Cận chiến bảo tiêu

Chương 274: Chơi song phi



Sở Phàm thu cả hai cô bé Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ vào hậu cung, trong lòng rất cao hứng vì mức độ phát triển thuận lợi và vượt qua sức tưởng tượng của hắn. Mà tất cả nhìn như là trùng hợp bởi vì Tô Phỉ đến đây mới sinh ra. Thật ra, ở sau sự trùng hợp này cũng không phải là trùng hợp thật sự mà còn có tính toán.

Thì ra lần trước ở biệt thự Lam Hải, sau khi vụ việc yêu đương vụng trộm bị mỹ nữ hồ đồ Tô Phỉ này phát giác ra, Sở Phàm đã rất khổ sở vì vấn đề làm sao để cho cô bé Tiểu Lâm này cũng nhận ra được là Tô Phỉ đối với hắn cũng đã phát sinh ra quan hệ không thể thay đổi được. Bằng không nếu một ngày nào đó hắn đang cùng Tô Phỉ thân mật một chút mà bị Trầm Mộng Lâm bắt gặp thì việc này quả thật là không thể giải thích được. Sở dĩ hắn quyết định ra tay trước để chiếm lợi thế, là để đối phó với tư tưởng của Trầm Mộng Lâm. Để cho cô biết rõ và thừa nhận Tô Phỉ cùng cô tồn tại.

Cơ hội cuối cùng đã nhanh chóng đến, sau khi Trầm Mộng Lâm nói với hắn rằng ngày hôm nay cônở nhà một mình thì trong đầu Sở Phàm linh quang chợt lóe lên, nghĩ thầm tại sao không lợi dụng cơ hội lần này một lần hành động đối phó với Trầm Mộng Lâm luôn.

Sau khi nghĩ vậy hắn lập tức tìm tới Tô Phỉ, cùng Tô Phỉ bàn bạc về việc này.

Từ sự kiện yêu đương vụng trộm lần trước, sau đó Tô Phỉ đã biết Sở Phàm và Trầm Mộng Lâm làm chuyện gì trong lúc đó rồi. Trong lòng cô cũng muốn cùng Trầm Mộng Lâm đạt đến mức độ cùng chung, đó chính là cùng nhau làm bạn gái của Sở Phàm. Cô và Sở Phàm sau khi trải qua một phen thương lượng và bàn bạc thì Sở Phàm đến nhà Trầm Mộng Lâm trước, sau đó cô lại đến sau và mọi chuyện diễn ra như vừa rồi.

Sở Phàm chính là lợi dụng tấm lòng lương thiện của Trầm Mộng Lâm để tiến hành kế hoạch này. Hắn hiểu rõ chỉ cần Tô Phỉ trong lúc vô ý để lộ ra một chút tin tức yêu mến mình, như vậy thì Trầm Mộng Lâm khẳng định sẽ phát hiện ra. Căn cứ vào bản tính hiền lành và phóng khoáng của Trầm Mộng Lâm, lại còn có tình cảm chị em với Tô Phỉ, cô đương nhiên sẽ tiếp nhận tình cảm của Tô Phỉ đối với Sở Phàm.

Đúng như dự liệu của Sở Phàm, kế hoạch này đã thành công. Mà lúc này phân biệt ôm ấp ỷ ôi hai cô bé này ở hai bên trái phải chính là minh chứng một tốt nhất.

- Tiểu Lâm, Tiểu Phỉ, có thể có được tấm lòng của hai người đẹp các em, anh thật là rất cao hứng. Quả thật là một lần nữa làm tăng lên thêm dũng khí và hy vọng của anh trong cuộc sống.

Sở Phàm tay phải nắm, tay trái ôm, vẻ mặt hạnh phúc nói.

- Em chính mình cũng cảm thấy có một chút tò mò đấy. Tại sao đột nhiên tại sao lại yêu một anh không đẹp trai không tri thức lại vô lại như thế này? Đã thế lại còn hiếu sắc như vậy, ôi, xem ra con mắt của em thật là đã bị che mất rồi.

Tô Phỉ khẽ nhéo lỗ tai Sở Phàm nói.

- Anh còn không đủ đẹp trai sao? Hừ, anh cho rằng cái gì mà Blyde Peter cũng chỉ được đến như anh là cùng chứ gì. Anh thấy tướng mạo của mình so với hắn còn thuận mắt hơn. Về phần tiền bạc, em nói xem ba trăm triệu có tính là có được không?

Sở Phàm ngày hôm qua vừa mới biết được chính mình đã có ba trăm triệu tài sản. Tài sản lên đến hàng trăm triệu đã là nhà giàu rồi. Sau đó nhịn không được, khoe khoang với bạn gái của mình một chút, cố gắng vớt vát một chút thể diện.

Nào biết, lại bị Trầm Mộng Lâm coi thường, cô tức giận nói:

- Ba trăm triệu? Trời ạ, , quá nhiều quá nhiều tiền vậy, chỉ tiếc là em tin tưởng anh có ba trăm đồng.

- … …

Sở Phàm không biết nói gì nữa. Khoát tay áo, nói:

- Thật là tầm nhìn hạn hẹp! Em nhìn lại anh đi, nhìn kỹ một chút tướng mạo của anh. Em cho rằng mục tiêu của anh chỉ là ba trăm triệu thôi hay sao? Mục tiêu của anh cũng không chỉ là những thứ này. Mục tiêu của anh là … Ách, chuẩn xác mà nói cũng không phải là có thật nhiều tiền. Anh cũng không quan tâm đến tiền. Anh quan tâm chính là tất cả thiên hạ.

- Oa, Sở ca ca nói ra mục tiêu của anh thật là vĩ đại. Giờ khắc này, em cảm thấy chính mình nhịn không được phải yêu Sở ca ca đấy nha.

Tô Phỉ mười ngón tay đan vào nhau ở trước ngực, mỉm cười nói.

- Đúng rồi, chúng ta sao biết là Sở ca ca còn muốn giành cả thiên hạ chứ? Sau khi Sở ca ca giành được cả thiên hạ có phải xây dựng hậu cung nữa không đây?

Trầm Mộng Lâm tuy là cười rất đáng yêu, nhưng lại cắn răng nói.

- Tiểu Lâm, em hiểu lầm rồi đấy. Có em và Tiểu Phỉ là anh cũng rất thỏa mãn rồi, còn nói cái gì là hậu cung. Ngất mất. Anh cũng không phải là hoàng đế. Đúng không nào?

Sở Phàm nói, rồi hôn nhẹ một cái lên khuôn mặt xinh đẹp của Trầm Mộng Lâm.

- Hừ, ai biết được anh!

Trầm Mộng Lâm bĩu môi nói.

- Anh lấy hành động để chứng minh tấm lòng của anh. Đúng không Tiểu Phỉ?

Sở Phàm tay phải ôm chặt lấy Tô Phỉ, dùng sức kéo bộ ngực tràn đầy đàn hồi và sung mãn của cô vào sát lồng ngực mình.

Tô Phỉ bị Sở Phàm ép chặt eo thon cảm thấy có chút mỏi mệt, hơn nữa ngực của mình rất nhanh đã bị Sở Phàm ép dẹp lại, cô không khỏi oán giận nói:

- Sở ca ca, anh không nên ôm em chặt như thế chứ. Người ta bị anh ôm đến đau cả thắt lưng rồi đây này. Còn nữa, bộ ngực của người ta còn bị anh ép thành cái dạng gì rồi? Thật là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!

- Hả? À, việc này, việc này, trong lòng anh đúng là rất cao hứng cho nên kìm lòng không được. Vả lại, Tiểu Phỉ, bộ ngực của em quả thật rất mê người, cho nên…

Sở Phàm lời còn chưa dứt đã bị Trầm Mộng Lâm nắm lấy lỗ tai, giọng chất vấn nói:

- Bộ ngực của Tiểu Phỉ mê người còn của em thì không mê người sao?

- Không, không phải thế. Tiểu Lâm, em nhẹ nhẹ một chút đi, của em cũng mê người mà. Hai người bọn em mỗi người một vẻ thôi!

Sở Phàm vội vàng cầu xin tha thứ nói.

- Vậy anh nói rõ một chút như thế nào là mỗi người một vẻ nào?

Trầm Mộng Lâm rất điềm đạm cười hỏi.

Con ngươi Sở Phàm xoay chuyển một vòng, cười khan một tiếng, nói:

- Việc này chỉ có thể là hiểu ngầm chứ đúng là không thể nói ra được. Thật sự đấy. Huống chi anh, anh cũng không có sờ qua bộ ngực của Tiểu Phỉ mà, làm sao mà so sánh được?

Sở Phàm cũng không dám cùng Tiểu Lâm và Tiểu Phỉ bình luận về bộ ngực thêm gì cả, bằng không nói nhỡ mồm một câu thôi thì chắc chắn là sẽ bị đánh ngay.

Hắn vừa mới dứt lời đã thấy thắt lưng bên phải tê rần. Tô Phỉ đang âm thầm dùng sức nhéo hắn. Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Phỉ có vẻ rất tức giận. Trong lòng cô thầm nghĩ: "Hừ! Còn dám nói là chưa có sờ qua bộ ngực của người ta nữa. Cái đêm nọ ở biệt thự Lam Hải anh cũng xoa nắn vân vê ngực người ta mãi còn gì. Vậy mà bây giờ lại nói chưa có sờ qua. Véo chết anh đi này. Chết đi !"

Sở Phàm bị Tô Phỉ nhéo đau buốt một hồi, nhưng hắn cũng không dám lên tiếng. Hắn hiểu rõ là điều vừa nói đã đắc tội với Tô Phỉ, nhưng mà ở trước mặt Trầm Mộng Lâm thì đành phải nói như vậy chứ. Dù sao trước mặt Trầm Mộng Lâm, coi như quan hệ của Sở Phàm và Tô Phỉ là vừa mới được xác lập thôi. Như vậy Sở Phàm làm sao có thể ở trước mặt lại dám liều lĩnh khiếm nhã với bộ ngực của Tô Phỉ được chứ?

- Anh cảm thấy anh không thể ngồi ở giữa hai cô tiểu ma nữ các em được. Các em ở hai bên giáp công lại, anh cũng chịu không nổi.

Sở Phàm giơ tay đầu hàng, nói.

- Không được đi. Sở ca ca, em thích được dựa sát vào trong lồng ngực của anh mà.

Tô Phỉ kéo mạnh cánh tay của Sở Phàm, nói.

- Đúng vậy anh Sở, nếu không em xịch ra một chút cho anh và Tô Phỉ hai người một thế giới nhé. Anh không phải là chưa được sờ qua bộ ngực của Tô Phỉ sao? Bây giờ chỉ có xem xem Phỉ Phỉ có nguyện ý để cho anh sờ lâu hay mau thôi.

Trầm Mộng Lâm cười duyên nói.

- Oa, Tiểu Lâm, da mặt của bồ lúc này sao lại trở nên dày như vậy chứ? Nói ra những việc này mà cũng không xấu hổ ư?

Tô Phỉ nói.

- Có cái gì mà thẹn thùng? Để cho bồ tiếp xúc một thời gian với Sở ca ca là sẽ biết được lời tớ nói rõ ràng như thế nào thôi.

Trầm Mộng Lâm nói.

- Có đúng không, Sở ca ca? Có bao nhiêu rõ ràng thế? Ai nha, Sở ca ca, anh đúng là vô lại đấy. Anh lại đưa tay luồn vào bên trong quần của người ta, vô lại. Anh như thế này khiến cho người ta thật là khó chịu.

Tô Phỉ đột nhiên vừa nói vừa đấm một hồi lên bộ ngực Sở Phàm, nói.

Sở Phàm sửng sốt, vẻ mặt có chút xấu hổ, thầm nghĩ: "Cô bé Tô Phỉ này sao lại nói thẳng như vậy chứ?" Hắn nhìn Trầm Mộng Lâm, "Ha ha" cười gượng, nói:

- Anh, anh như thế này không phải là thay đổi hành động sao?

- Hừ, anh chỉ biết chăm sóc Phỉ Phỉ cũng không có chăm sóc em!

Trầm Mộng Lâm nói, giọng điệu dường như có chút dấm chua.

- Tiểu Lâm, ai bảo dáng người của tớ đẹp hơn so với bồ, đúng không Sở ca ca?

Tô Phỉ một hồi đắc ý nói.

- Phỉ Phỉ, bộ ngực bồ so với tớ thì lớn hơn một chút, còn mông cũng lớn hơn một chút thôi. Có cái gì đâu. Làn da của tớ trơn nhẵn hơn so với bồ đó.

- Ai nói chứ? Làn da của tớ cũng rất là gợi cảm chứ, da màu vàng, hơn nữa cũng rất là sáng bóng.

- Đùi của tớ xinh đẹp hơn bồ đây.

- Ngực tớ mê người hơn so với bồ.

… … … …

Sở Phàm nhìn hai cô gái nhỏ này vì tranh thủ tình cảm của hắn mà thành ra một trận đại chiến nước bọt. Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một cảm giác tự hào, sau cùng lớn tiếng nói:

- Dừng, dừng, anh không phải nói rồi sao, hai em đều xinh đẹp như nhau gợi cảm như nhau mê người như nhau. Các em mỗi người một vẻ, vì anh tranh giành như thế này mà xem được sao?

- Hừ, ai vì anh chứ? Da mặt dày!

Trầm Mộng Lâm tức giận nói.

- Đúng rồi, cũng không lấy gương mà xem lại chính anh đi.

Tô Phỉ rất là "khinh miệt" nói.

Sở Phàm vừa nghe đã ngây cả người. Vừa rồi hai người vẫn còn tranh cãi kịch liệt thế nào lại nhanh như vậy hợp thành một khối để đối phó hắn chứ?

Xem ra tâm tư của những cô gái xinh đẹp thật là so với mò kim đáy biển vẫn còn khó hơn.

- Đúng rồi, Sở ca ca, anh, quần của anh đã được kéo lên từ lúc nào rồi? Em nhớ kỹ vừa mới ở trong phòng Tiểu Lâm vẩn còn mở ra kia mà?

Tô Phỉ nhìn phần dưới cơ thể Sở Phàm, trực tiếp hỏi.

Sở Phàm ngay lập tức sửng sốt, trừng mắt nhìn Tô Phỉ. Cô bé này nói chuyện có đúng hay không là quá mất lịch sự? Trực tiếp hỏi thẳng cái vấn đề riêng tư và bí mật này sao? Tuy rằng quan hệ đã được xác lập nhưng ít ra cũng phải giữ gìn hình ảnh một thiếu nữ có chút dè dặt chứ?

Sau khi Tô Phỉ hỏi như vậy thì Trầm Mộng Lâm khi đó cũng cảm thấy xấu hổ, nóng nóng lên, thân thể cũng nóng lên. Cô đương nhiên biết rõ câu trả lời. Trước khi Tô Phỉ đến, cô cùng với Sở Phàm ở bên trong nhà bếp trình diễn làm trò kích thích triền miên vẫn còn rõ mồn một ở trong mắt, làm rung động tâm hồn cô.

- Tiểu Lâm, bồ, mặt của bồ làm sao lại trở nên hồng như vậy?

Tô Phỉ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Trầm Mộng Lâm lên tiếng hỏi.

- Ách, có thể, có thể là thời tiết khô nóng cho nên sắc mặt có chút hồng lên thôi.

Trầm Mộng Lâm vẻ mặt có chút mất tự nhiên nói.

- Không đúng không đúng, mau nói thật ra. Trước khi tớ tới đây, hai người cô nam quả nữ ở trong phòng làm cái gì vậy hả?

Tô Phỉ chất vấn hỏi.

- À? Tớ, tớ với Sở ca ca nói chuyện phiếm mà.

Trầm Mộng Lâm sắc mặt đã đỏ lại càng đỏ thêm, nói.

- Nói chuyện phiếm sao? Tớ còn lâu mới tin, hừ, tớ đi vào tại sao Sở ca ca lại đi trốn vào bên trong tủ quần áo chứ? Mà khóa quần vẫn còn chưa được kéo lên, có đúng hay không là vội vội vàng vàng mặc quần vào mà chưa kịp kéo lên?

Tô Phỉ đặt câu hỏi câu sau sắc bén hơn câu trước, mỗi câu hỏi lại càng tiếp cận bản chất của sự tình.

Trầm Mộng Lâm trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, Phỉ Phỉ ngày hôm nay sao khả năng quan sát lại trở nên mạnh mẽ như thế này? Trước đây chưa từng thấy cô ta biểu hiện ra như thế bao giờ.

Trầm Mộng Lâm đâu có biết rằng Tô Phỉ đã sớm biết rõ Sở Phàm đang ở trong nhà cô, cũng đoán được Sở Phàm chắc chắn sẽ cùng Trầm Mộng Lâm ân ái triền miên. Bởi vì căn cứ vào bản tính không kìm được nữ sắc như vậy của Sở Phàm mà đoán được chắc chắn hắn sẽ làm như vậy.

- Tiểu Lâm, em rốt cuộc muốn nói cái gì thì nói ra đi. Làm gì mà cứ phải như thế này kẻ đuổi người chạy chứ.

Sở Phàm dường như là ám chỉ Tô Phỉ.

Tô Phỉ vẻ mặt đã hơi ửng đỏ, răng khẽ cắn ngón trỏ của mình, cuối cùng nói:

- Tớ, trước khi tớ đến hai người có phải là có phải đang làm chuyện đó không?

- Chuyện đó, chuyện đó là chuyện gì vậy?

Sở Phàm vẻ mặt cười xấu hỏi.

Mà Trầm Mộng Lâm mặt đỏ bừng đã sớm cúi đầu.

- Chính là nam và nữ cùng nhau làm chuyện đó chứ sao? Chính là ở trên giường làm chuyện đó đó

Tô Phỉ vừa nói vừa để hai ngón tay cái lại gần nhau.

Trái tim Trầm Mộng Lâm đập mạnh dữ dội, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.

- Anh nói thật, Tiểu Phỉ em nói không sai, khi đó anh và Tiểu Lâm đang làm chuyện ấy. Bởi vì anh chịu không nổi sự hấp dẫn của Tiểu Lâm.

Sở Phàm hoàn toàn thừa nhận.

Trầm Mộng Lâm trong lòng lại đang trách Sở Phàm, như thế nào lại không để ý đến cảm nhận của mình chứ? Thế là cô lại bí mật nhéo Sở Phàm vài cái.

- Vậy, vậy anh chịu được hấp dẫn của em chứ gì?

Tô Phỉ hờn dỗi nói.

Sở Phàm sau khi nghe vậy thì choáng. Trầm Mộng Lâm cũng sốc. Tô Phỉ tiếp tục nói:

- Em mặc kệ, Tiểu Lâm cùng anh làm chuyện đó em cũng muốn cùng với anh làm chuyện đó.

- Ách, việc này… …

Sở Phàm nhìn về phía Trầm Mộng Lâm. Trầm Mộng Lâm sắc mặt đỏ bừng nói:

- Vậy, vậy tớ tránh đi một chút. Sở ca ca, anh nên thỏa mãn cho Phỉ Phỉ đi.

- Tiểu Lâm, bồ việc gì phải tránh đi chứ. Không phải ba người chúng ta cùng làm cũng được sao? Ba người chúng ta cũng có thể cùng làm chuyện đó được mà.

Tô Phỉ sắc mặt cũng đỏ lên nói.

Sở Phàm sau khi nghe vậy nhịn không được phải nuốt nuốt nước miếng, thân thể nhanh chóng nổi lên phản ứng kịch liệt. Hắn liên tục nuốt vài ba ngụm nước miếng sau đó mới nói:

- Ý tứ của Phỉ Phỉ là chúng ta cùng nhau chơi song phi.

- Song phi? Cái gì gọi là song phi chứ?

Trầm Mộng Lâm dường như có chút không hiểu.

Tô Phỉ cười duyên một tiếng, nói:

- Song phi chính là một người nam và hai người nữ cùng nhau làm chuyện đó.

- Á? Sở ca ca, anh hư thật đấy.

Trầm Mộng Lâm nói rồi bàn tay trắng như phấn nắm lại đấm liên tục vào Sở Phàm.

- Cái này kêu là hư sao? Còn có cái hư hơn nữa đây.

Sở Phàm nói xong nhào về phía Trầm Mộng Lâm, nhấn cô ngã xuống ghế sofa, hai tay chụp về phía bộ ngực của cô. Trầm Mộng Lâm ngay lập tức nhịn không được yêu kiều kêu lên một tiếng.

- Sở ca ca, em cũng muốn!

Thanh âm yểu điệu kia của Tô Phỉ cũng truyền tới.

Sở Phàm vừa quay đầu lại thì trở nên ngây dại. Cuối cùng cũng nhìn thấy Tô Phỉ đã cởi hết cả bộ quần áo bó sát mặc ở trên người cùng với dây đeo rồi. Quả thật là cô không có mặc nội y, bởi vậy bộ ngực cực đại cao vút và tròn trĩnh kia giống như là một quả bóng chuyền trực tiếp phơi bày ra. Bộ ngực đầy đặn và cao vút cùng với nước da gợi cảm màu lúa mạch kia phối hợp với nhau nhìn qua quả là mê người cực kỳ. Có thể nói là không có cách nào ngăn cản được sự mê hoặc.

Sở Phàm chỉ hai ba phát là cởi hết quần áo đang mặc ở trên người ra. Sau đó nhào về phía Tô Phỉ, môi đặt ở trên cặp môi khêu gợi của cô, sớm đã nắm trọn bộ ngực gợi cảm mê người của Tô Phỉ vào trong lòng bàn tay mà vuốt ve.

Ngay lập tức, tiếng rên rỉ mê người của Tô Phỉ dần dần vang lên.

- Sở ca ca, em giúp anh cởi quần ra nhé.

Trầm Mộng Lâm nói xong liền nhào tới, hai tay hoạt động bên hông của Sở Phàm, cái lưỡi thơm tho của cô lúc này hôn lên lưng của hắn. Có khi cô lại đùa nghịch mà gãi gãi vào phần eo của Tô Phỉ. Ai kêu cô ta đang chiếm lấy nụ hôn và những cái vuốt ve của Sở ca ca chứ?

Song phi ơi là song phi. Trong phòng liên tục truyền ra những tiếng rên rỉ say đắm của Tô Phỉ và hơi thở dồn dập của Trầm Mộng Lâm. Sở Phàm và hai cô bé này đang chơi trò song phi, chính xác mà nói thì phải là đang đi vào giai đoạn song phi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status