Cấm huyết hồng liên

Chương 369: Tính toán


Vô số đại thụ chọc trời, cành lá tươi tốt che khuất cả ánh trăng lấp lánh trên bầu trời đêm, bên trong Lạc Nhật Sơn Mạch là một mảnh tối đen đưa tay không thấy năm ngón.

Nhưng tất cả điều này đối với Dịch Vân không chút ảnh hưởng, cảm thụ gió đêm xung quanh mình bắt đầu khỏi động, hắn cố ý tránh xa những chỗ có ma thú cường đại sinh sống, nhanh chóng chạy trong rừng rậm tối đen.

Vốn là, trong đêm tối mà chạy tại sào huyệt của ma thú là không khôn ngoan, cũng là không thực tế nhất, như mới vừa rồi Ngân Dực Long chỉ là ma thú cấp bảy, uy hiếp của nó tương đương với cưòng giả tám sao của loài người, chỉ cần đi nhầm một bước, lại bị nó phát hiện, chính là tai kiếp lâm đầu, hung hiểm rất lớn.

Trong mấy năm qua, thời gian sống chung cùng ma thú hơn xa người khác, Dịch Vân biết, phạm vi lãnh địa của Ngân Dực Long ước chừng là hai mươi dặm, trong đêm độ nhạy bén càng tăng lên gấp bội, Dịch Vân làm việc từ trước đến giờ chỉ cần chữ ổn, nếu không có rời đi ba mươi dặm hoặc là bốn mươi dặm trở lên, thì hắn tuyệt sẽ không dám dễ dàng dừng lại hạ trại nghỉ ngơi.

Một bóng người đuổi theo phía sau, tốc độc vẻn vẹn đạt sáu thành của hắn, không quá một canh giờ đi đường mà Dịch Vân đã dừng lại đợi người đó ba lần, người này, dĩ nhiên là Mễ Mễ Lộ rồi.

Đứng trên ngọn cây, Mễ Mễ Lộ hiện ra ở phía sau năm dặm, Dịch Vân phải dừng lại chờ đợi, khóe miệng hiện lên vẻ cười khổ, đồng thời cũng hồi tưởng lại chuyện Môn La nói vừa rồi.

-Thử nghĩ xem, lúc trước người từng gặp qua Bạo Tẩu dong binh đoàn tử chiến cùng Ba Bố Á dong binh đoàn, hai chi đoàn đội này, cũng có một điểm giống nhau, đó chính là nhất định phải có sự tồn tại của hắc ám hệ tu giả ma pháp.

-Ba Bố Á dong binh đoàn có nữ nhân ác độc Khiết Tây Tạp làm phó đoàn trưởng, chủ đạo toàn cục. Rồi đến Bạo Tẩu dong binh đoàn, ngày đó chỉ dám đi quanh bên ngoài Lạc Nhật Sơn Mạch, nhưng sau khi tìm được năm gã ba sao lĩnh vực hắc ám hệ ma pháp sư vào đoàn, mới dám chính thức tiến vào sào huyệt nơi tập trung của vô số ma thú này.

-Vì sao hai đội dong binh đoàn, phải làm một quyết định giống nhau? Chỉ vì sự tồn tại của hắc ám hệ ma pháp tu giả đối với mỗi dong binh đoàn cũng có thể tạo thành ảnh hưởng quan trọng, nhất là tại trong lãnh địa ma thú thường hay lui tới, lực ảnh hưởng của bọn họ càng thêm trọng yếu, trực tiếp quyết định sự sinh tồn của cả đoàn đội.

Môn La nghiêm túc nói: "Hắc ám hệ, cùng Quang Minh Hệ cũng liệt vào hai đại thuộc tính trân quý nhất, không vì cái khác, chỉ vì bọn họ đều như nhau, chính là dưới tình huống đặc thù, vốn có thể trọng dụng, nếu là thân ở trong hiểm địa nơi mà ma thú thường xuyên lui tới, hắc ám hệ lại càng quang trọng, thử nghĩ A Khắc Tây xem, rõ ràng lấy thực lực mà nói, Tạp Lỗ Tư mạnh hơn hắn một bậc, nhưng hắn có thể làm được chuyện, mà Tạp Lỗ Tư có thể sao?"

Cuối cùng Môn La nói: "Ma thú đại hội lần này. Có thể cho ta xem vào mắt, trừ ngươi ra, cũng chỉ có bốn người, đầu tiên là Ma Đa cùng Cổ Lan. Thêm nữa là An Na, người còn lại là Mễ Mễ Lộ, nếu là lấy thiên phú về ma pháp mà nói, Mễ Mễ Lộ thậm chí là trên An Na, nếu nàng không rủi ro đụng phải ngươi, vị trí thứ ba của ma thú đại hội lần này, nhất định là nàng sẽ đạt được, bất kể Anna hoặc là Cổ Lan, so với nàng đều kém hơn. "

Dịch Vân lúc này cũng chợt nhớ tới, A Khắc Tây tựa hồ đã từng từ Mễ Mễ Lộ làm mẫu, mượn lần này tới báo cho hắn tất cả phương pháp nghịch vận, ai cũng không đề cập tới, chỉ nói tới nàng, vì ở bên trong hàng ngàn hàng vạn người dự thi, nàng là một trong những người cực ít loạt vào pháp nhãn của A Khắc Bàn, chỉ đứng sau cường giả mạnh nhất đại hội Tập Đa Nhi mà thôi.

Lời của Môn La cùng A Khắc Tây bất mưu nhị hợp(không bàn trước mà cùng giống nhau), hắn không thể không tin. Đi tới một chỗ địa vực trống trải, Dịch Vân ngồi dưới vách đá phía tây, Mễ Mễ Lộ tới chậm, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển nói: "Rõ ràng là đêm tối, nhưng tốc độ của ngươi làm sao lại… nhanh như vậy, tựa như là người bản địa. Trước kia ngươi đã từng tới nơi này rồi sao? Ta cố hết sức, thật vất vả mới có thể đuổi theo đấy."

"Ngồi xuống đi." Dịch Vân thản nhiên nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi len lén đi theo ta tới đây là có chuyện gì, còn những người khác biết không?"

Mễ Mễ Lộ tiếp nhận bình nước Dịch Vân đưa tới, nuốt ực mạnh một ngụm lớn, thở dốc: "Sao có thể nói ra chứ? Nếu Bố Lạp Tác viện trưởng mà biết, nhất định là sẽ mạnh mẽ lôi ta trở về. Ta là lấy hình thức để thư lại, không từ mà biệt trốn đi, lại lấy cớ là đi du lịch các nơi trên đại lục, không nhắc tới chuyện của ngươi một chút nào cả, cứ yên tâm đi."

"Vậy Tô Ly và gia tộc của ngươi thì sao?"

"Cũng thế!" Mễ Mễ Lộ giải thích thêm: "Bởi vì lúc trước ta không tin nhất định có thể tìm được ngươi, cho nên để cho muội muội Tô Ly giao gia thư cho phụ thân, trên danh nghĩa chỉ là đi du lịch, nói hết mệt mỏi sẽ trở về, lý do ngoài mặt chính là lịch lãm, không ai có hoài nghi, huống chi, lấy thực lực hiện tại của ta, chẳng qua là đi lanh quanh một chút, cơ hồ không nhiều nguy hiểm lắm, cho nên bọn họ cũng sẽ không lo lắng. "

Dịch Vân nghe vậy nhẹ cả người, nếu như những người khác biết Mễ Mễ Lộ là theo chân mình tới đây, không nói hành tung mình đến Lạc Nhật Sơn Mạch khẳng định là đưa ra ánh sáng, cho dù ngày sau thật có thể đem nàng an ổn đưa trở về, vậy thì chuyện phiền toái theo nhau mà đến không thể ít, chỉ cần là đem nàng dẫn tới nơi hiểm cảnh như thế, viện trưởng Bố Lạp Tác liền sẽ tuyệt đối không hiền lành đối với hắn, thậm chí là Mễ Mễ Lộ tự nguyện đi theo, nhưng trưởng bối của nàng khẳng định sẽ chỉ đem tức giận toàn bộ trút lên người hắn, đây chính là vấn đề khác biệt giữa nam nữ rồi.

Hoàn cảnh đêm tối đưa tay không thấy được năm ngón, tuy ngoài dự tính nhưng Mễ Mễ Lộ chỉ cần thắp lên một quả cầu lửa tại trong sào huyệt của ma thú, thì sẽ đưa tới sự chú ý của ma thú, sau đó lại muốn trốn tránh thì quả thật là chê cười, không khác gì hành vi tự tìm cái chết.

Ban đầu Dịch Vân muốn lập tức ra tay bổ nhào tới tắt ngọn lửa, nhưng sau lại kinh ngạc, nơi ánh lửa phát sáng chỉ là xung quanh phạm vi Mễ Mễ Lộ ba thước, bừng sáng bên trong ba thước, ngoài ba thước một mảnh tối đen, làm như có một cổ khí tràng vô hình, đem tia sáng hạn chế chặt chẽ trong đó, không khí ép quanh người Mễ Mễ Lộ không thể giải thích được.

Giữa lúc Dịch Vân giật mình, lại nghe Môn La cười nói: "Hiểu chưa? Ta đã nói rồi, công dụng của hắc ám hệ ma pháp ở trong đoàn đội vốn có thể không ngờ tới, lấy hắc ám chi lực, hạn chế ánh sáng tản ra, cho dù ngươi tới tinh vực cũng không cách nào làm được, bởi vì, ở trong tám đại nguyên tố thuộc tính, cũng chỉ có năng lượng hoàn toàn ngược lại với Quang Minh hệ, thì mới có thể có hành vi đi vặn vẹo làm sai lệch tia sáng, đây là sự đặc sắc dành riêng cho Hắc Ám thuộc tính."

Có thể giới hạn ánh sáng, nắm giữ ánh sáng, đối với Mễ Mễ Lệ mà nói, chẳng qua là chuyện dễ dàng có thể làm được, hầu như là không cần bất kỳ ma lực, hết thảy chẳng qua là một phản ứng tự nhiên mà thôi.

Trông thấy vẻ mặt Dịch Vân bình tĩnh lần nữa xuất hiện vẻ kinh ngạc, trong lòngMễ Mễ Lộ nổi lên một trận đắc ý, rốt cục cũng có thể làm cho tên đầu gỗ này nhìn mình, cuối cùng cũng phát hiện ra giá trị độc nhất vô nhị của mình, điều này đối với nàng mà nói, là tương đương với một sự thắng lợi, sự tức giận phải chịu đựng trong mấy ngày nay đều cuốn trôi sạch sẽ, chẳng qua, chuyện kế tiếp mà Dịch Vân nói lại làm cho nàng hoàn toàn vô lực.

"Loại đặc điểm này của hắc ám hệ ở trong chiến đấu có chỗ lợi ích nào? Loại kỹ năng gối thêu hoa, hình như có cũng được mà không có cũng không sao a."

Nghe vậy Mễ Mễ Lộ tựa như quả bong bóng xì hơi, tức giận nói: "Ít nhất mỗi đêm đều có ánh lửa để chiếu sáng, có lửa để nấu ăn, không cần ăn lương khô, thịt sống, đối với cuộc sống của chúng ta ở Lạc Nhật Sơn Mạch có sự trợ giúp rất lớn! Huống chi, tác dụng của ta rất lớn, chẳng qua là ngươi còn chưa có phát hiện ra thôi, hừ hừ…, thế nhưng vẫn đối đãi với ta như gánh nặng, thật sự là ghê tởm, ta nhất định phải làm cho ngươi …".

Dịch Vân sờ sờ mũi, chẳng qua là một câu nói trung thực mà thôi, có cần thiết phải lớn tiếng ồn ào như vậy ư, đối với sự phản ứng kịch liệt của Mễ Mễ Lộ quả thực cảm thấy không giải thích được. Lúc này Môn La cũng nhỏ giọng nói: "Nàng thật ra nói không sai, chẳng qua còn thiếu, còn có thể dùng để làm ấm giường cho tiểu tử nhà ngươi a, qua thôn này sẽ không còn phòng trọ, không cần lãng phí, không cần a… lấy trí tuệ tích lũy mấy ngàn năm của lão đại ta, đối với tâm lý của phái nữ hiểu biết rất rõ, Mễ Mễ Lộ là một mực chờ ngươi xông qua, lấy đất làm giường, lấy trời làm chăn, ngày tốt cảnh đẹp, hảo hảo nắm chặc."

Dịch Vân hoàn toàn vô lực rồi, Môn La mới vừa đứng đắn, nói một đống lý do, thì ra là trong lòng vẫn đang đánh đồng một chủ ý, vậy mà bản thân lại tin tưởng vào cái chuyện ma quỷ là đồng bạn gì đó, còn bị ma xui quỷ khiến đáp ứng mang nàng đi cùng, thật sự là quá ngu xuẩn mà.

Lời nói ra như nước hắt đi, hắn hôm nay muốn đổi ý cũng đã quá muộn rồi.

Một đêm dài, Dịch Vân đã từng chạy trốn gần một năm tại Lạc Nhật Sơn Mạch, lúc này cũng xem như là đi trên đường cũ, có thể dám nổi lửa ban đêm, ăn thức ăn chín, còn có người sống ở bên cạnh nói chuyện với nhau, hơi có chút ý vị đang đi cắm trại nghỉ ngơi, ít đi vài phần khẩn trương và nhiều thêm vài phần thoải mái, cùng so với cảnh đào vong lúc trước của hắn đã trải qua hoàn toàn khác biệt, làm nổi lên một cảm xúc khó tả đặc biệt.

Bên đống lửa, hai người cùng nhau hưởng thụ bữa ăn tối sau một ngày mệt nhọc, bọn họ vốn không quen, đề tài có thể hàn huyên có hạn, dường như vì muốn phá vỡ không khí trầm lặng, Mễ Mễ Lộ đã kể chuyện về bản thân

.

Sau lưng mỗi người luôn có một đoạn cố sự, khác biệt chỉ là dài ngắn, thú vị hay không thú vị.

Mới hai mươi tuổi đầu, câu chuyện của Mễ Mễ Lộ chỉ đơn giản là những ấn tượng, từ sơ đẳng học viện, đến đệ nhất cường giả của Lai Nhân cao đẳng học viện, cuộc sống ngoại trừ tu luyện cũng chỉ là tu luyện, trong suốt bình thản như nước trong bình, nhưng lại có thể làm cho Dịch Vân hiểu biết nàng hơn.

Phụ lương trọng yếu, hai người đồng hành, quan hệ giữa hai người tuy không dám nói là đồng bạn, nhưng là, nếu như bọn họ không có hiểu về nhau một cách nhất định, thì nói gì tín nhiệm?

Ba Nhĩ Đốn gia tộc của Mễ Mễ Lộ có nguồn gốc hơn năm trăm năm trước, một tiểu thế gia nằm ở phương nam Kỳ Võ đế quốc, bản chất cùng Kiệt Nặc Tư gia tộc không khác nhau, đồng dạng đầu tiên cũng là bắt đầu từ thương nghiệp, nhưng nếu là bàn về mạng lưới kinh doanh và lực ảnh hưởng thì bọn họ so ra kém Cát Âu của Kiệt Nặc Tư gia tộc.

Trong chính quyền, không có địa vị, trong quân, không có thực quyền, tình hình thực tế cùng Kiệt Nặc Tư gia tộc khác nhau, sự khác biệt ở chỗ, bọn người Cát Âu thông qua Dịch Vân, hôm nay đã được Đắc Tư Đạt Đặc phong trăm dặm lãnh địa, đạt được cơ hội phát triễn ngàn năm một thuở, còn Ba Nhĩ Đốn gia tộc chẳng qua vẫn ở trung tầng, an phận qua ngày.

Mặc dù tiền tài kiếm được từ buôn bán mấy đời sài không hết, nhưng một tiểu gia tộc không có tước vị không có đất phong, nhất định chỉ có thể duy trì trạng thái hiện tại, không thể nào đạt được bất kỳ cơ hội phát triễn lớn mạnh.

Tiền có thể đè chết người, nhưng chỉ giới hạn ở thường dân, đối với hào môn thế gia tầng thượng lưu của đế quốc mà nói, Ba Nhĩ Đốn gia tộc chỉ là một đoàn thể thương nhân, không có mặt trên khán đài cường giả, cũng không có địa vị thực quyền, lực ảnh hưởng hầu như bằng không, ngay cả cái rắm cũng không phải.

Trên thực tế, Ba Nhĩ Đốn gia tộc cũng muốn gia nhập vào vào hàng ngũ lãnh địa của Tư Đạt Đặc, nhưng lại bị Cát Âu đánh bật trở về, không có bọn họ, Cát Âu toan tính mong muốn tiếp nhận tất cả, các đại thế gia có quyền thế này không chỉ có thể có thêm trăm dặm đất phong, cũng có thể mượn lần này kết giao đồng minh thực lực cường đại, hiển nhiên, Ba Nhĩ Đốn gia tộc cũng không xếp vào tiêu chuẩn thấp nhất của họ.

Vì thế, phụ thân của nàng cùng trưởng lão của gia tộc buồn bực không thôi, nhưng Mễ Mễ Lộ không quan tâm, cái nàng quan tâm là thực lực chân chính của bản thân.

Thử hỏi, nếu thực lực của nàng thật sự đủ, phong thưởng lớn nhất ở Ma Đấu đại hội là trăm dặm đất phong Ái Đạt Trấn, nàng cũng có thể chống lại quần hùng, bằng sức một mình lấy được, khi đó người khác nhìn mặt mình, lớp lớp người muốn gia nhập vào hàng ngũ ấy chứ?

Thế giới lấy võ vi tôn, thực lực quyết định hết thảy!

Quan niệm của một người, quyết định hành động của người đó.Cho nên, Mễ Mễ Lộ cũng không còn tính toán mượn tầng quan hệ này của Dịch Vân, để Kiệt Nặc Tư gia tộc len lên, dùng cái tư cách này đạt được đất phong của Tư Đạt Đặc mà các gia tộc dòm ngó, nàng chỉ muốn cùng hắn, bởi vì giá trị cao nhất của thiếu niên này, tuyệt không phải vẻn vẹn chỉ là một khối lãnh địa. Trên người hắn có vật quý giá mà cho tới lúc này nàng van xin mãi không được, nàng muốn lấy được nó. ß(những tên dâm tặc đầu óc đen tối như Tút mama thường nghĩ lung tung chỗ này)

Mễ Mễ Lộ thông minh, làm cho nàng trực tiếp nhìn thấu bản chất của Dịch Vân, hiểu rõ giá trị cao nhất của hắn, cho nên, nàng liều lĩnh muốn đi theo hắn, chẳng sợ nơi cấm địa hung hiểm bậc nhất của Kỳ Võ đế quốc này, tử hoặc sinh cách nhau một nửa, thành hoặc bại cách nhau năm thành. Nàng nhìn thấy, chính là cuối cũng có thể đạt được.

Mặc dù, điều này trong mắt người khác chính là mặt dày, nhưng nàng không thèm để ý chút nào, không oán cũng không hối hận, chỉ vì nàng hiểu bản thân muốn cái gì, cũng nguyện ý đem hết toàn lực để đạt được.

Dịch Vân thủy chung là coi thường Mễ Mễ Lộ, hoặc là nói, hắn không hiểu nữ nhân.

Ý đồ chân chính của Mễ Mễ Lộ, tất cả điều là đang tiến hành xung quanh hắn, đè sự sợ hãi trong lòng, ngàn dặm nơi này hung hiểm trùng trùng.

Giá trị chân chính của Dịch Vân, đều nằm trong tính toán của Mễ Mễ Lộ.

Lại hàn huyên thêm mấy câu, từ trong miệng Mễ Mễ Lộ, Dịch Vân biết được Duy Đa Cách được Bố Lạp Tác viện trưởng mang đến Lai Nhân học viện, rồi La Lôi dưới sự mượn hơi của Mễ Nặc lão sư, nhanh chóng chuyển trường đến Thiên Phong học viện, liên tiếp biến hóa nghĩ cũng không ra, toàn bộ đều ngoài dự liệu của hắn, hắn cũng không đần, lập tức liên tưởng đến hết thảy, hẳn là cùng với việc hắn lấy Nghịch Võ luyện pháp chi kỹ, cải tạo công pháp đấu khí của Ni Tư thành chủ có liên quan.

Bằng hữu của hắn cũng không nhiều, hai huynh muội La Lôi là một trong số đó, đối với những tao ngộ của bọn họ, hắn cũng vì bọn họ mà cao hứng, lần này từ biệt, không biết đến khi nào gặp lại, điều hắn có thể làm, chỉ là chúc phúc, chỉ có thể hy vọng trên con đường cường giả, bước càng sâu hơn. Vậy cũng là hoàn lại ơn tri ngộ mà ngày đó Ni Tư thành chủ đối với hắn, có ân thì đền, có oán thì báo, đây là nguyên tắc xử thể nhất quán của hắn!

Chẳng biết vì sao, nhìn Mễ Mễ Lộ đều khiến hắn nhớ tới A Lôi Lạp ở bên trong Thiên Phong thành xa xôi kia đang đợi hắn trở về, có lẽ điều này trực tiếp liên quan tới việc Mễ Mễ Lộ sống tiềm tu trong học viện, kinh nghiệm sống chưa nhiều, nàng không mất đi tấm lòng trong sáng, cùng A Lôi Lạp luôn luôn có mấy chỗ tương tự.

Lần này mình hứa mà không trở về, nói vậy A Lôi Lạp nhất định sễ vô cùng thất vọng, nàng tu luyện tiến cảnh có thuận lợi không? Nàng có đang tức giận hay không?

Vô luận như thế nào, Dịch Vân chỉ hy vọng nàng sống khỏe mạnh, Kiệt Nặc Tư gia tộc làm cho hắn rất yên tâm, bất luận ngày sau có thể gặp mặt lại hay không, chỉ cần nàng sống thật vui vẻ là tốt rồi.

Trăng treo giữa trời, đêm đã khuya, sau một ngày đi đường Dịch Vân thì hoàn hảo, nhưng Mễ Mễ Lộ đã mệt mỏi không chịu nổi, chuyện Môn La mong đợi cũng không có phát sinh, hai người nằm ngủ cách nhau đống lửa, chẳng biết tại sao, Cầu Cầu vậy mà bỏ Dịch Vân, chuyển hang ổ đến trên người Mễ Mễ Lộ, an ổn nằm trước ngưc nàng chìm vào giấc ngủ. Thức dậy lần nữa, đám lửa đã tắt, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, giờ là sáng sớm của ngày hôm sau rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status