Cận vệ của người đẹp

Chương 102





Chương 102: Đổi trắng thay đen

Triệu Dương nhìn ra được sự lo lắng của Tô Linh, anh ra hiệu cho cô đừng nói gì, rồi quét mắt nhìn một vòng xung quanh căn phòng, cuối cùng cũng thấy chiếc giày cao gót thất lạc kia.

Anh bước tới nhặt giày lên, cầm khăn lau chùi sạch sẽ, sau đó ngồi xổm nắm lấy mắt cá chân nhỏ nhắn của Tô Linh trong lòng bàn tay.

Tô Linh muốn tránh né, không phải là xấu hổ, mà là không tự nhiên.

Một là kiểu đối xử này khiến toàn thân cô không thích ứng được, cô và Triệu Dương chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, hành động thân mật này quá xa lạ với cô.

Hai là cô lo lắng Triệu Dương mất mặt, để một người đàn ông mang giày cho phụ nữ trước mặt nhiều người thì đúng là mất thể diện.

“Đừng cử động, cẩn thận mảnh thủy tinh đâm vào chân”.

Triệu Dương cảm thấy chẳng sao cả, anh cưng chiều vợ mình, quan tâm người khác nghĩ thế nào làm gì?

Anh mặc kệ những ánh mắt kỳ lạ xung quanh, trước tiên anh tỉ mỉ lau đi những mảnh vụn thủy tinh dính trên chân Tô Linh, sau đó mới đút bàn chân nhỏ nhắn vào trong giày.

Sắc mặt Tô Linh hơi phức tạp, cả quá trình cô không nói một lời, cứ cảm thấy giống như lần đầu quen biết Triệu Dương, người này theo chủ nghĩa đàn ông trưởng thành, trở nên quan tâm cô từ khi nào vậy?

Triệu Dương đứng dậy, nhìn quản lý và nói: “Giám đốc Tô bị thương rồi, phải đến bệnh viện xử lý trước, tôi ở lại giải quyết những chuyện phía sau”.

Quản lý suy nghĩ một lát, người vây xem xung quanh càng lúc càng đông, để lộ chuyện này ra ngoài sẽ có ảnh hưởng không hay, nếu để hai người phụ nữa rời khỏi đây thì cũng có thể phân tán sự chú ý.

Hơn nữa, hai người phụ nữ thôi mà, ở lại đây trái lại còn là một phiền toái, chẳng làm được gì ra trò.

Quan trọng nhất là một khi người bị thương rời đi thì chuyện này sẽ không có liên quan gì đến cậu lạc bộ nữa, sau này chuyện này giải quyết thế nào, chẳng phải vẫn cần dựa vào cái miệng của hắn sao?

Lợi nhiều hơn hại, quản lý suy nghĩ một lát rồi đồng ý.

Nhưng Tô Linh lại không đồng ý: “Không được, tôi không đi, tôi muốn xem bọn họ dám là gì tôi? Lẽ nào không còn pháp luật nữa à?”

Cô thư ký bên cạnh cũng hùa theo: “Đúng vậy, muốn đi thì cùng đi!”

Triệu Dương mắng thư ký một câu: “Cô đi theo để thêm loạn nữa à?”

Cô thư ký trợn tròn mắt, gương mặt tủi thân đã đỏ ửng lên.

Triệu Dương tự biết mình nặng lời, nhưng cũng không thèm xin lỗi, anh vội nói với Tô Linh: “Vết thương trên mặt cô phải xử lý ngay lập tức, nếu không sẽ để lại sẹo, tôi ở đây nói chuyện với bọn họ, cùng lắm thì đền tiền, bọn họ không dám làm gì tôi đâu”.

“Tôi không đi!”

Tô Linh không dễ bị lừa như vậy, chuyện hôm nay xảy ra rất kỳ lạ.

Lúc này đầu óc cô mơ hồ, nhất thời không nghĩ ra mấu chốt vấn đề nằm ở đâu, nhưng có một điều cô có thể chắc chắn, nếu để Triệu Dương ở lại một mình thì tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện.

Cô cũng biết ở lại không giúp được gì, còn về có phải cô đang lo lắng cho Triệu Dương hay không thì tạm thời không nghĩ được nhiều như vậy.

Triệu Dương thấy không khuyên được cô nên dứt khoát ra tay.

Cô thư ký giật mình, cũng không biết Triệu Dương dùng cách gì, đến khi cô ấy phản ứng lại thì Tô Linh đã ngất xỉu.

Triệu Dương nhìn chằm chằm cô thư ký và hỏi: “Tôi có thể tin tưởng cô không?”

Cô thư ký vội gật đầu, trong lòng rối bời, vừa nãy nếu không phải người đàn ông trước mặt này xuất hiện thì cô ấy đã bị hai tên say rượu ức hiếp rồi.

Mặc dù tên này trông hơi hung dữ, nhưng lại quan tâm giám đốc Tô, cô ấy cũng không biết anh có quan hệ gì với giám đốc Tô?

Triệu Dương nói tiếp: “Vậy được, cô đưa giám đốc Tô đến bệnh viện Thiên Châu, tôi đưa cho cô số điện thoại của người này, cô cứ nói là bạn của tôi, đến nơi sẽ có người chăm sóc cô ấy”.

Cô thư ký ghi nhớ tên và số điện thoại mà Triệu Dương vừa đưa, khi đi ra cửa mới nhớ ra và hỏi: “Vậy anh thì sao?”

Triệu Dương mỉm cười tỏ vẻ không sao đâu, cứ yên tâm: “Cô đi trước đi, tôi xử lý xong chuyện này sẽ đến đó tìm hai người!”

Đợi hai người họ rời khỏi đó, cửa phòng VIP bị người khác đóng chặt từ bên ngoài.

Quản lý cười khẩy và nói: “Gan cũng không nhỏ nhỉ, tốt nhất cậu nên hi vọng giám đốc Hàn không sao, nếu không hôm nay cậu đừng hòng ra khỏi đây”.

Triệu Dương lùi lại hai bước, ngồi xuống ghế sofa và nói: “Tôi cũng hi vọng hắn không sao, nếu không thì thật sự lời cho hắn rồi!”

Không ngoài dự liệu, phía câu lạc bộ không báo cảnh sát, suy cho cùng chuyện này không vẻ vang gì, ầm ĩ đến đồn cảnh sát cũng không có lợi.

Chẳng mấy chốc, bác sĩ riêng của câu lạc bộ đã nhanh chóng bước đến, sau khi kiểm tra và xử lý một hồi, giám đốc Hàn dần dần khôi phục ý thức.

Quản lý hỏi một câu: “Thế nào rồi?”

“Vẫn ổn, thủy tinh công nghiệp không có góc cạnh, ngày mốt sẽ tự loại bỏ, quá trình đó có thể sẽ hơi đau, có điều để an toàn, tôi kiến nghị nên đến bệnh viện phẫu thuật thì tốt hơn”.

Sau khi bác sĩ rời khỏi phòng, giám đốc Hàn bắt đầu chửi bới: “Khốn nạn, không thể bỏ qua như vậy! Quản lý Tề, tôi bỏ tiền ra để vui chơi giải trí ở câu lạc bộ De-Royale của các người, kết quả bị người ta đánh thành thế này? Chuyện hôm nay anh nhất định phải cho tôi một lời giải thích thỏa đáng!”

“Giám đốc Hàn, anh yên tâm, De-Royale của chúng tôi sẽ phụ trách chuyện này”.

Quản lý Tề quay đầu sang, khi ánh mắt nhìn vào Triệu Dương, giọng điệu hắn bắt đầu trở nên lạnh lùng: “Cậu này, cậu cũng nghe thấy yêu cầu của giám đốc Hàn rồi đấy, tôi đến làm người giảng hòa, bồi thường đi, cậu thấy thế nào?”

Triệu Dương suy nghĩ một lát, sau đó khoanh hai tay trước ngực và nói: “Được, không thành vấn đề!”

Quản lý Tề nhíu chặt mày, có bối cảnh của De-Royale là chỗ dựa, khiến hắn không sợ bất kỳ kẻ ác nào, dù kẻ hung ác tàn nhẫn thế nào đi nữa thì cứ đánh gãy xương vứt ra ngoài là được.

Nhưng tên nhóc trước mặt khiến người khác không nhìn ra được đằng sau nông sâu thế nào, nếu không phải phía trên dặn dò thì hắn thật sự không muốn đắc tội.

Dù sao giám đốc Hàn chỉ là một hội viên mới của cậu lạc bộ, cho dù làm xong những chuyện ngang ngược miễn cưỡng này cũng không vẻ vang gì, huống hồ bị người ta đánh đến tận cửa, vậy lại càng mất mặt.

Mặc dù trong lòng quản lý Tề khinh thường, song ngoài miệng vẫn hùng hổ dọa người: “Cứ như vậy đi, hai trăm nghìn là số tiền bồi thường cho giám tốc Hàn, còn về tổn thất của De-Royale, chỉ cần giám đốc Hàn hài lòng với cách xử lý này thì tôi có thể không truy cứu nữa”.

Cứ bỏ qua như vậy ư?

Giám đốc Hàn hé miệng, vốn dĩ còn muốn tăng thêm điều kiện, ít nhất cũng phải để thằng ranh kia quỳ xuống dập đầu nhận sai với mình.

Kết quả thoáng thấy ánh mắt của Triệu Dương, đột nhiên hắn rùng mình.

Cảm giác bên bờ chết chóc vừa nãy lại lần nữa xuất hiện, bao gồm cả cảm giác đau nặng trĩu của bụng dưới, còn có đũng quần ướt đẫm kia, đều nhắc nhở hắn hậu quả nếu đắc tội với Triệu Dương.

Giám đốc Hàn lạnh lùng hừ một tiếng, coi như ngầm thừa nhận.

Quản lý Tề quay sang nhìn Triệu Dương, hỏi một cách lịch sự: “Bên phía cậu thì sao?”

Triệu Dương nhún vai: “Tôi cũng không thành vấn đề”.

Lần này đến phiên quản lý Tề bất ngờ, hai trăm nghìn không phải con số nhỏ, thằng ranh này vậy mà không cần suy nghĩ đã đồng ý rồi sao? Lẽ nào tin tức mà họ biết được có nhầm lẫn gì?

Không đợi hắn đoán tiếp, Triệu Dương đã lên tiếng: “Sau đó thì sao?”

Quản lý Tề ngạc nhiên hỏi: “Sau đó gì?”

Triệu Dương thản nhiên hỏi: “Điều kiện các người đưa ra tôi đã chấp nhận rồi, vậy bồi thường bên phía chúng tôi thì sao?”

Giám đốc Hàn cướp lời trước: “Bồi thường? Tao bồi thường cái gì? Mày đánh tao thành thế này, còn muốn tao bồi thường cho mày nữa ư?”

Triệu Dương nhắc nhở: “Sở dĩ tôi đánh anh, là vì anh làm giám đốc Tô bị thương, nhưng tôi cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ!”

Giám đốc Hàn bị dọa ngu người, còn không đủ sao? Lẽ nào hắn thật sự muốn giết mình?

Giám đốc Hàn sợ hãi lùi về sau mấy bước, trên gương mặt cũng đầy vẻ hoảng hốt.

Quản lý Tề cắt ngang đoạn đối thoại của họ: “Tôi không hiểu lời cậu Triệu nói, giám đốc Tô bị thương từ khi nào? Sao tôi không nhìn thấy vậy?”

Giám đốc Hàn cũng là người thông minh, lập tức lớn tiếng nói: “Đúng, đúng, không sai, giám đốc Tô tự ngã không liên quan gì đến tao!”

Quản lý Tề cười chế giễu: “Cậu xem, tất cả đều là hiểu lầm, cậu làm giám đốc Hàn bị thương mới là sự thật”.

Triệu Dương cũng không tranh cãi: “Chỉ hươu nói ngựa, đổi trắng thay đen, các người muốn chơi xỏ tôi đúng không?”

Đã đến nước này, sự nghi ngờ trong lòng anh cuối cùng cũng đã được giải thích rõ.

Mọi chuyện trong tối hôm nay, đều là cái bẫy nhắm vào Tô Linh, ngay cả câu lạc bộ De-Royale cũng có liên quan đến việc này!





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 490 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status