Cảm mến không sợ muộn

Chương 11


Cuối cùng Nghiêm Thấm Huyên vẫn không cho hắn câu trả lời.

Đối mặt với Lục Thiêm Lịch, cô biết mình hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, cho nên dứt khoát ngậm miệng không nói, chọn lựa thái độ không chấp nhận cũng không cự tuyệt.

Trong lòng tự hỏi, dù sao cũng là người đàn ông mình đã từng yêu, lập tức rũ bỏ hắn, cô vẫn không làm được, rất dễ nhận thấy Lục Thiêm Lịch lợi dụng tính cách của cô, nhưng hắn không biết, vết thương ở sâu ttrong tim, nó vẫn luôn ở đó, muốn che giấu, không thể che giấu hết được.

Thời gian này cô cảm giác như mình đã quay về trước lúc chia tay hắn.

Mấy ngày nay Lục Thiêm Lịch vạch ra rất nhiều kế hoạch, được sự đồng ý của cô, hắn sẽ đứng ở dưới lầu chờ cô tan làm, hai người ăn cơm xong, sẽ đi dạo phố một lúc, ăn đồ ăn vặt, sau khi trở về sẽ vào phòng của Nghiêm Thấm Huyên vừa coi TV vừa nói chuyện phiếm, hơn mười một giờ Lục Thiêm Lịch mới trở lại phòng của mình.

Không có ai biết, cũng không có ai tới can thiệp.

Đối với cách cư xử như vậy của hắn làm cho cô cảm thấy nhẹ nhõm, nhìn qua là biết Lục Thiêm Lịch đã quyết tâm phải đưa được cô trở về, mục tiêu đã chốt lại cho nên cũng không gấp gáp, hai người càng ngày càng giống như bạn bè thân thiết.

Nhưng cô vẫn cảm thấy trong lòng rối loạn, đối với hắn vẫn có mơ hồ có một số mâu thuẫn không rõ nguyên nhân.

Buổi sáng Thứ bảy bởi vì đã hẹn với tiểu công chúa đi chơi Disneyland nên cô dậy sớm, trang điểm qua loa rồi đi xuống, xe của Trần Uyên Sam rất đúng giờ đậu ở dưới lầu, cô không muốn thông báo cho Lục Thiêm Lịch biết nên vội vã chạy xuống.

Nghiêm Thấm Huyên bị Trần Hi San kéo đi một vòng xung quanh Disneyland, lúc ngừng lại, cô ói ra cả mật xanh mật vàng.

Tiểu công chúa mười một tuổi sau nhiều lượt chơi trò chơi mạo hiểm, mặt vẫn tỉnh bơ, đi đứng vững vàng. Thế nhưng Nghiêm Thấm Huyên cô số tuổi nhiều gấp đôi cô bé, sống chết cũng không chịu được sự giày vò như vậy.

Trần Uyên Sam cũng không độc ác đến độ không thèm quan tâm tới cô, chỉ là mỗi lần anh muốn lại gần chơi với nó, Hi San luôn áp khuôn mặt nhỏ nhắn vào lồng ngực của Nghiêm Thấm Huyên, "Em không muốn chơi với anh, muốn chơi với chị Thấm Huyên thôi."

Bị giọng nói trẻ con dễ thương dụ dỗ, lần thứ ba trượt nước ở trên khe nước sâu, cô lệ rơi đầy mặt thiếu chút nữa là rơi vào trong hồ.

Rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi, Trần Uyên Sam vẫn đi theo ở phía sau làm chân sai vặt đang ôm lấy Trần Hi San cuối cùng cũng đã biết mệt mỏi vào trong ngực, anh đưa nước uống cho Nghiêm Thấm Huyên.

"Vất vả cho cô rồi, tôi chưa từng thấy Hi San quấn lấy ai như vậy bao giờ." Anh nhìn cô uống nước xong, thản nhiên nói.

"Đúng vậy, con bé quấn lấy tôi, anh thì rảnh quá rồi." Cô lườm anh một cái, ngược lại lại rất dịu dàng nhìn Trần Hi San, "Thế nhưng tôi lại rất thích cô bé, tôi không có em gái, có cô bé đáng yêu như vậy làm em gái tôi thấy rất vui."

Trần Uyên Sam nhìn vẻ mặt của cô, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên, sau khi nghe cô nói xong câu cuối cùng, đường cong nơi khóe miệng càng ngày càng lên cao.

Sau khi đi ra khỏi Disneyland, Trần Uyên Sam lái xe đến một nhà hàng đồ nướng rất nổi tiếng ở Tokyo, chủ quán vừa nhìn thấy Trần Uyên Sam đi vào, vội vàng chạy lại cung kính tiếp đón.

Đi ăn đồ nướng, Nghiêm Thấm Huyên hoàn toàn vứt bỏ đi cái gọi là hình tượng, khí thế ngồi ăn cánh gà với Trần Hi San, tiểu công chúa không có mẹ canh chừng việc ăn uống, hoàn toàn buông thả, Trần Uyên Sam thấy thế cũng không có ngăn cản, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng để con bé ăn chậm đi một chút.

Sau khi ăn xong, Trần Uyên Sam thấy Trần Hi San có vẻ buồn ngủ liền cõng cô bé, gọi người tới lái xe đi, cùng đi bộ với Nghiêm Thấm Huyên để đưa cô bé về nhà.

Gió thổi vào mặt rất thoải mái làm cho cô tỉnh táo lại, những mệt mỏi ở trong lòng rốt cuộc đã trở lại, làm cho tâm tình cô có chút khó chịu.

Đi được một hồi, đột nhiên Trần Uyên Sam thấp giọng nói, "Thấm Huyên, cô có tâm sự phải không?"

"Hả?" Cô hơi ngẩng đầu lêm, vẻ mặt có chút hoảng hốt, hồi lâu mới lắc đầu, "Không có."

Trần Uyên Sam nhìn cô, không nói thêm gì nữa.

Bầu không khí trở nên im lặng, lúc đã đi đến khách sạn, Nghiêm Thấm Huyên đang định chào tạm biệt Trần Uyên Sam, đột nhiên từ phía sau xuất hiện một bó hoa hồng to chắn hết tầm mắt của cô.

"Em đi đâu? Trễ như vậy rồi mới trở về!" Giọng nói có chút oán trách của Lục Thiêm Lịch vang đến ở sau lưng cô, hắn di chuyển tới đứng đối diện với Nghiêm Thấm Huyên, "Vừa mới mua, thích không?"

Hắn thấy Nghiêm thấm Huyên không hề đưa tay nhận lấy hoa hồng của hắn, nét mặt không hề có nửa điểm vui mừng mà ngược lại có chút lúng túng cúi đầu xuống nhìn đất, hắn mới phát hiện ở sau lưng cô còn có một người.

Vẻ mặt của Trần Uyên Sam vẫn bình tĩnh như cũ, ánh trăng nhàn nhạt soi xuống vẻ mặt đó không khỏi làm cho người khác cảm thấy bị áp bức.

"Vị này là?" Lục Thiêm Lịch đi tới đứng ở bên cạnh Nghiêm Thấm Huyên, trực tiếp đối diện với Trần Uyên Sam.

Mặc dù gia thế của Trần Uyên Sam thực không thể đùa được, nhưng anh luôn luôn đối xử với người khác bằng thái độ khiêm nhường lễ độ, Nghiêm Thấm Huyên vẫn luôn bội phục anh ở điểm này.

Thế nhưng bây giờ từ đầu đến cuối anh thậm chí còn không thèm liếc nhìn Lục Thiêm Lịch lấy một cái, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Nghiêm Thấm Huyên.

Lục thêm lịch nhìn thân hình cao lớn rắn rỏi, khuôn mặt anh tuấn, vừa nhìn là đã biết không phải tầm thường của Trần Uyên Sam, chân mày khẽ nhíu lại.

"Anh ấy là bạn của tôi." Rốt cuộc cô cũng đã ngẩng đầu lên, vẻ mặt mệt mỏi nhìn Trần Uyên Sam, nói với Lục Thiêm Lịch.

Lục Thiêm Lịch nhìn vẻ không bình thường giữa hai người này, trong lòng khó chịu như bị mèo cào, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống.

"Khuya lắm rồi, về khách sạn đi." Hắn kéo tay Nghiêm Thấm Huyên, dùng sức muốn cô quay người lại.

"Anh. . . . . . chị Thấm Huyên. . . . . ." Giọng trẻ con đột nhiên vang lên từ sau lưng của Trần Uyên Sam, Trần Uyên Sam vội vàng đặt Trần Hi San xuống, chỉ thấy tiểu công chúa đang ôm bụng khóc thút thít.

"Bụng em đau. . . . . ."

Cô vừa nghe thấy thế thì không có chút do dự, hất tay Lục Thiêm Lịch ra rồi nói với hắn một câu, "Anh về trước đi." Nhanh chóng chạy đến bế Trần Hi San lên, kéo Trần uyên áo rồi chạy đến bệnh viện gần nhất.

Trần Uyên Sam cũng nhanh chóng ôm lấy Trần Hi San vào trong ngực mình rồi chạy đi.

Lục Thiêm Lịch bị Nghiêm Thấm Huyên hất tay ra, trong lòng nhất thời xuất hiện cả trăm ngàn loại cảm xúc hỗn độn.

Trước kia cô luôn luôn bám theo hắn, xảy ra chuyện gì cũng không bao giờ bỏ hắn lại rồi đi mất.

Lúc này hắn đứng yên tại chỗ, không hề di chuyển nhìn cô bị người đàn ông khác nắm tay đưa đi

Tâm Như đã bụi chi mộc, thân như không cài chi thuyền.

>>>>>>>>
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status