Cảm mến không sợ muộn

Chương 27


Không bao lâu sau Cẩn Mạt liền sinh ra hai tiểu bảo bảo, hai cục bông trắng trẻo mũm mĩm nằm cuộn người lại làm cho tâm của các trưởng bối Ân gia tan chảy rồi. Nghiêm Thấm Huyên nhìn thấy tiểu bảo bảo quay đầu lại nhìn mẹ mình vừa mới sinh xong đang bị ba thâm tình nắm chặt tay, cảm thấy trong lòng cũng tràn đầy dịu dàng.

Trên đường trở về cô không ngừng khoa tay múa chân để miêu tả cho Trần Uyên Sam biết hai đứa bé đáng yêu như thế nào, anh kiên nhẫn vừa lái xe vừa lắng nghe cô nói, đưa tay ra nắm lấy tay cô đặt một nụ hôn lên đó, "Thích trẻ con như vậy sao?"

Ánh mắt của cô sáng long lanh gật đầu với anh, chống người vào cánh cửa ngắm nhìn gò má của anh, "Dĩ nhiên là thích, anh xem em thích Hi San như vậy." Dừng một chút, cô có chút khẩn trương hỏi ngược lại anh, "Anh không thích phải không?"

Trần Uyên Sam vuốt vuốt tay của cô, quay đầu lại nhìn cô, "Làm sao mà không thích được."

Cô nghe lời này thì cười híp mắt không lên tiếng, thấy anh vẫn không có nói tiếp, trong lòng khẽ thở dài.

******

Năm mới năm nay thành phố S cũng chìm trong băng tuyết, bên ngoài trởi lạnh làm cho nước cũng đã đóng băng, ngoài cửa chỉ thấy một mảnh trắng xóa, ở nhà Trần Uyên Sam đã bật máy sưởi lên, lại còn đặc biệt nhờ người làm một cái áo ngủ giữ ấm để cho Nghiêm Thấm Huyên khỏi bị lạnh.

Giao thừa Trần Uyên Sam theo lời của ba Nghiêm mẹ Nghiêm về Nghiêm gia, Cao Nhạn cởi áo khoác dày ra nhìn Nghiêm Thấm Huyên đang vui vẻ nấu ăn trong phòng bếp, đi tới kéo cô quay một vòng, cười híp mắt lắc đầu cảm thán, "Tiểu Sam chăm sóc con tốt thật đấy, thịt trên người con cắt ra mang đi bán chắc cũng được ít tiền."

Cô vừa nghe thấy nhất thời liền không vui, liếc mắt, "Mẹ! Mẹ mắng con giống heo phải không." Cao Nhạn cười cười véo má cô, xắn tay áo lên cùng cô nấu cơm.

Cơm tối có món tôm mà Nghiêm Thấm Huyên thích ăn nhất, trước kia mỗi lần mặc dù rất muốn ăn nhưng lại lười bóc, hiện tại cô hoàn toàn không cần phải phiền não vì vấn đề này, mỗi lần ăn tôm sẽ có Trần Uyên Sam giúp cô bóc vỏ tôm rồi để sẵn vào trong bát cô. Hôm nay cũng không ngoại lệ, Cao Nhạn nhìn Nghiêm Thấm Huyên lắc đầu một cái, "Huyên Huyên, con càng ngày càng lười, con nhìn đi, còn không tự mình bóc vỏ tôm nữa."

Nghiêm Thấm Huyên không nói gì, chỉ nhìn Trần Uyên Sam cười ngọt ngào với anh, anh rửa tay xong đi ra vuốt vuốt tóc cô nói, "Có trách thì trách cháu, cháu chiều cô ấy quen rồi."

Cao Nhạn nhìn Trần Uyên Sam trong lòng thầm nghĩ vận khí của con gái mình tốt thật, nhu hòa nhìn anh nói, "Tiểu Sam, khi nào các con chuẩn bị đi Tokyo?"

"Hai ngày nữa ạ, sau khi con giải quyết xong việc ở thành phố S thì sẽ đi."

Nghiêm Thấm Huyên thấy mẹ nhìn Trần Uyên Sam với ánh mắt hài lòng, lại chuyển hướng nhìn qua ba, thấy Nghiêm Khải hầu như không động tới thức ăn, sắc mặt có chút tiều tụy, vừa nghe bọn họ nói chuyện vừa uống rượu.

"Ba, sao ba không ăn, đồ ăn không ngon sao?" Nghiêm Thấm Huyên luôn luôn rất nhạy cảm, đặt đũa xuống quan sát kỹ sắc mặt của ba.

"Không phải, gần đây dạ dày không được tốt." Nghiêm Khải vuốt vuốt mi tâm, sắc mặt thoáng dãn ra, cầm lấy ly uống vài ngụm rượu.

"Bao tử không tốt còn uống rượu, mẹ cũng không quản nổi ba!" Nghiêm Thấm Huyên cau mày nhìn Nghiêm Khải, đưa tay cầm lấy ly rượu trước mặt ông đặt sang một bên . Cao Nhạn thấy thế bất đắc dĩ lắc đầu, "Nói ông ấy không nên uống, khuyên được mấy câu đã trợn mắt với mẹ rồi, lão già này gần đây tính khí thật kém."

"Nói gì vậy đâu ở trước mặt đứa bé." Nghiêm Khải vẻ mặt căng thẳng, theo bản năng nhìn Trần uyên áo một cái lại bổ túc một câu, "Cuối năm chuyện của công ty quá nhiều, N thị chi nhánh công ty gần đây xảy ra chút vấn đề."

Nghiêm thấm Huyên nghe Nghiêm Khải lời nói, cho hắn trong chén gắp mấy đũa thức ăn, nhìn ánh mắt của hắn nghiêm túc nói, "Cha, ngươi bây giờ còn chưa phải để cho ta toàn bộ đón lấy đến tất cả chi nhánh công ty nghiệp vụ, tựa như N thị nhà kia chi nhánh công ty, ta căn bản hoàn toàn không biết chuyện này. Ta hiện tại ngày ngày ở trong công ty, ta có thể giúp ngươi chia sẻ, không hề hiểu ngươi và Trần uyên áo cũng có thể dạy ta, ta có thể học."

Nghiêm Khải lặng lẽ nhìn cô một lúc, gật đầu một cái không nói gì thêm, rốt cuộc cũng đã chịu động đũa, Cao Nhạn có chút vui mừng sờ đầu con gái, Trần Uyên Sam thu hồi lại ánh mắt đặt ở trên người của Nghiêm Khải, đi theo Nghiêm Thấm Huyên vào phòng bếp lấy thêm đồ ăn.

*******

Đầu năm mới Nghiêm Thấm Huyên cùng với Trần Uyên Sam đã bay đến Tokyo, vừa mới bước ra khỏi cửa hải quan đã thấy Trần Thế Phương cùng với Phùng Khanh và tiểu công chúa Hi San đang đứng ở cửa sân bay chờ bọn họ. Gần đây ba Trần đã tống hết mọi chuyện sang cho con trai mình xử lý, nói đúng ra thì người tài thật là vất vả, khó khăn lắm mới được đi nghỉ ngơi cùng với vợ và con gái ở Tokyo nên ông rất thoải mái, vừa thấy bọn họ là đã sảng khoái đấm con trai một quyền, ngược lại ôn hòa vuốt vuốt đầu Nghiêm Thấm Huyên, "Năm mới vui vẻ, Thấm Huyên." Dứt lời, từ phía sau rút ra một bao lì xì đưa cho cô.

Nghiêm Thấm Huyên sững sờ, trong lòng mặc dù giống hệt trẻ con vui mừng khi được lì xì, nhưng nghĩ tới việc mình đã đi làm rồi lại còn nhận bao lì xì, Trần Uyên Sam làm sao có thể không biết trong lòng cô đang suy nghĩ những gì, dịu dàng nắm lấy bả vai của cô, "Nhận lấy đi."

"Cảm ơn bác trai!" Cô nhận lấy bao lì xì, ngọt ngào nói, "Năm mới vui vẻ bác trai bác gái, chúc hai bác luôn luôn khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi~" Tính tình Phùng Khanh luôn luôn lạnh nhạt, có thân quen như thế nào đi nữa cũng chỉ khẽ gật đầu cười, Nghiêm Thấm Huyên vui vẻ bước tới ôm lấy tiểu công chúa, hai người vui vẻ bước ra ngoài.

Nghiêm Thấm Huyên đã ngưỡng mộ biệt thự hoa anh đào của Trần gia đã lâu, vui vẻ quăng hành lí lại cho Trần Uyên Sam, chuẩn bị theo tiểu công chúa đi thăm quan biệt thự, Trần Uyên Sam kéo cô lại sửa sang lại quần áo rồi hôn cô một cái, "Biệt thự có chút lạnh, cẩn thận kẻo bị cảm đấy."

Sau khi cô đi rồi anh lấy ra một thứ được đóng gói cẩn thận ở trong hộp đưa cho Phùng Khanh, "Dì Khanh, năm mới vui vẻ."

Phùng Khanh nhận lấy mở ra thì sắc mặt có chút biến đổi, đứng ở bên cạnh bà Trần Thế Phương thấy cũng có chút sửng sốt, Trần Uyên Sam cười nhạt nhìn Trần Thế Phương, lấy hành lý đi lên trên lầu.

Buổi tối Nghiêm Thấm Huyên nằm lỳ ở trên giường đếm tiền mà Trần Thế Phương cho, nhìn thấy Trần Uyên Sam vào phòng thì cười híp mắt nhảy bổ vào trong lòng anh, "Ba anh đối với em thật tốt!" Trần Uyên Sam nhìn thấy dáng vẻ dễ thương đó liền đưa tay lên ôm lấy cô, vừa hôn cô vừa tiến lại giường, "Đó là đương nhiên, em đáng yêu vậy ai cũng thích."

Người trong ngực bị anh hôn trong chốc lát đã trở nên chìm đắm, áo đã cởi được một nửa, anh vừa định đặt cô lên trên giường thì suy nghĩ lại, nhanh chóng ép cô vào tường.

"Ừm. . . . . . Lạnh. . . . . ." Cô bị anh ép vào tường hôn mãnh liệt, sống lưng bị bức tường lạnh lẽo làm cho co rúm lại, anh vội vã lui ra, lấy cái chăn lông cừu đặt ở phía sau làm đệm cho cô, tách hai chân cô ra quấn ở hai bên hông mình.

"Tại sao lại muốn ở tường. . . . . ." Anh không để ý tới đèn vội vàng xông tới, đè cô ở trên tường hung hăng ra vào, trong phòng sáng trưng nên đang xảy ra cái gì đều thấy rất rõ ràng, cô chưa từng thử qua cái này, người liền mềm nhũn ra, định nằm sấp trên vai anh.

"Bảo bối. . . . . Em di chuyển đi. . . . . ." Bình thường anh rất nuông chiều cô, thế nhưng vào lúc này không thể để cho cô lười biếng được, nâng hông của cô lên ý bảo cô chuyển động, cô ôm cổ anh cẩn thận ngồi xuống, vừa buông tay ra cái đó lập tức chôn sâu vào cô, anh khẽ thở gấp, mồ hôi rơi như mưa, cô dựa vào nghị lực động mấy cái vẫn không được, vậy nên vẫn là anh hung hăng dày vò cô từ trên xuống dưới không bỏ sót.

"Bảo bối. . . . . .Hôm nay có phải kì an toàn của em hay không?" Cô đã lên đỉnh rất nhiều lần, lúc này đang chống tay vào tường bị anh mạnh mẽ ra vào ở phía sau, càng làm anh càng hăng, đã sắp muốn không chịu nổi, cô cắn ngón tay, nức nở nói, "Em. . . . . . Em không được rồi. . . . . ."

Anh nhẹ nhàng đưa tay ra xoa bộ ngực của cô, cắn răng nhẫn nhịn, trong lòng suy nghĩ liên tục, cuối cùng vẫn là dùng sức đút vào thêm mấy cái nữa rồi rút ra ma sát giữa đùi cô, gầm nhẹ một tiếng.

Nghiêm Thấm Huyên mềm mại để mặc anh dùng khăn lông lau người cho mình, nhìn gò má anh tuấn của anh, trong mắt dần dần có chút ảm đạm.

*******

Ở trong biệt thự chơi hai ngày nên tâm tình của Nghiêm Thấm Huyên rất tốt, buổi chiều mùng sáu đột nhiên cô nhận được một cú điện thoại, giọng nói ngả ngớn củ Vi Diệp từ trong điện thoại truyền ra, "Nghe bác gái nói cậu ở Tokyo, vừa đúng lúc buổi sáng hôm nay tôi có việc phải tới đây, muốn gặp mặt không?"

Nghiêm Thấm Huyên chuyển ánh mắt sang Trần Uyên Sam đang đứng cách đó không xa, cười gian hỏi hắn, "Cậu tới Tokyo làm gì? Có phải vì các em gái Nhật Bản không hả?" Bên kia Vi Diệp sặc một tiếng, "Khẩu vị của Nghiêm Thấm Huyên cậu đúng là càng ngày càng nặng, gặp nhau ở trung tâm thành phố, không mang theo người thân."

Cô cúp điện thoại chạy tới thông báo một tiếng với Trần Uyên Sam, anh suy nghĩ một chút rồi dịu dàng gật đầu, "Khi nào về thì nhớ gọi điện cho anh để anh tới đón, chú ý an toàn." Cô đáp lại một tiếng rồi đi mặc quần áo, trong lòng suy nghĩ có thể có nguy hiểm gì, anh phái người đi theo bảo vệ cô không dưới mười người, đừng nói người, ngay cả con ruồi cũng không thể lại gần cô được.

Giữa mùa đông mà Vi Diệp chỉ mặc bên ngoài khoác áo khoác gió cùng với áo sơ mi mặc trong, Nghiêm Thấm Huyên nhìn hắn mà thấy lạnh run người, có vài tiểu cô nương ở các bàn bên cạnh con ngươi dài ra thiếu điều muốn nhảy bổ vào người hắn, cô lắc đầu bất đắc dĩ, "Lớn lên như vậy thật là khổ sở."

Vi đại thiếu tao nhã nhấp một chút coffee, lười biếng cười với cô, "Tôi hiểu vì sao cậu ghen tỵ với tôi, từ nhỏ cậu chỉ luôn làm nền cho tôi, hiện tại. . . . . ." Hắn nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô, dùng giọng nói vô cùng đau đớn nói với cô, "Người ta chỉ cảm thấy được cậu là phông nền mà thôi."

Nghiêm Thấm Huyên cắn răng nghiện lợi trợn trừng mắt nhìn hắn, hận không thể cào nát mặt hắn, ở dưới gầm bàn hung hăng đá hắn một cước, lông mày giương cao lên, "Mẹ kiếp, dù sao bà đây cũng có người thích, có xấu xí thì người đàn ông của ta vẫn coi ta là bảo bối."

Vi Diệp nghe cô nói thế không nhịn được mà bật cười, nụ cười của hắn làm một tiểu cô nương ngồi bên cạnh hét lên ôm tay che ngực, Nghiêm Thấm Huyên cảm thấy không còn gì để nói, lúc này đột nhiên hắn nói với cô bằng giọng nói nghiêm túc mà trước đây cô chưa từng nghe qua.

"Cậu cho rằng Trần Uyên Sam thật sự tốt như vậy sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status