Cảm mến không sợ muộn

Chương 13


Sáng ngày thứ hai Lục Thiêm Lịch tỉnh lại, lập tức từ trên giường ngồi dậy, thấy cô không rời đi mà đang ngồi ở bên bàn trang điểm, hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hắn gắng sức leo xuống giường, nhẹ nhàng đi tới ôm lấy cô từ phía sau.

"Thấm Huyên. . . . . . . . . . . ."

Trước kia Nghiêm Thấm Huyên thích nhất bộ dạng làm nũng của Lục Thiêm Lịch, bởi vì lúc đó cô mới nhận ra được, hắn lệ thuộc vào cô, bị hắn sủng nịnh, để cho ở trước mặt cô hắn nguyện ý vứt bỏ tự tôn trở thành một đứa bé.

Cô đang trang điểm, lại bị hắn bất ngờ ôm lấy từ phía sau, nên cũng không có cách nào để đẩy hắn ra.

Hắn thấy cô không phản kháng, trong lòng càng thêm vui sướng, cọ cọ vào cổ của cô.

Thật ra thì nếu như lúc này Lục Thiêm Lịch hơi nghiêng đầu xuống một chút, thì sẽ thấy được nét mặt của cô phản chiếu qua tấm gương, nếu hắn thấy được vẻ mặt của cô lúc đó thì chắc chắn sau này sẽ không bao giờ dám làm mấy loại hành động quá khích như vậy nữa.

Cô trang điểm xong thì nhẹ nhàng đẩy hắn ra, thản nhiên nói, "Tôi đi làm, anh nghỉ ngơi đi."

Hắn còn đang đắm chìm trong hạnh phúc khi cô không bài xích với cái ôm của hắn, nên không nghe được sự lạnh nhạt trong lời nói của cô, gật đầu cười, "Nhớ trở về sớm."

Nghiêm Thấm Huyên đáp một tiếng, mặt không đổi sắc bước ra khỏi phòng.

>>>>>>>>

Mấy ngày nay việc Nghiêm thị hợp tác cùng với Qua Sam đã gây ra rất nhiều mâu thuẫn, hai bên đều cử đại diện cao nhất ra đàm phán với nhau, địa điểm là ở văn phòng tổng giám đốc ở tổng bộ của Qua Sam ở Tokyo, trực tiếp bàn bạc ở trong đó.

Buổi trưa, tình hình sau khi bàn bạc đã có chút khởi sắc, Trần Uyên Sam buông bút xuống, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Thấm Huyên đang ngồi ở bàn làm việc đối diện. Cô cúi đầu xuống, gương mặt với độ cong hoàn mỹ, mấy sợi tóc được vén lên sau tai, vành tai xinh xắn nửa lộ ra bên ngoài, chân mày nhíu lại, hình như là đang gặp phải vấn đề nào đó.

Anh cứ như vậy ngồi ở đối diện cô, chăm chú nhìn người ngồi đối diện mình, cho đến khi cô có vẻ đã giải quyết được vấn đề, thở dài một hơi, ngẩng đầu lên duỗi lưng một cái mới phát hiện anh đang nở nụ cười nhìn cô.

Cô đang định cười nhạo anh lười biếng, thì đột nhiên bụng cô kêu lên, lần này, mặt cô đỏ lên, lúng túng đến nỗi chỉ muốn vùi mình xuống đất.

Anh có vẻ rất vui, từ trên ghế đứng lên, đi tới bên cạnh cô, " Phó tổng Nghiêm nên cẩn thận, làm phiền cô đang làm việc là không đúng, nhưng cũng không thể để bụng đói như vậy được, nể mặt nhau cùng tôi đi ăn một bữa cơm nhé."

Cô bị anh trêu chọc thì có chút tức giận, trong lòng thầm chửi tại sao mỗi lần mình thê thảm nhất lần nào cũng bị anh ta chứng kiến, hung hăng lườm anh một cái.

>>>>>>

Bữa trưa hôm nay đặc biệt vui vẻ, Trần Uyên Sam tìm được một nhà hàng Udon mùi vị rất được, mới ngửi thấy mùi mà đã làm cho người ta thèm chảy dãi.

Cô buộc tóc lên, vui vẻ chuẩn bị ăn mỳ Udon nóng hổi, mới ăn miếng đầu tiên cô đã bật ngón tay cái với anh, anh vui vẻ nhìn cô ăn, suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, "Cô thích ăn mỳ Udon?"

Cô không chút do dự gật gật đầu, "Dĩ nhiên, Udon luôn đứng thứ nhất trong lòng tôi."

"Tối hôm nay muốn nếm thử Udon tôi làm không?" Anh thản nhiên nói, "Tôi có thể bảo đảm, ngon hơn Udon cô ăn bây giờ."

Cô thấy dáng vẻ như đã có tính toán trước của anh, con ngươi khẽ đảo, xấu xa cười một tiếng, "Nếu tôi thấy Udon anh làm không ngon hơn nơi này, tôi sẽ treo biển hiệu vua khoác loác trong phòng làm việc của anh, thấy thế nào?"

"Cô xác nhận cô có thể đánh giá một cách công bằng?" Anh nhìn thấy bộ dạng gian xảo của cô, nhíu mày hỏi.

"Tôi có thể đảm bảo." Cô mở to hai mắt nói.

>>>>>>>>>>

Buổi chiều sau khi mua xong đồ Trần Uyên Sam từ trong siêu thị bước ra, hình như bên ngoài trời vừa mới mưa, Nghiêm Thấm Huyên ghét nhất là trời mưa, hôm nay vừa mới tan làm là cô đi thẳng đến đây luôn nên cô vẫn đang đi giày cao gót, vừa mới đi được vài bước mà nước bẩn đã bắn lên mắt cá chân của cô.

Thấy bên cạnh đột nhiên im lặng một cách khác thường, Trần Uyên Sam quay sang nhìn thì thấy cô đang cúi đầu nhìn mắt cá chân của mình, bộ dạng phiền não giống như vừa mới bị con gì đó cắn.

"Chờ một chút." Nghiêm Thấm Huyên nghe thấy giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy anh đưa bao đồ đang cầm trong tay lên cho cô, "Cầm giúp tôi."

Sau đó, anh cúi người xuống bên cạnh người cô.

Nghiêm Thấm Huyên giật mình.

Người đến người đi trên đường, anh với một thân phận cao quý như vậy lại cúi xuống dưới chân cô, giúp cô lau sạch mắt cá chân.

Anh không dùng khăn giấy mà trực tiếp dùng tay, anh dùng ngón tay lau sạch những giọt nước bẩn bám ở trên mắt cá chân cô, cô có thể cảm nhận được ngón tay của anh, từng chút từng chút một, giống như sợ sẽ làm đau cô, cực kỳ nhẹ nhàng.

Cô từ trên nhìn xuống thấy gương mặt dịu dàng pha lẫn chút nghiêm túc của anh, trong lòng khẽ run lên.

>>>>>>

Nghiêm Thấm Huyên vốn là muốn ở trong phòng bếp để chiêm ngưỡng quá trình nấu ăn của anh, thế nhưng Trần Uyên Sam lại lấy cớ là bí mật không thể tiết lộ đuổi cô ra khỏi phòng bếp.

Trong lòng cô biết anh không cho cô ở trong là sợ cô sẽ khó chịu với không khí nóng bức của phòng bếp.

Được sự cho phép của anh, cô tranh thủ đi tham quan một vòng quanh ngôi biệt thự của anh. Đúng như cô nghĩ, tính cách của anh đã thể hiện rõ ràng qua ngôi biệt thự này, đơn giản sạch sẽ, đường cong lưu loát, không dính một hạt bụi, màu sắc cơ bản là màu trắng và đen, ngoài rạp chiếu phim trong nhà, phòng đọc sách thì còn có cả phòng tập gym nữa.

Sau khi cô dạo xong một vòng thì món mỳ Udon nóng hổi cũng đã được đưa lên bàn, cô nhanh chóng đi vào phòng vệ sinh rửa tay rồi chạy ra ngoài, Trần Uyên Sam đã thay quần áo ở nhà đang bày bát đũa gọi cô lại ăn.

Mỳ Udon này quả thực rất ngon, so với món mỳ lúc trưa cô ăn ở nhà hàng kia thì đúng là ngon hơn rất nhiều, cô vừa thưởng thức vừa trợn to hai mắt nhìn anh, hoàn toàn không chú ý đến hình tượng ở trước mặt anh nhanh chóng giải quyết sạch sẽ bát mỳ.

Thấy cô ăn vui vẻ như vậy, Trần Uyên Sam khẽ cười lấy bát múc thêm cho cô rồi tỉ mỉ bày cho cô cách làm món mỳ Udon.

Nghiêm Thấm Huyên biết Trần Uyên Sam rất anh tuấn, đường nét trên gương mặt rất hài hòa nhưng cũng không kém phần cương nghị. Trước kia mỗi lần gặp mặt do bận đông bận tây nên không để ý, mặc dù đây cũng không phải là lần đầu tiên cô và Trần Uyên Sam cô nam quả nữ với nhau, thế nhưng giờ phút này cô nhìn bờ môi mỏng mở ra khép lại mỗi khi anh nói chuyện, yết hầu chuyển động, cô không nghe thấy anh nói gì mà chỉ nghe thấy nhịp đập mạnh mẽ của trái tim mình.

Trần Uyên Sam nói một lúc thấy cô không phản ứng, nghiêng đầu nhìn cô, mới phát hiện cô đang mất hồn nhìn mình, cái miệng nho nhỏ vẫn còn dính một chút mỡ.

Con ngươi anh lập tức trở nên sâu thẳm.

Hồi lâu, anh rút khăn giấy ra nhẹ nhàng giúp cô lau sạch khóe miệng, cười cười nói, "Nếu cô nói Udon này không ngon, vậy thì cô phải trả thù lao cho tôi bằng sắc đẹp của cô."

Nghiêm Thấm Huyên bị anh trêu chọc cho cứng họng, đỏ mặt trực tiếp vùi mặt vào trong mì, khẽ lẩm bẩm, "Mỳ buổi trưa ăn không ngon bằng mỳ anh làm. . . . . . . . . . . . Vua khoác lác. . . . . . Treo biển. . . . . . Chớ quỵt nợ. . . . . . . . . . . ."

Anh nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của cô, trên mặt cười ôn nhu như mùa xuân.

>>>>>

Bữa ăn này quá không công bằng đối với cô —— việc bán nhan sắc tạm thời bị gác lại, sau khi bọn họ ăn xong thì Kha Khinh Đằng có chuyện cần nói với Trần Uyên Sam nên bọn họ đã đi vào phòng làm việc.

Khi đó vừa đúng lúc Nghiêm Thấm tạm thời đi ra ngoài không có ở đây, trong phòng làm việc của Trần Uyên Sam. Kha Khinh Đằng nhìn biển hiệu gồm ba chữ Vua khoác loác đang treo trên cửa sổ kia, thì dùng ánh mắt khinh bỉ tới cực điểm nhìn cái tên đang dương dương tự đắc uống cà phê kia.

"Với tình hình này, Qua Sam không lâu cũng sẽ phá sản mất thôi."

Trần Uyên Sam từ chối cho ý kiến nhún nhún vai tỏ rõ mình không hề quan tâm tới việc này, Kha Khinh Đằng sau khi quăng tài liệu trong tay lên trên bàn thi xoay người rời khỏi phòng làm việc.

Có một số việc, chỉ có người trong cuộc mới hiểu được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status