Cấm huyết hồng liên

Chương 381: Thần trận giải phong


Nghĩ lại, Mễ Mễ Lộ thành khẩn nói: "Tiền bối, hẳn là người cũng có thể dùng phương pháp này để đề thăng thân thể của Dịch Vân chứ?!"

"Không thể được." Minh Độc không chút nghĩ ngợi trả lời: "Bởi vì trạng thái thân thể của hắn đã đạt đến cảnh giới hoàn mỹ, không thể đề thăng thêm nữa."

Nhìn vẻ ngạc nhiên của Mễ Mễ Lộ, Minh Độc liền giải thích: "Vô luận là thể chất, khí hải hay kinh mạch của hắn hiện giờ đều đạt đến trạng thái đỉnh phong. Thậm chí còn vượt xa những cường giả chuyên về luyện thể mà ta đã ta đã gặp từ trước đến nay. Luyện thể cũng có cực hạn, mà hắn đã đạt đến trạng thái này rồi. Đừng nghĩ rằng, bây giờ hắn và cô chỉ kém nhau một bậc. Theo thời gian trường kỳ tu luyện, chênh lệch giữa các ngươi sẽ càng lúc càng lớn."

"Tu luyện thể chất vốn cùng thiên phú không hề giống nhau, mà chính là phải trải qua nhiều giai đoạn tu luyện, gọi chung là đẳng cấp. Theo tiêu chuẩn của nhân loại các ngươi, hắn đã đạt đến đẳng cấp cao nhất, mà đây cũng chính là điều ta nghĩ mãi vẫn không hiểu nguyên nhân. Thật kỳ quái, rõ ràng thực lực của hắn rất yếu kém, chỉ vẻn vẹn có Thất tinh, sao lại có thể tu luyện ra thân thể sánh ngang với Tinh vực đỉnh phong cường giả. Ta cũng không biết bằng cách nào hắn lại thực hiện được điều này cho nên mới nói hắn có điểm thú vị. "

Tinh vực đỉnh phong cường giả có thể tự hấp thu nguyên tố năng lượng tinh thuần để tu bổ hoàn thiện thân thể, làm cho tố chất tu luyện của bản thân đạt đến mức tốt nhất. Tạp Lỗ Tư và A Khắc Tây cũng dùng phương pháp tương tự, không có ngoại lệ, còn Dịch Vân lại chính là trường hợp ngoại lệ của ngoại lệ, vượt lên trên mọi sự hiểu biết. Dù Tạp Lỗ Tư hay A Khắc Tây cũng khó lòng giải thích được vấn đề này.

Cùng lúc đó, Môn La cũng cất cái giọng đầy cuồng ngạo mà chỉ Dịch Vân mới có thể nghe được, cười hăng hắc nói: "Tên Ma thú lông tím này sao biết được đây là kiệt tác của bổn lão Đại một tay dạy dỗ tạo thành. Phẩm chất tuyệt không thể nghi ngờ, chính là cảnh giới hoàn mỹ. Lời nói của hắn tuy có chút xuẩn ngốc, nhưng cũng chính là sự thật…hề…hề…hề…"

Từ đó về sau, khi mỗi ngày mới bắt đầu, Mễ Mễ Lộ nếu không cùng Minh Độc nói chuyện phiếm giải khuây, thì cũng giống như Dịch Vân, đi vào Lạc Nhật Sơn Cốc, khắc khổ vùi đầu tu luyện.

Minh Độc cũng không để ý. Ngược lại, hắn thỉnh thoảng còn lên tiếng chỉ điểm những chỗ sai lầm trong tu luyện của Mễ Mễ Lộ. Mỗi câu nói dù hời hợt của hắn, đối với Mễ Mễ Lộ lại giống như sấm giữa trời quang, ảnh hưởng cực lớn đến phuơng pháp tu luyện ma pháp của nàng. Xem ra, dù hai bên chỉ nói chuyện với nhau mỗi ngày một chút, nhưng đã tạo nên cảm tình cực kỳ sâu đậm.

"Tiền bối, người không phải là ma thú ư? Làm thế nào lại có thể kiến giải sâu sắc đối với phương pháp tu luyện ma pháp của nhân loại đến như vậy?"

Mỗi lần được Minh Độc tự mình chỉ ra mấu chốt tu luyện là một lần Mễ Mễ Lộ tự thân thử nghiệm. Mỗi câu mỗi chữ của hắn tất cả đều chí lý huyền ảo. So với giáo sư trong Học viện cao cấp đều rõ ràng, thấu triệt hơn rất nhiều, nhằm thằng vào bản chất đạo lý thâm sâu nhất của ma pháp. Mễ Mễ Lộ không khỏi tò mò hỏi.

"Bất kể là đấu khí hay ma pháp thì cũng là một hình thái năng lượng ma lực. Loài người phiền toái các ngươi lại cố gắng tách ra làm hai phần. Ma thú chúng ta lại đơn giản hơn nhiều, mỗi ngày hấp thu nguyên tố năng lượng vào, sau đó luyện hóa thành năng lượng bổn nguyên, uy năng ngược lại còn lớn hơn nữa. Đơn giản chỉ như vậy thôi. Năng lượng trong trời đất, vạn vật quy tông, tự có quy tắc, bao hàm cả ma pháp và đấu khí. Chỉ cần hiểu được nguyên lý này là có thể hiểu được bản chất toàn bộ. Ma pháp, đơn giản chỉ là một loại trong đó."

Nghe được những lời này, Mễ Mễ Lộ có cái hiểu, có cái không. Bằng vào trình độ của nàng bây giờ vẫn không cách nào hiểu hết được ý nghĩa trong lời nói của Minh Độc, chỉ có thể tự mình khắc sâu vào tâm não nhưng cũng vô pháp hiểu được tường tận.

Nhưng mà những lời này đối với Dịch Vân mà nói, lại như vén mù xua mây (TG: lại sấm giữa ban ngày nữa).

Trước hết, hắn dựa theo những lời Minh Độc nói, lấy đấu khí và ma lực nguyên bổn vốn là một thể, đều là năng lượng, không cần phân khác biệt dung hợp với nhau, tuy đơn giản nhưng tạo ra uy lực to lớn hơn nhiều. Sau đó, hắn lại dung hợp Thủy Hỏa ma lực tạo thành "Băng Sơn Viêm Ngục Thuẫn" có uy năng vượt qua cấp bậc hiện tại. Điều này, đã chứng minh rõ ràng lý thuyết trên. "Ta có thể nào lấy đấu khí dung nhập vào ma lực thuộc tính Phong để tạo ra một tầng cao khác hay không?" Dịch Vân thầm nghĩ.

Làm cho năng lượng khác nhau dung hợp, nói dễ vậy ư?

Ban đầu, Dịch Vân có thể dung hợp Thủy Hỏa ma lực là khi đốn ngộ trên ranh giới sinh tử. Loại thể ngộ chỉ trong một sát na như thế, chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Từ giờ về sau cũng không chắc sẽ xuất hiện thêm lần nữa.

Lúc này, Dịch Vân đã có chút thể ngộ, giống như tìm được con đường riêng của chính mình, nhưng vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng, chỉ có khái niệm lờ mờ. Nhiều lần suy tư, nhưng hắn vẫn chưa có thu hoạch gì mới, nên đành tạm thời gác lại, tránh làm cho tâm tư của mình bị chi phối bởi những điều vụn vặt khác.

Lạc Nhật Sơn Mạch. Trong viễn cổ di tích, có hai người hai thú. Cầu Cầu vẫn đang ngủ say để tấn cấp, Minh Độc cũng không có việc gì. Dịch Vân và Mễ Mễ Lộ vẫn như cũ, tu luyện đến mất ăn mất ngủ.

Ngày lại qua ngày, sau ba mươi ngày kế tiếp, Mễ Mễ Lộ chợt nhận thấy mình có dấu hiệu bắt đầu có thể trùng kích vào bức tường Thất tinh lĩnh vực.

Cắt đứt hết thảy những quấy nhiễu của ngoại giới, tự thân đắm chìm trong thế giới riêng của mình, không cảm xúc, không nghe, không nhìn, sau mười lăm ngày, nàng rốt cục thuận lợi tấn nhập Thất tinh lĩnh vực, cùng Dịch Vân hiện giờ đồng cấp với nhau, chính thức đạt danh hiệu Tước cấp.

Dịch Vân lúc ấy đang ở ma trận trong thạch động, chỉ trong vòng mười tám ngày, tam hệ ma – khí của hắn cũng cùng lúc tấn nhập Thất tinh. So với việc Mễ Mễ Lộ dùng mười sáu ngày (tác giả nhầm à?!) để tấn cấp Hắc ám Ma pháp, chính là sự chênh lệch về đẳng cấp, không cần bàn cãi. Nội tình của Dịch Vân đã sớm vượt khỏi những điều con người có thể tưởng tượng.

Mễ Mễ Lộ xúc động đến lệ nóng quanh tròng, rốt cuộc nàng cũng tấn nhập Thất tinh lĩnh vực. Đúng như Viện trưởng Bố Lạp Tác đã đoán lúc trước, nàng muốn tấn nhập cảnh giới này thì phải mất năm năm tu luyện. Nếu không muốn mất thời gian dài như thế, thì nàng phải đi theo Dịch Vân. Chỉ vẻn vẹn hơn một tháng, nàng đã liền tấn cấp. Tốc độ như vậy ngay cả nàng cũng không dám tin là thật.

Không sai, thật không sai! Quyết định lúc trước của nàng quả thật không sai!

Trong lòng đầy ngọt ngào, Mễ Mễ Lộ dưới tình cảnh này vô cùng hưng phấn. Thêm một lần nữa, lại vùi đầu gian khổ tu luyện.

Chuyện ngạc nhiên không phải chỉ có một, mà chính là hai lần, liên tục xảy ra. Vừa qua hơn nữa tháng, lần này là Dịch Vân lại tấn cấp.

Đầu tiên là đấu khí, sau đó là Hỏa chúc ma lực, cuối cùng là Thủy hệ. Liên tiếp trong vòng hai mươi lăm ngày, cả ba hệ ma khí của hắn đều tiến nhập vào Thất tinh lĩnh vực.

Liên tiếp tấn giai cả tam hệ ma khí. Tình cảnh kỳ dị bực này không chỉ làm riêng Mễ Mễ Lộ há mồm trợn mắt, mà ngay cả Minh Độc cũng lộ ra sự ngạc nhiên hiếm thấy: "Thật quá ly kỳ! Tiểu tử, ngươi thật sự là nhân loại mà không phải Ma thú ư?! Vẻn vẹn trong hai mươi lăm ngày, ma khí tam hệ đồng loạt thăng cấp! Ngay cả những cường giả trong thế giới loài người trước giờ cũng không làm được sự việc thế này! Kỳ quái, thật là kỳ quái a!"

Chính thức tiến vào Thất tinh lĩnh vực, độ ngưng luyện đấu khí của Dịch Vân cũng tăng lên một tầng. Hiện tại, trong vòng một ngày hắn có thể tùy ý ngưng luyện bốn vòng lốc xoáy đấu khí, gia tăng gấp bảy lần lúc trước, cung cấp năng lợn to lớn cho thần trận. Khoảng cách giải khai thần trận phong ấn sinh mệnh lại tiến thêm một bước. Minh Độc dĩ nhiên rất lạc quan, không ngớt mừng rõ như điên.

Cuộc sống lại trôi qua từng ngày, Dịch Vân và Mễ Mễ Lộ cũng càng đắm mình tu luyện với cường độ cao. Trong những ngày tu luyện này, phải nói rằng tu vi của hai người đều trong tu luyện tăng lên thật nhanh tựa như phi mã.

Trong khoảng thời gian này, Minh Độc cách mỗi mười ngày một, đều ra ngoài săn về một con ma thú. Tất cả đều là Ma thú cao giai, làm cho người nghe được phải biến sắc.

Thất Tinh Ngân Dực Long, Ma thú có đẳng cấp thấp nhất là Thất tinh, cũng chính là Ma thú ngày đó đã dọa Mễ Mễ Lộ sợ đến vỡ mật, cũng nằm trong thực đơn. Chịu trách nhiệm nấu nướng thành thức ăn, chính là Mễ Mễ Lộ, thực hiện bên ngoài di tích thần điện.

Đối với Minh Độc, chuyện này chẳng có gì đáng kể. Hắn dù vạn năm không ăn không uống, chỉ cần hấp thu đầy đủ năng lượng nguyên tố trong thiên địa là có thể sinh tồn êm đẹp. Nếu có ăn, với hắn, cũng chỉ là thỏa mãn dục vọng ẩm thực. Nhưng Dịch Vân và Mễ Mễ Lộ thì không được như vậy. Lương khô đã dùng sạch, hai người đành phải tiếp nhận sự an bài tốt đẹp của Minh Độc, lấy thịt ma thú làm thức ăn.

Chuyện này đối với Dịch Vân là bình thường, nhưng Mễ Mễ Lộ lại có cảm giác bài xích với thịt Ma thú, chẳng bao giờ dám ăn. Lần đầu ăn vào, nghĩ đến cảm giác kinh khủng ấy, nàng ăn vào lại nôn ra. Cho đến hơn mười ngày sau, nàng mới có thể tập làm quen dần dần.

Lại trải qua hai tháng nữa, việc tu luyện của Mễ Mễ Lộ diễn ra thuận lợi chưa từng có, chỉ còn một bước nhỏ nữa là có cơ hội tiến vào cấp bậc Thất tinh trung giai. Nhưng mà Dịch Vân lại nhanh hơn nàng một bước đã gần đạt đến Thất tinh cao giai Lĩnh vực, chuẩn bị trùng kích vào bình chướng Thất tinh cao giai!

Từ từ hao tốn thời gian ba mươi lăm ngày, tam hệ ma khí của hắn cũng tiến vào cảnh giới Thất tinh cao giai. Chuyện thuận lợi như thế, ngay cả Dịch Vân cũng cảm thấy kinh ngạc.

Được hấp thu tinh hoa của thần trận, lại thêm Minh Độc tự mình ngưng luyện, có thể nói phương thức tu luyện thế này cổ kim chưa có, tạo hiệu quả thật lớn, không ai có thể ngờ được.

Hiện tại, trong vòng một ngày, Dịch Vân có thể thực hiện mười hai chu thiên ngưng luyện năng lượng đấu khí. Bởi thế, có thể thấy được, Thất tinh lĩnh vực, mỗi lần tiến giai là thực lực cũng tăng trưởng theo trên cấp số nhân.

"Thất tinh đã như thế, còn sau đó sẽ như thế nào nữa đây?" trong lòng Dịch Vân rất chờ mong.

"Thiên phú về tư chất của ngươi, trong lớp lớp cường giả xuất hiện từ thời thượng cổ đến giờ, cũng thật là hiếm thấy, đã vượt xa những gì ta tiên liệu. Như vậy rất tốt, hãy tiếp tục phát huy!" Minh Độc hưng phấn nói.

Đối với hắn mà nói, bất luận thực lực của Dịch Vân tăng lên cấp độ nào, vẫn chỉ là một con kiến hôi mà thôi. Nhưng lại có thể nhanh chóng giải trừ phong ấn của thần trận, cứu thê tử của hắn ra, đương nhiên làm hắn phấn khích vô cùng.

Phát hiện tu vi của bản thân tiến triển khổng lồ, Dịch Vân hiểu được toàn bộ chuyện này đều liên quan đến thần trận. Chỉ cần có thể tu luyện nửa năm trong điều kiện này, hắn tuyệt đối tự tin bản thân có thể nhất cử một bước đi vào Bát tinh, lĩnh vực cấp Tướng.

Chỉ cần nữa năm thôi!

Từ tình trạng bất đắc dĩ bị động ban đầu, đến khi tu vi tăng vọt như hiện tại, Dịch Vân quả thật hận thần trận này sao lại không giống như một cái động không đáy! Muốn hút đấu khí của hắn ư? Bao nhiêu năng lượng đấu khí hắn cũng cam tâm tình nguyện dâng ra.

Dịch Vân nghĩ như thế cho nên càng vùi đầu vào tu luyện điên cuồng hơn nữa.

"Đáng tiếc!" tình huống tốt đẹp này chỉ có thể duy trì thêm hơn hai tháng nữa.

Một ngày nọ, khi đấu khí của Dịch Vân bị hấp thu gần như cạn sạch, khi hắn lại muốn bắt đầu ngưng luyện thêm lần nữa, thần trận bên dưới bỗng nứt ra, bắn lên không trung một luồng sáng cao vạn trượng, tự động quay tròn liên miên không ngớt.

Lấy Dịch Vân làm trung tâm, cả trong ngoài ba tầng của di tích, bao gồm cả điện phủ chứa thần trận khổng lồ cũng đồng thời chuyển động. Trong một thời gian ngắn, kim quang chói mắt chợt bành trướng nhanh chóng, phát ra một luồng năng lượng tràn ngập trong không gian.

Dị tượng xuất hiện làm hai người một thú hoàn toàn đứng phắt dậy. Dịch Vân và Mễ Mễ Lộ thì kinh ngạc, không hiểu có chuyện gì xảy ra, còn Minh Độc lại ngẩn ra, sau đó không ngớt gào thét, nhìn lên hắc thạch nham bích, lộ vẻ hưng phấn, mừng rỡ như điên.

Không ai để ý tới tất cả năng lượng tinh thuần khổng lồ do thần trận tuôn ra, đều bị Cầu Cầu đang ngủ say trong ngực áo của Dịch Vân hấp thu toàn bộ, không một tiếng động.

Theo sự chuyển động của thần trận, trong nơi sâu nhất của thần điện, trên hắc thạch nham bích, một con đường nhỏ chợt nhanh chóng mở ra, dần dần mở rộng tựa như một đại môn.

Trấn áp chín ngàn chín trăm năm, uy năng của thần trận đã cạn, phong ấn hoàn toàn khai mở!

Đại môn khai mở vượt ngoài dự tính của mọi người. Bên trong thần trận tăm tối, một cô gái toàn thân xích lõa, mái tóc tím tung bay, thân thể thật kỳ diệu, bóng loáng như ngọc tạc.

Dịch Vân và Mễ Mễ Lộ đã sớm tròn mắt, mở to đến hết cỡ, bị kinh ngạc đến ngẩn người ra.

Cùng lúc đó, một cổ sức mạnh chợt mạnh mẽ đánh tới, trong thoáng chốc đã đem Dịch Vân chấn bay ra ngoài, hất hắn vọt cao lên không trung, đoạn nặng nề rơi bịch xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Trước khi hắn chìm vào hôn mê, một âm thanh quen thuộc truyền vào trong tai hắn: "Hừ…!!! Ngay cả thân thể lão bà của ta mà tên tiểu tử ngươi cũng dám mở to mắt nhìn một cách hào phóng như vậy hử? Đáng giận a!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status