chừng ngàn danh binh lính mặc đế trang, toàn bộ đóng doanh tại bên ngoài Yêu Đạt Trấn, cứ mỗi trăm mét lại có một cái doanh trướng, đem toàn bộ Yêu Đạt Trấn vòng vòng bao quanh.

Càng làm hắn không thể tin được là tại nơi binh lính vòng vây chính là Yêu Đạt Trấn ngày xưa, nhưng hiện tại đã thành một mảnh đất trống hơn mười dặm. Trên mặt đất là vô số đoạn tường bị tàn phá ngói vỡ. Tất cả nhà dân, phương tiện đều bị phá hư dỡ bỏ xuống.

Hơn nữa, hắn còn chứng kiến có mấy trăm danh sĩ binh tay cầm công cụ phá dỡ, chia ra thành hơn mười tiểu đội, tiến hành công việc phá dỡ phòng ốc.

Cố hương ngày xưa của hắn, thánh đường trong lòng hắn… Đang không ngừng bị phá huỷ….

" Đây rốt cục đã xảy ra chuyện gì?", Dịch Vân nhìn trùng trùng phòng ốc theo thời gian từng cái bị phá huỷ, toàn thân run lên kịch liệt, trong lòng đại thống kinh hô.

Cuộc sống vài năm ở Yêu Đạt Trấn, như còn trước mắt hắn thôi…. Đó là khoảng thời gian vui sướng nhất, ấm áp nhất. Người nhà, hàng xóm, bằng hữu…. tất cả còn trong kí ức hắn là đẹp nhất. Quản chi tất cả bọn họ hiện tại đã mất, trong lòng hắn nơi đây vẫn là Vĩnh Hằng điện phủ, tất cả là của hắn.

Ký ức về cõi yên vui đó, hiên giờ trước mắt hắn từng cái bị phá huỷ. Tất cả đã bị phá huỷ, cây không có nước làm sao mà sống? Hắn giờ đã không có nhà để về nữa rồi.

Môn La lúc này đứng một bên Dịch Vân, trên mặt xanh mét đầy ngưng trệ, trong mắt tràn ngập lửa giận, trầm giong nói: " Những người này hiển nhiên là binh lính Kỳ Vũ đế quốc, dám có hành động lớn như vậy, nhất định là được vương thất đế quốc cho phép. Tư Đạt Đặc bộ tộc chúng ta thủ hộ tổ truyền vạn năm nơi đây, bao nhiêu hậu nhân cũng đều ở nơi này sinh sống. Đối với tổ tiên đời thứ nhất lưu lại tổ huấn nơi này không được để xâm phạm., nhưng hiện giờ bị huỷ hoại trong chốc lát. Nếu tổ tiên chúng ta mà biết, nhất định ở dưới kia tức giận mà chết lần nữa."

Hít một hơi thật sau, Dịch Vân cực lực khiến cho mình trấn định lại. Thân hình vẫn run nhẹ hiển nhiên trong lòng có chút khó thở, lạnh lùng nói: " Yêu Đạt Trấn tuy rằng được đưa ra làm phần thưởng cho Kỳ Vũ ma đấu đại hội, nhưng chưa chính hức thụ phong cấp cho ai, nó vẫn là của Tư Đạt Đặc bộ tộc ta. Không biết đám binh lính này sao lại trú tại nơi này, lại còn phá huỷ những phế kiến của Yêu Đạt Trấn?"

" Ta cũng không rõ", Môn La đảo mắt nhìn toàn bộ Yêu Đạt Trấn, liếc mắt một cái, cười tà nói: " Vậy sao ngươi không bắt một người tới để hỏi đị?"

Một hồi sau, trời chuyển về đêm, bán luân khuyết nguyệt cao cao trên trời đêm tản ra màu ngân bạch.

Đập tường phá ngói là việc cực kì hao tổn thể lực. Hơn ngàn sĩ binh sau một ngày, ngoại trừ thay phiên nhau canh gác đêm, đại bộ phận người tất cả đều sớm tiến vào trong doanh trướng để nghỉ ngơi.

Nơi này không phải chiến trường, họ chỉ phụng mệnh canh giữ nơi này, nếu có người ngẫu nhiên đi tới nơi này, chỉ cần nhìn thấy hơn ngàn binh lính đế quốc trú đóng, cũng lập tức sẽ lựa chọn đường vòng mà đị, tuyệt đối sẽ không lỗ mãng đi tìm phiền toái. Quân nhân cầm đao trên tay, trên chiến trường để giết địch, sẽ không cùng người khác nói đạo lý.

Cho nên, binh lính chiếm đóng nơi này, không quá cảnh giác, ngoại trừ đại bộ phận binh lính đang ngủ say như chết trong đại trướng, ngay cả mười mấy binh lính phụ trách gác đêm cảnh giới cũng tìm cây dựa vào cứ như vậy mà ngủ gục.

Ban đêm yên tính, Dịch Vân nhìn khắp nơi toàn là phá phòng phế tích, một cỗ nộ hoả tận tâm gan bốc lên.

Đúng lúc này, một hắc ảnh tiếp cận bên ngoài quân doanh. Một binh sĩ đang say ngủ tại gốc cây đại thụ, bất chợt bị một đôi bàn tay lớn kéo vào trong rừng rậm, sau đó bàn tay gắt gao nắm lấy cổ hắn nhấc lên dễ dàng như nhấc con chó con mèo vậy, tiếp thể cứ thể mà tiến vào trong hắc ám rừng rậm.

Tên binh lính hoảng sợ muốn mở miệng kêu to lên nhưng hắn phát hiện vô luận hắn cố gắng thế nào cũng không không thể kêu to lên được, một chút âm thanh hắn cũng vô pháp mà phát ra. Cảm thấy chung quanh cây cối không ngừng chạy ngược, tốc độ thật kinh người, người này một tay dễ dàng nhấc hắn lên vậy lại còn dẫn theo hắn chạy còn nhanh hơn so với hắn cưỡi tuấn mã phi nước đại. Hắn càng nghĩ càng thấy kinh hãi, đang muốn ra sức giãy giụa, chợt cảm thấy một cỗ khí kình nóng rực quỉ dị nhập vào cơ thể, sau đó đau đớn mà ngất đi.

……….

" Ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi. Thành thật trả lời thì sống, không chịu phối hợp hay lớn tiếng kêu to, sẽ chết!"

Dịch Vân đưa tên binh lính bắt được đi qua vài dặm trong rừng rậm, cuối cùng vứt trên mặt đất cứu tỉnh, trầm giọng hỏi.

Tên binh lính vừa rơi xuống đất đau đớn mà tỉnh lại, chỉ thấy một người cao lớn mặt che bằng một miếng vải đen, ngữ khí âm lãnh hỏi hắn. Hắn chỉ là một tên binh lính bình thường, vẻn vẹn chỉ là nhất tinh chiến sĩ, hắn rõ ràng biết người này cũng không thể chính mình có khả năng đối phó, nên vội vàng gật đầu xác nhận.

" Vấn đề thứ nhất, các ngươi có phải binh lính đế quốc hay không, tới đây có mục đích gì? Vì sao lại đem Yêu Đạt Trấn toàn bộ phá bỏ?", Dịch Vân nhàn nhạt hỏi.

Tên binh lính còn đang run rẩy, lập tức đáp: "Chúng ta là tân quân mới được đế quốc tổ kiến, chúng ta nhận được hai mệnh lệnh. Một là coi chừng nơi này, không cho bất kì kẻ nào tới gần nơi này. Hai là nhanh chóng đem toàn bộ trần này san thành bình địa, để tiện cho sau này trùng kiến."

Dịch Vân hỏi tiếp: " Ai là người ra mệnh lệnh này?"

" Đế quốc đại sư thủ tịch đại thần - Lam Duy Nhĩ bá tước!"

Dịch Vân nghe vậy đột nhiên chấn động, thanh âm nháy mắt trở nên âm lãnh: " Các ngươi là Lam Duy Nhĩ gia tộc tư binh quân đội?"

Tên binh lính vừa thấy thần bí nhân nghe hắn nói, sát khí bỗng nhiên đại thịnh, sợ tới mức ứa ra mồi hôi lạnh, mãnh liệt lắc đầu: " Chúng ta không phải tư binh, chúng ta thật sự đều là binh lính chính qui của Kỳ Vũ đế quốc, chẳng qua thuộc quyền quản hạt của Lam Duy Nhĩ bá tước, tuy rằng đại bộ phận quan quân đều là đệ tử xuất thân từ Lam Duy Nhĩ gia tộc nhậm chức, nhưng chúng ta chỉ tuân theo quân mệnh từ vương thất đế quốc, mà ngay cả lĩnh lương bổng cũng là đế quốc cấp phát."

Dịch Vân nháy mắt hồi tưởng lại, Lam Duy Nhĩ ra tộc tại Kỳ Vũ đế quốc là một trong hai đại thực quyền (hai thế lực lớn), thông lính mấy cái đại quân của đế quốc, mà đại bộ phận đệ tử gia tộc bọn họ cũng tại quân ngũ nhận những chức vị quan trọng, hiện tại ngàn binh lính quân đội này cũng là một trong số đó.

Trầm ngâm một lát, Dịch Vân lại hỏi: " Ngươi nói dỡ bỏ Yêu Đạt Trấn để sau này còn trùng kiến lại, nhưng Kỳ Vũ ma đấu đại hội vẫn chưa bắt đầu, khôi lãnh địa này tương lại hà tất đã tất cả đã thuộc về Lam Duy Nhĩ gia tộc, các ngươi hiện tại vội vã động thủ, chẳng lẽ đế quốc vương thất cùng các thế gia khác không nói gì sao?"

Tên binh lính thấy Dịch Vân đã tỉnh táo lại, tạm thời chưa giết hắn, cũng thở dài nhẹ nhõm, nhanh chóng đáp: " Bởi vì khối lãnh địa này đã bị đế quốc vương thất thu hồi, tương lai sẽ đem phong thưởng, cho nên đã cử chúng ta tới đây để coi chừng khối lãnh địa này, không cho người khác tuỳ tiện tới gần".

" Mà Lam Duy Nhĩ bá tước hạ lệnh chúng ta đi trước phá bỏ Yêu Đạt Trân cũng đã được đế quốc vương thất cho phép, chỉ là sau khi dỡ bỏ xong, cũng không lập tức trùng kiến, cho nên những đại thế gia khác cũng không nói gì. Dù sao tương lai bất kể thế gia nào được phong thưởng lãnh địa này, bước đầu tiên nhất định cũng là dỡ bỏ, cho nên chúng ta được cử đi trước làm việc này…"

" Mà Lam Duy Nhĩ bá tước tại sao lại hạ lệnh quân ta đi trước dỡ bỏ, nguyên nhân bá tước làm như vậy ta cũng không rõ, nhưng là ta từng nghe quan quân cao cấp trong quân nói phiếm với nhau là bởi vì Lam Duy Nhĩ bá tước đối với tương lại có thể lấy được khối lãnh địa này cơ hồ mười phần nắm chắc, cho nên không để ý gì, trước tiên cứ đem Yêu Đạt Trấn dỡ bỏ hoàn thành đã."

Lam Duy Nhĩ bá tước trong mồm tên binh lính nói ra chính là phụ thân của Dịch Vân – Mặc Tây Lam Duy Nhĩ.

Dịch Vân nghe xong cười nhạo nói: " Mười thành nắm chắc ư? Kỳ Vũ ma đấu đại hội còn chưa chính thức bắt đầu, Lam Duy Nhĩ bá tước tin tưởng mười phần như vậy, hắn coi các đại học viện, các đại thế gia khác đều là con rối để mặc hắn muốn làm gì thì làm sao? Nói nói, sự tin tưởng của hắn đến từ đâu?"

Nghe tiếng cười của thần bí nhân đầy sự trào phúng, tên binh lính như thế nào nghe không hiểu, hắn nhìn ra được người này cùng Lam Duy Nhĩ bá tước rất không thân mật a, chỉ hi vọng chính mình không khiến hắn tức giận mới tốt.

Hắn rất cẩn thận trả lời: " Ta đây chỉ từ quan trên nghe thế,về phần tình cụ thể như thế nào, ta chỉ là binh bính quèn, không thể nào rõ được nguyên do… Chỉ biết là, Lam Duy Nhĩ bá tước đối với trăm dặm Yêu Đạt Trấn là tình thế bắt buộc phải có, nơi này địa lý vị trí tốt, thích hớp để huấn luyện quân sự hậu cần"

" Còn nói, lãnh chủ trước kia hoàn toàn không biết giá trị của lãnh địa này, chỉ dùng để kiến thiết một toà trấn nhỏ rách nát, thế là giày xéo một khối lãnh địa tuyệt hảo như vậy. Bị diệt tộc cũng là xứng đáng, ngược lại còn để Lam Duy Nhĩ gia tộc hắn chiếm đại tiện nghi… Ta nghe nói, chính là như vậy"

Nghe xong những lời cuối cùng của tên binh lính, toàn thân Dịch Vân kịch liệt chấn động, một cỗ khí tức cực kì băng hàn đột ngột từ trên người hắn phát ra, không gian xung quanh nhất thời ngưng trệ, tràn ngập hàn ý lạnh thấu xương, sát khí lẫm nhiêm, đem tên binh lính sợ tới mức *** đái tề lưu (sợ vãi ***, vãi đái), trong lòng phi thường hoảng sợ, nhưng toàn thân như bị một cỗ khí kình vô hình bao lại, muốn di động cũng không được, cứ như vậy vô lực quì rạp xuống trước mặt Dịch Vân.

Môn La một mực bên cạnh nghe, thần tình hắn lúc này như sương lạnh, hai mắt loé lên một tia yêu dị tử viêm, giận dữ cười nói: " Hahaha, gia tộc cha ngươi thật sự tốt lắm! Nguyên lai Tư Đạt Đặc toàn tộc bị tru diệt, hắn không có nửa điểm thương tiếc, ngược lại còn cho thế là xứng đáng, như thế làm cho gia tộc bọn chúng chiếm được đại tiện nghi sao? Tộc nhân của ta có thể có thân gia như vậy thật sự là vinh hạnh a! Ha ha haha…".

Chỉ có Dịch Vân mới có thể nghe thanh âm cuồng tiếu đó trong đêm khuya quanh quẩn, Môn La nhìn Dịch Vân tà tà cười nói: " Lam Duy Nhĩ gia tộc nhận định ngươi sớm đã bị giết hại năm đó, thế mà phái quân binh tới Yêu Đạt Trân, nhưng lại không tìm tro cốt di vật của ngươi, ngược lại để đại quân đem toàn bộ trấn phá huỷ, trong mắt bọn họ chỉ có căn cứ huấn luyện quân sự hậu cần, hoàn toàn không để ý niệm hai nhà từng có quan hệ thông gia chi nghị, cùng với con trai ruột thịt đã chết ở đây. Như vậy thân tộc, phụ thân của ngươi đối với ngươi như thế là đúng hay sai a!"

Nghe Môn La câu hỏi đầy cuồng tiếu và giận dữ của Môn La, Dịch Vân im lặng không trả lời, chỉ hít sâu một hơi, cố gắng áp chế cỗ nộ hoả trong lòng, nhất thời trầm mặc xuống.

Tên binh lính bỗng nhiên thấy thần bí nhân trở nên im lặng, chỉ ngửa đầu nhìn trời. Trên cao bán nguyệt quang mang chiếu trên người hắn làm nổi bật trong bóng đêm đen với ngân bạch ánh trăng, giống như một một pho tượng đá hùng vĩ, cùng với khí tức âm lãnh hư hư thực thực, làm hắn sợ không dám phát ra âm thanh nào.

Thật lâu sau, Dịch Vân quay đầu nhìn tên binh lính xụi lơ trên mặt đất, nhàn nhạt hỏi: "Vấn đề cuối cùng, các ngươi phá huỷ Yêu Đạt Trấn, có phá hư đám mồ ở trấn trên không?"

Tên binh lính ngẩn ra, khó hiểu nói: " Trấn trên có mộ viên sao?...Theo lời ngươi nói, mấy năm trước đội quân thay hơn hai ngàn dân Yêu Đạt Trấn bị giết hại, đào chôn thây sao?"

Nghe được nơi hắn chôn đám người Phổ Tu Tư chưa bị phát hiện phá hư, Dịch Vân thở dài nhẹ nhõm, nhưng khi nghe tên lính mở miệng nói: " Bãi tha ma", hắn hơi sửng sốt lập tức truy vấn: " Ngươi biết cái bãi tha ma đó ở chỗ nào sao?"

Mấy năm trước, hắn từ Ny Tư biết được, toàn bộ thi cốt của cư dân Yêu Đạt Trấn đều được đế quốc phái quân đội đi chôn lấp, hắn từng nghĩ muốn đến tế bái những người đã sống cùng hắn ở Yêu Đạt Trấn, nhưng lại không tìm được chỗ chôn cất bọn họ. Mà hình như tên lính này dường như biết, lập tức truy vấn hỏi.

Tên binh lính hồi nhớ một thoáng, lập tức đáp: " Ta từng nghe quan quân trên nói qua, hình như bên ngoài Yêu Đạt Trấn về phía đông ba mươi dặm đường, bên trong một chỗ rừng rậm. Bởi vì vài năm trước, đế quốc vương thất cũng đã tính toán đem khối lãnh địa này làm phong thưởng chi dụng (phần thưởng), cho nên lúc ấy tình nguyện chi lệ phí lớn cùng đại lượng xe ngựa vận chuyện và nhân lực đem hơn hai ngàn thi hài đến nơi cách trung tâm lãnh địa hơn mười dặm để chôn lấp"

Từ sau khi Yêu Đạt Trấn bị đồ diệt, đế quốc vương thất đã muốn thu hồi lãnh địa để làm phong thưởng chi dụng?

Dịch Vân trong lòng thầm nghĩ: " Như vậy xem ra, đế quốc vương thất cũng không lòng dạ nào đi tìm nhóm hung thủ đồ diệt Yêu Đạt Trấn, họ chỉ đem toàn bộ tâm tư xem trong khu vực còn cái thần binh nào không và thu hồi cái lãnh địa giờ đã vô chủ này. Đế quốc vương thất làm việc cũng nhất tâm trục lợi giống như các đại thế gia, làm việc quyết sách chỉ vì tự tư tự lợi, uổng mạng hơn hai ngàn con người vô tội chưa bao giờ được họ để trong lòng, ai…!"

Dịch Vân nghe xong khẽ gật đầu, nhìn tên binh lính đang hoảng sợ bất an liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói: " Lời cũng đã hỏi xong, đa tạ ngươi đã phối hợp!!!"

Dứt lời, Dịch Vân đánh nhẹ sau gáy khiến tên binh lính hôn mê nằm trên mặt đất.

" Đã hỏi xong rồi, giữ hắn lại cũng vô dụng, sao không giết hắn luôn đi?", Môn La hỏi.

Dịch Vân lắc đầu thản nhiên nói: " Không phải không giet mà không cần phải giết. Mười mấy ngày này, ngày đêm không ngừng đi, lòng như lửa đốt một đường gấp gáp trở lại nơi này, hiên giờ thấy bộ dáng thê thảm của Yêu Đạt Trấn, mới phát hiện chính mình cái gì cũng làm không đươc…. Nguyên bản ta muốn trở lại trang viên gia tộc, lấy bộ sách mẫu thân để lại cho ta cùng di vật ngoại công cấp mang đi, hiện tại xem ra đã muôn rồi…"

" Một khi đã như vậy, ta ở lại nơi này có ý nghĩ gì nữa sao? Tên này sơm nhất sáng mai mới tỉnh lại, hắn lại không biết thân phận của ta, cũng không sợ hắn đi mật báo. Khi đó ta cũng sớm rời khỏi nơi này rồi."

Dừng một chút, Dịch Vân nói tiếp: " Hiện tại đã có thể xác định, tại bên ngoài trang viên Tư Đạt Đặc, nơi ngoại công bọn họ được chôn cất chưa bị phát hiện và phá hoại, xem ra cũng là chuyện tốt! Mà thời khắc này, ta lo lắng nhất chính là bọn họ có thể không mang tổ ốc trong nhà bếp phá huỷ!"

" Tổ ốc nơi Tư Đạt Đặc gia tộc thủ hộ vạn năm là không thể nào phá huỷ! Ngươi quên bên trong có Tinh Vực ma pháp trận bảo hộ sao?", Môn La cười nói.

Dịch Vân lắc đầu than nhẹ một hơi nói: " Lúc trước vào thạch thất của Bối Lợi Mỗ viên trưởng, ta đương nhiên hiểu được tổ ốc có tinh vực ma pháp phòng hộ là không có khả năng bị người khác dùng ngoại lực phá hư. Chính là như vậy mới phiền toái, nếu đám binh lính hao hết toàn lực mà vô pháp làm tổ ốc hư hại, như vậy tin tức sự kì dị của tổ ốc sẽ bị đế quốc vương thất cùng Lam Duy Nhĩ gia tộc biết được,thế chẳng khác nào là phơi bày tất cả ra ánh sáng sao."

" Tuy rằng bọn họ tuyệt đối không đi vào được mật thất tổ ốc, nhưng lại đưa tới vô số cường giả tới để tìm tòi nguyên cứu, di tích cổ truyền lưu vạn năm sâu dưới lòng đất, cũng dần sẽ bị hé lộ dưới ánh mắt của mọi người toàn Khung Võ đại luc"

Môn La ngạc nhiên, biểu tình lập tức ngưng trọng: " Bản thân ta xem ra đã xem nhẹ việc này. Ngươi nói đúng, nếu sự tình này thực sự phát triển đến mức đó, xem ra không xong!"

" Vô luận thế nào, trước khi ngươi rời đi, chúng ta trước tiên tiến vào tổ ốc xem sao đi đã!"

Tổ ốc nằm ở phía bắc Yêu Đạt Trấn, dựa vào huyền nhai đoạn bích, tại một đồi núi toàn rừng cây, chung quanh không hề có phòng ốc, là nơi cực kì hẻo lánh.

Dịch Vân cố ý vòng qua đông đảo doanh trướng, đi tới khu rừng phía Bắc Yêu Đạt Trấn, quả nhiên nơi này quân doanh chỉ có không đến mười doanh trướng, so với nơi khác ít hơn. Hắn chọn đúng thời cơ, thừa dịp binh lính gác đêm không để ý, lập tức nhảy lên cao, tốc độ cực nhanh, nương theo bóng đêm thấp thoáng, lập tức phóng qua tầng tầng thủ vệ đi vào bên trong Yêu Đạt Trấn.

Hắn hành động nhanh như gió, dựa theo trí nhớ tìm được trang viên của Tư Đạt Đặc bộ tộc ngày xưa. Toà trang viên cùng các phòng ốc trong kí ức đầy ngọt ngào của hắn giờ chỉ còn một mảnh bình địa, ngoại trừ vẫn còn một đạo tường bên ngoài vẫn chưa hoàn toàn bị phá bỏ, thật sự chẳng còn gì.

Đi vào trong trang viên, mộ viên được chia làm hai được buộc vải trắng lên trước cây, trên đất trông tuy chỉ là một mảnh hoàng thổ, nhưng hắn biết, đây là nơi ngoại công, cậu mợ di hài ba người được chôn ở dưới, nhất thời trở nên đau xót.

" Năm đó, ta từ nơi này rời đi, đã lập thệ sẽ khiên Tư Đạt Đặc gia tộc vinh quang lại như ngày xưa. Nhưng hôm nay, ta lại tận mắt chứng kiến Yêu Đạt Trấn trở thành một mảnh phế tích, tộc địa (đất của gia tộc) sắp đổi chủ nhưng ta lại vô lực ngăn cản. Chưa một khắc nào, ta không ngừng thống hận mình vô năng. Ngoại công, cậu, mợ, các người ở dưới suối vàng có biết, có trách Dịch Vân này không?"

Dịch Vân ngây người trước mộ phần, trong lòng tự mình trách cứ, Môn La nhất mực lẳng lặng một bên không nói câu gì.

Có một nỗi đau tên là hối hận. Hối hận cũng chính là hận, hận chính mình vô năng, trăm đau chi tối!

Nhìn vẻ mặt đầy bi thống của Dịch Vân, trên mặt trợt dài hai dòng thanh lệ, Môn La nhịn không được mở miêng nói: " Dịch Vân, ngươi…"

" Lão Đại…", đang lúc Môn la không biết nói gì để an ủi, Dịch Vân lại lau nước mắt, nói: "Người cái gì cũng đừng nói, đây là sẽ lần cuối cùng ta rơi lệ, lần tới ta rơi lệ, nhất định chỉ vì địch nhân của ta mà lưu".

Dứt lời, Dịch Vân liếc mắt một hồi qua mộ phần, rồi xoay người rời đi.

Nước mắt chia làm hai loại. Một loại là bi thương mà rơi lệ, một loại khác là cuồng hỉ mà rơi lệ, cho nên sau này hắn chỉ vì địch nhân mà rơi lệ.

Địch nhân đau khổ là sự ngọt ngào của hắn,loại nước mắt này hương vị không mặn mà ngọt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status