Cấm huyết hồng liên

Chương 342: Đêm cuối cùng


Trong nội điện thiếu đi những người quyền cao chức lớn, không khí tiệc tùng trong yến hội càng nóng hơn…Đúng như lời Cổ Lan, uống rượu quan trọng nhất chính là sự thoải mái, vắng đi nhóm quan lớn cùng tộc trưởng các đại gia tộc, phần lớn lưu lại đều là những thiếu niên trẻ tuổi, nên mọi người càng tự do phóng túng, tận tình hưởng thụ.

Không cần Cổ Lan nhắc nhở riêng, Dịch Vân cũng biết Mễ Lộ vẫn lén nhìn trộm hắn, kỳ thật không chỉ có mình nàng, từ khi đi vào đây hắn đã là tâm điểm của vô số ánh mắt mọi người xung quanh, chỉ là Mễ Lộ vốn đến dự tiệc cùng nhóm người học viên Lai Nhân, ánh mắt của nàng nhìn hắn hơi dị thường, không giống với những người khác, có chút tò mò lại pha lẫn chút sợ hãi, đây mới là điểm mà Dịch Vân nghĩ hoài không ra."

Mình nhìn trông đáng sợ vậy sao?

Ánh mắt hắn khẽ tiếp xúc với mắt Mễ Mễ Lộ, nào ngờ ánh mắt hai bên vừa gặp nhau, Dịch Vân mới mỉm cười xã giao, thì nàng giống như bị dọa phải, cấp tốc lui lại, rồi giả bộ trò chuyện với An Na bên cạnh, không dám nhìn trộm hắn lần nữa.

Dịch Vân vô cùng ngạc nhiên về thái độ quá mức kịch liệt của nàng, hắn hoàn toàn không ngờ tới, cảnh tượng huyết vũ nhục nê do hắn chiến đấu cùng Ám Ảnh Diệt Sát quân đoàn ở vài ngày trước, đã dọa nàng cùng các học viên Lai Nhân khác ngất xỉu đương trường. Sau khi tỉnh lại, những hình ảnh đáng sợ thảm thiết kia vẫn hiện lên trong đầu mọi người mãi không tan, từ đó cảm giác của bọn họ về Dịch Vân, ngoài sự sợ hãi – sợ hãi về sát ý lạnh thấu xương, còn có sự ngưỡng mộ thực lực cường đại của hắn. Nhân trung mãnh thú, đánh giá của Bố Lạp Tác viện trưởng về Dịch Vân vẫn quanh quẩn trong óc bọn họ.

Cường đại và tàn nhẫn, tò mò và sợ hãi, đó là toàn bộ cảm thụ của Mễ Mễ Lộ đối với Dịch Vân.

Dịch Vân mặc dù không biết vì sao Mễ Mễ Lộ phản ứng như vậy, nhưng cũng không quan tâm lắm, vẫn ngồi rót rượu uống một mình, hắn biết, việc mình cần làm hiện giờ là chờ đợi.

Các cô gái trong yến tiệc khó khăn lắm mới bắt gặp được lúc Dịch Vân ngồi một mình, đang muốn nhân cơ hội tiếp cận, thì đúng lúc này, đại môn vốn đóng chặt bỗng mở toang, một nữ tử mặc đồ võ sĩ màu hồng bước vào.

Vừa đảo mắt qua, lập tức bắt gặp hắc y thiếu niên ngồi đơn độc một bàn, nàng không chút nghĩ ngợi chậm rãi đến gần, đến trước bàn nhưng lại không ngồi xuống. Dịch Vân vẫn thản nhiên ngắm những người xung quanh, một hơi uống cạn rượu trong chén, nhưng lại không liếc mắt nhìn nàng một cái.

Người này đúng là Phụ Á.

Trong vương tộc dạ yến, người mà Dịch Vân không muốn chạm mặt nhất chính là người của Lam Duy Nhĩ gia tộc.

Từ đầu đến giờ, Lam Duy Nhĩ gia tộc không có tới một người tham dự yến tiệc, ngay cả tộc trưởng Mặc Tây cùng người vinh hạnh đứng hạng nhì là Ma Đa cũng vắng mặt, Dịch Vân rất hài lòng về kết quả này, mặc dù lần này hắn đến vốn là có mục đích riêng, nhưng thời cơ còn chưa tới, hắn cũng nên hưởng thụ khoảnh khắc an bình này.

Phụ Á đột nhiên xuất hiện, đã phá hỏng nhã hứng hưởng thụ hiếm thấy của hắn.

Đầu vừa ngẩng lên, hắn cau mày nói: "Ngươi như thế nào cũng tới?"

Phụ Á vừa nghe lời nói trục khách trắng trợn của thiếu niên, không tránh khỏi tức giận nói: "Thật tức chết ta! Lời này của ngươi là có ý gì? Với thân phận là đệ tử trực hệ của Lam Duy Nhĩ gia tộc, có chỗ nào mà ta không đi được sao?"

Chẳng biết vì sao, Phụ Á vừa thấy Dịch Vân thì không cách nào kiềm chế sự xúc động, sau trận chung kết ma đấu đại hội, nàng đã biết lúc trước bại trận là đương nhiên, càng không khơi lên nổi niềm tin khiêu chiến với hắn. Hắn là cường giả mạnh hơn hẳn mình, tất cả sự phẫn nộ không cam lòng vốn đã quên đi, thế mà vì sao mỗi lần nhắc tới hắn, thấy hắn, lại không cách nào kìm được cơn giận, không cách nào kiềm chế ham muốn được hắn đối xử tốt hơn?

Suy nghĩ khác thường đó, tất cả đều là do thiếu niên này, Phụ Á đối với cảm thụ của mình cũng không rõ tại sao như thế, mê hoặc như tất cả mọi người.

Mới chạm mặt, chỉ vẻn vẹn hai câu, song phương đã sặc mùi thuốc súng, ai nấy đều dừng cuộc trò chuyện lại, với tâm trạng xem kịch vui, nhìn về một nam một nữ trong sảnh.

Dừng lại ở Dịch Vân, Phụ Á đè nén cảm xúc ngay cả mình cũng không cách nào giải thích được, hỏi: "Hai ngày nay, ngươi lại tiếp tục mất tích, đến tột cùng là ngươi đi nơi nào, làm gì?"

Dịch Vân chậm rãi tự rót cho mình một chén rượu, khẽ nhấp một ngụm, thản nhiên nói: "Cái này hơi quá mức rồi, hành tung của ta, ngay cả Mễ Nặc lão sư còn không hỏi đến, ta hẳn cũng không cần trả lời cho ngươi?"

"Ngươi." Phụ Á á khẩu, lại tiếp tục bước tới gần Dịch Vân, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, trái tim bỗng loạn nhịp, chậm rãi nói từng chữ một: "Ta đến ở Thiên Phong học viện, khổ sở chờ ngươi suốt hai ngày mà ngươi không đến, vốn muốn trực tiếp gặp mặt ngươi để hỏi cho ra lẽ, đến cùng ngươi có phải là thất đệ của ta không?"

Lời Phụ Á còn chưa dứt, đại môn lại mở ra, lần này đi vào có tới bốn người, là Bạch Y giáo chủ cao nhất ở Kỳ Võ thành – Khoa Lạc Lý cùng với giáo đồ dưới trướng của hắn.

Rốt cục đã đến!

Khoa Lạc Lý liếc mắt một cái thì thấy ngay Dịch Vân, lập tức bước qua, Dịch Vân lập tức gạt Phụ Á qua một bên, hoàn toàn không để ý tới nàng vẫn chưa hỏi hết câu, đứng dậy đón tiếp và dẫn Khoa Lạc Lý ngồi vào cùng bàn, ba gã Phó Thủ còn lại thì khoanh tay đứng nghiêm ở cửa, không cùng Khoa Lạc Lý lại đây.

Bạch y giáo chủ có thân phận cao quý, ngay cả phụ thân nàng là Mặc Tây nhìn thấy cũng phải cung kính, Dịch Vân cũng không hề nói với mình để sau rồi hẵng bàn, Phụ Á tự biết nơi đây không thích hợp lưu lại, lời mới nói một nửa đành thu trở về. Dậm chân giận dữ, xoay người đi ra cửa, đối với thái độ coi thường của Dịch Vân thật đúng là làm nàng tức nổ phổi.

Nhìn lại đại môn đóng chặt, Phụ Á tức giận căm phẫn nói: "Nhiều ngày qua, toàn bộ mật thám tinh nhuệ của gia tộc đều xuất động, nhưng vẫn không thu được tin tức gì về thân phận của tiểu tử này, kết quả đã quá rõ ràng, đúng là Nhị thúc chỉ suy đoán lung tung, cái tên đáng giận kia tuyệt đối không phải là thất đệ, tuyệt đối không phải."

Tự mình rót đầy một chén rượu, Khoa Lạc Lý cười nói: " Lẽ ra nên đến sớm, nhưng do lúc nãy có biến cố phát sinh đành phải tới muộn. Ngươi liên tiếp mất tích hai ngày, ta cùng Bố Lỗ Thác đại nhân cũng để tâm tìm kiếm, may mà ngươi trở về trước lúc đại điển, thật đáng mừng!"

Dịch Vân lễ phép gật đầu, hắn biết rõ biến cố đó chính là Tạp Lỗ Tư đột nhiên xuất hiện, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên, khẽ cụng ly.

Đặt chén rượu xuống, Khoa Lạc Lý bỗng chuyển đề tài, hỏi: "Hai ngày qua, ngươi rốt cục đã đi đâu thế, mà làm cho mọi người tìm không ra?"

Dịch Vân thấp giọng nói: "Vốn việc này ta không muốn nhiều lời, nhưng nếu là Khoa Lạc Lý đại nhân đích thân hỏi thì ta cũng đành nói thật: Ta thực không quen nội thành Kỳ Vũ thành lúc nào cũng náo nhiệt, hai ngày nay vẫn ở tại một sơn động bí mật nằm ở ngoại ô Kỳ Vũ thành lẳng lặng tu luyện, cho đến xế chiều hôm nay mới trở về."

Khoa Lạc Lý nghe vậy vô cùng ngạc nhiên, hỏi lại: "Như vậy ngươi có phát hiện bất kỳ ai khả nghi theo dõi, hoặc là giám thị ngươi không?"

Dịch Vân biết hắn hỏi chính là Tháp Cát Nhĩ, bèn giả bộ ngạc nhiên, giật mình hỏi: "Lúc ta rời đi là vào nửa đêm, ngay cả Mễ Nặc lão sư còn không phát hiện, làm sao còn có người theo dõi ta chứ?"

Khoa Lạc Lý nghe vậy cũng không nghi ngờ gì, gật đầu nói: "Chắc do ta quá đa nghi thôi, dù sao ngươi có thể trở về là tốt rồi, đại điển sáng mai cũng là lúc Quang Minh giáo đình ta chính thức tuyên bố ngươi gia nhập vào Thánh giáo, mà đây là trường hợp ban thưởng Bạch Y giáo chủ vô cùng quan trọng, có nửa điểm sơ xuất cũng không được."

Miệng hắn nói thế, nhưng mà lòng lại nghĩ, Tháp Cát Nhĩ bám theo thiếu niên này đã mất tích hai ngày, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì, chắc do có điều khó xử gì đây, giờ thiếu niên này đã trở về thì hắn đáng lẽ cũng nên trở lại giáo đường, để còn báo cáo các tin tức tình báo mà hắn thu lượm được.

Nhìn Khoa Lạc Lý tự rót rượu uống một mình, nhíu mày khổ sở, hoàn toàn không có lấy nửa phần vui mừng của yến tiệc, Dịch Vân mở miệng hỏi: "Giáo chủ đại nhân, ngày mai chính là lễ quốc khánh của cả nước, mà hình như người vẫn còn tâm sự không vui, có thể nói ra một chút không?"

Uống liên tục mấy chén rượu mạnh, mà người mời lại chính là tân Bạch Y giáo chủ được Giáo Đình chiêu lãm, Khoa Lạc Lý sớm đã muốn tạo quan hệ tốt, lông mày dãn ra, thở dài nói: "Ngày mai đúng là đại điển đế quốc, nhưng cái đó có quan hệ gì tới ta chứ? Sau khi điển lễ chấm dứt, ta nhận lệnh của Bố Lỗ Thác đại nhân trở lại Thánh Quang trại báo cáo tình hình công tác, còn việc của Kỳ Vũ thành thì toàn bộ giao cho người khác. Lần này trở về, lần sau gặp lại có thể là hơn mười năm, hơn nữa lại không có cơ hội lập công, ngươi nghĩ xem, ta vui vẻ được sao?"

Khoa Lạc Lý lần này do say rượu nên nói thẳng, cũng đã gián tiếp báo cho Dịch Vân biết, Thanh Lôi đoàn bị diệt đã hơn một ngày một đêm, nhưng vẫn chưa bị người trong Thánh Quang trại phát hiện, phán đoán lúc đó của A Khắc Tây là chính xác, cũng là kết quả mà hắn mơ cũng không nghĩ tới.

Tự rót đầy rượu cho Khoa Lạc Lý, Dịch Vân giả bộ như tình cờ hỏi: "Nghe nói, Quang Minh giáo đình ra lệnh cho vô số quân đoàn phía dưới, tìm tám loại nguyên tố quặng mỏ trên toàn đại lục, chỉ nhìn kết quả không hỏi quá trình, lấy thành quả mà mỗi quân đoàn tìm kiếm được làm tiêu chuẩn cho việc gia tăng địa vị trong giáo đình, không biết chuyện này có thật không?"

Khoa Lạc Lý nghe vậy kinh ngạc: "Việc tìm kiếm nguyên tố quặng mỏ chính là tuyệt mật của giáo đình, ngươi làm sao lại biết được?"

Cười cười, Dịch Vân thản nhiên nói: "Không có bức tường nào che nổi gió, chuyện này nếu người có tâm để ý thì cũng có thể phát hiện ra, ta có quan hệ kha thân thiết với Kiệt Nặc Tư gia tộc, hẳn giáo chủ đại nhân đã sớm biết, lúc trước tặng Nhị phẩm trung giai ma pháp binh, làm cho ta tham dự ma đấu đại hội đoạt giải nhất cũng là nhờ mạng lưới buôn bán, tình báo của Kiệt Nặc Tư gia tộc, ta không biết mới là quái sự đó.

Khoa Lạc Lý nghe vậy giật mình: "Hóa ra do Kiệt Nặc Tư gia tộc, vậy ngươi có thể biết được chuyện tuyệt mật của Giáo Đình cũng chẳng có gì lạ!"

Gia tộc Kiệt Nặc Tư mặc dù không có địa vị chính trị gì tại Kỳ Vũ đế quốc, giữa vô số thế gia cũng không có danh tiếng gì lừng lẫy, nhưng nếu chỉ xét trên tầm ảnh hưởng buôn bán mà nói, thì cho dù vẫn không thể so sánh với các đại gia tộc khác, nhưng cũng được xem là hùng hậu, Giáo Đình cũng từng mấy lần nhờ gia tộc đó hỗ trợ trong việc sưu tầm các nguyên liệu quý hiếm, trong đó cũng có việc nguyên tố quặng mỏ, cho nên biết được chuyện nội bộ giáo đình thì cũng không có gì là lạ.

Dịch Vân thừa cơ hỏi tiếp: "Giáo chủ đại nhân không muốn ở lại Thánh Quang trại, nhưng đây là mệnh lệnh của đại nhân Bố Lỗ Thác hồng y đại giáo chủ, ngài tuy không muốn nhưng cũng đành tuân theo thôi, nhưng nếu vào lúc này, ngài có thể vì Quang Minh giáo đình lập nhiều công lao, như vậy đối với chuyện viễn cảnh tương lai của mình, ngài hẳn cũng có tư cách để nói chuyện?"

Khoa Lạc Lý khó hiểu, trầm giọng nói: "Rốt cục là ngươi muốn nói cái gì?"

Dịch Vân biết vòng vo đã đủ, cơ hội đã tới, khẽ kê miệng sát bên tay hắn, nhẹ giọng nói: "Thật may, ta vừa lúc có số lượng lớn quặng mỏ thủy hệ, nên có thể giúp đại nhân vượt qua ải khó khăn này."

Khoa Lạc Lý nghe vậy thân hình kịch chấn, khẩn cấp hỏi: "Quặng mỏ thủy hệ? Thật là quá tốt, số lượng có bao nhiêu? Ngươi để ở đâu, đem tất cả đưa cho ta, đảm bảo ngươi không chịu thiệt đâu!"

Nhưng ngoài dự đoán, Dịch Vân lại lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Số lượng tới mấy trăm cân, giáo chủ đại nhân bảo làm sao ta lấy ra được chứ?"

"Mấy trăm cân?" Thân thể Khoa Lạc Lý run rẩy như bị sét đánh, trên mặt hiện vẻ khó tin: "Mấy trăm cân quặng mỏ thủy hệ, làm sao mà ngươi có được?"

"Trước mặt giáo chủ tại hạ sao dám lừa ngài?" Dịch Vân nói: "Nói rõ ràng ra thì, ta đến từ một thế gia đã suy đồi, quặng mỏ thủy hệ chính là sản nghiệp tổ tiên còn sót lại, trước kia nhờ nó phụ trợ mà ta tu luyện thần tốc như vậy, nhưng hiện nay ta đạt tới 6 tinh đỉnh phong, quặng mỏ đã không còn ích lợi cho việc tu luyện của ta trong tương lai nữa, giữ lại cũng vô dụng."

"Hơn nữa, giáo chủ đại nhân lại có ân đề bạt tại hạ, Dịch Vân nguyện cung cấp toàn bộ số quặng mỏ này giúp đại nhân vượt qua cửa ải khó khăn."

Khoa Lạc Lý cố gắng áp chế sự mừng rỡ, hưng phấn nói: "Thì ra là thế, khó trách tốc độ tu luyện của ngươi lại thần tốc như thế. Có vô hạn quặng mỏ thủy hệ phụ trợ, chỉ có hoàn cảnh tu luyện tuyệt vời như thế mới tạo ra được kỳ tài như ngươi thôi, đó là điều đương nhiên! Tốt lắm, bản giáo chủ hứa, ngày sau sẽ không thiếu những ưu đãi cho ngươi đâu. Về phần ngươi nói cái kia…"

Dịch Vân biết hắn rốt cuộc đã cắn câu, mặt ngoài vẫn bình tĩnh nói: "Mấy trăm cân quặng mỏ nguyên tố, chỉ cần lộ ra một chút, thì toàn bộ cường giả cao giai ở trong thành đều cảm ứng được, vừa rồi tại hạ có đề cập đến một sơn động bí mật ở ngoại ô, bên trong có ma trận huyền diệu bảo hộ, có thể hoàn toàn che lấp hơi thở khổng lồ của quặng mỏ thủy hệ, đó chính là nơi tốt nhất."

"Có việc này sao?" Lúc này Khoa Lạc Lý đang vô cùng hưng phấn, thầm nghĩ cách để có được lượng lớn quặng mỏ từ Dịch Vân, nên cũng bỏ qua việc như thế nào lại xuất hiện một cao giai ma pháp trận che dấu hơi thở của nguyên tố, đó là nhờ năng lực, điều đó vượt quá khả năng của Dịch Vân."

Hắn ép thanh âm tới cực nhỏ, nói: "Giao ở Kỳ Vù thành thì xa quá, không cần phiền toái như vậy, sau khi chấm dứt yến hội, ngươi đến chung lâu cách giáo đường Tây Phương một dặm chờ ta, nơi đó chỉ có mình ta quản lí, hơn nữa lại có một mật thất bí mật không ai biết tới, bên trong cũng có ma pháp trận mang hiệu quả che lấp, cam đoan không có người thứ hai nào biết được."

Dịch Vân nghe vậy sợ run một hồi, tiếp tục khuyên nhủ: "Giáo chủ đại nhân, việc này không phải là chuyện nhỏ, ta cho rằng cẩn thận là thượng sách, vội vã đưa ra mấy trăm cân quặng mỏ thủy hệ ngay lúc có vô số cường giả tụ tập trong thành, làm như vậy liệu có ổn không?"

Khoa Lạc Lý kéo bả vai hắn, mỉm cười nói: "Việc này bản giáo chủ còn lo hơn ngươi nữa, sao lại sơ xuất thế được? Ngươi cứ yên tâm, mật thất trong tòa tháp đó chứa ma pháp trận, có thể hoàn toàn che dấu khí tức do quặng mỏ nguyên tố tạo ra, tuyệt đối vạn vô nhất thất, điểm ấy, bản giáo chủ tin tưởng mười phần."

Dịch Vân vốn định đem Khoa Lạc Lý dụ ra sơn động ở ngoại thành, trong suy tính của hắn nơi đó là nơi động thủ tốt nhất, chỉ cần đi vào, chắc chắc Khoa Lạc Lý sẽ chẳng có đường ra, động tĩnh có lớn đến đâu chăng nữa thì bên ngoài cũng không thể biết được, đó là chỗ dựa lớn nhất của hắn.

Nhưng nhìn thấy thần thái trần đầy tin tưởng của Khoa Lạc Lý, lời đã ra khỏi miệng, quyết định khó mà thay đổi, hắn cũng đành phải chấp nhận.

Ước định ổn thỏa thời gian gặp mặt, Khoa Lạc Lý vỗ nhẹ vào bả vai Dịch Vân hai cái, đè nén thanh âm mừng như điên, hưng phấn nói: "Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, ngươi không chỉ là nhân tài đáng cho Giáo Đình tài bồi, mà còn là phúc tinh của ta, ngày sau nếu ta đạt được chức vụ cao hơn, tất nhiên ngươi cũng không thiếu chỗ tốt đâu!"

Dứt lời, Khoa Lạc Lý cũng không ở lâu, bắt chuyện qua loa với mọi người, rồi lập tức mang thuộc hạ rời đi.

An Na lúc này mới đi tới, tò mò hỏi: "Thân phận của giáo chủ Khoa Lạc Lý không phải bình thường, mà sao quan hệ hai người lại có vẻ thân mật như vậy, nói chuyện vô cùng sôi nổi, tiếng cười không ngớt, thực là hiếm có, rốt cuộc đã nói gì thế?"

Dịch Vân thản nhiên nói: "Cũng không có gì, chỉ là một số việc trọng yếu trong việc đại điển phong tước ngày mai thôi, các giáo chủ của Quang Minh giáo đình bọn họ cũng sẽ xuất hiện, dặn ta nên biết tận dụng thời điểm cả đời chỉ có một lần này để hưởng thụ thôi mà."

An Na nghe vậy cười khúc khích nói: "Khoảnh khắc cả đời chỉ có một lần? Những lời này thật dễ thương, nghe qua cũng đúng, đối với tình huống này của chúng ta thì đúng là chuẩn xác thật.

Ngồi xuống bồi Dịch Vân vài chén rượu, nhờ vào cảm giác lâng lâng khi uống rượu, An Na càng thêm cởi mở, nói ra một số chuyện vui, làm cho tất cả học viên tham dự tiệc đều bị hấp dẫn lại đây, lấy Dịch Vân và An Na làm trung tâm, mọi người mời rượu nâng ly, thanh âm vui vẻ vang lên không ngớt, yến hội tới đây mới có thể coi là bắt đầu, tiếc là tâm của Dịch Vân sớm đã không còn ở chỗ này.

Vương tộc dạ yến thành công mỹ mãn, mà sau khi mọi người ra về, trở lại phòng ở Thiên Phong học viện, Dịch Vân nhảy xuống từ cửa sổ, lại một lần nữa trốn ra ngoài. Bí mật hướng về tháp chuông đã hẹn với Khoa Lạc Lý phóng đi.

Lúc này là lúc đêm khuya, bên trong căn phòng tối đen, dưới ánh trăng huyền ảo, Mễ Nặc đứng bên cạnh cánh của sổ nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang vội vã rời đi mà không nói một lời.

Thanh âm Đề Đạt từ sau vọng tới: "Viện trưởng, ngươi không ngăn cản hắn sao?"

Sau một lúc lâu trầm mặc, Mễ Nặc thở dài: "Nhiều lần đều không từ mà biệt, nhiều lần trở về tu vi đều tiến bộ phá vỡ lẽ thường, người học viên này sớm đã không ở trong tay chúng ta nữa rồi, chúng ta còn quản được sao?"

Đề Đạt lo lắng nói: "Nhưng mà lần này khác, hơn nữa vô duyên vô cớ trốn đi, ngày mai chính là đại điển phong tước rồi, tôi chỉ sợ…"

Lắc lắc đầu, Mễ Nặc tin tưởng nói: "Không đâu! Hắn tuy mấy lần trái với viện quy trong Thiên Phong học viện ta, nhưng vẫn giữ giới hạn ở mức chấp nhận được, về hành tung tuy không thể nói hắn làm tốt nhưng so với người khác thì cũng xem như là nghiêm túc. Cứ để hắn đi đi, chắc chắn sáng sớm ngày mai hắn sẽ trở về đúng hẹn."

"Nhưng hành động mờ ám vào đêm trước đại điển, ngài không nghĩ tới việc theo sau hắn sao? Hoặc để cho ta làm thay cũng được."

"Không cần thiết, mặc dù ta không biết mục đích của hắn là gì, nhưng sau một hồi nói chuyện vào đêm trước dạ yến, ta mới biết người học viên này còn già dặn hơn cả trong tưởng tượng của ta, không chỉ về tu vi ma vũ, ngay cả về tâm tính cũng cũng không phải thứ mà học viên bình thường có thể so sánh được, tin tưởng vào hắn đi!"

Đề Đạt nhất thời không biết nói gì, thở dài một hơi, bóng tối trong phòng lại một lần nữa được hồi phục, âm u không một tiếng động, duy chỉ có ánh trăng vẫn nhu hòa chiếu rọi mọi vật.

Đêm cuối cùng trước đại điển, thân ảnh thiếu niên theo tiếng thở dài mất hút vào trong bóng đêm vô tận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status