Canh bạc tình yêu

Chương 37



Chuyển ngữ: Pussycat

Chỉnh dịch: Mon

***

Năm năm trước? Dư Y ngẩn ngơ, thời gian như bỗng nhiên ngừng lại tại giây phút này, nước mắt ở trong mắt không hề lay động.

Năm năm trước, Nhạc Bình An bị bắt vào tù. Dư Y ở ngay trên lầu hai, trơ mắt nhìn cha ngồi vào xe cảnh sát. Xe cảnh sát nhiều như vậy, huy động nhân lực chỉ để bắt một mình Nhạc Bình An.

Cây đổ thì bầy khỉ tan, trong một đêm nhà họ Nhạc trở nên trống trơn, mẹ Dư Y một mình chống chọi, tìm người giúp đỡ khắp mọi nơi, nhưng không ai dám vươn tay. Chứng cớ vô cùng xác thực, tội danh đã định, vùng vẫy như thế nào cũng đều phí công. Tháng tư năm ấy, phiên tòa sơ thẩm tuyên án, Nhạc Bình An không có đòi kháng án.

Trước đó Dư Y đã ít nói chuyện với Nhạc Bình An. Hồi cấp ba cô luôn quấn quýt lấy Nhạc Bình An đòi mang cô đi dự tiệc, rồi lại luôn mang vẻ mặt không vui đối với ông, vì thế mẹ Dư Y thường xuyên trách móc cô. Nhạc Bình An vẫn một mực cưng chìu, chỉ cho là cô tới tuổi phản nghịch, nên thường mua quà đến dỗ dành cô, chưa từng có một câu bất mãn.

Cho đến khi Dư Y học đại học, cô bắt đầu rời xa nhà, rời xa Nhạc Bình An, không còn quấn quýt lấy ông đi dự tiệc, ngay cả cuối tuần về nhà cũng cố gắng hết sức tránh né ông. Nhạc Bình An cùng mẹ Dư Y đều vô cùng khó hiểu, nhưng lại không biết làm thế nào với cô, nên cưng chìu như thế nào thì vẫn như thế đấy. Nhạc Bình An dành thời gian đến nhà trọ Dư Y thuê để thăm cô, nhiều lần đều là tay xách nách mang. Đối diện với vẻ mặt lạnh lùng của Dư Y, ông vừa cười vừa muốn sờ đầu cô thì bị cô tránh né, Nhạc Bình An luôn ngượng ngùng thu tay lại. Mỗi lần trước khi rời đi đều lặp lại lời nói giống nhau: “Nhất Nhất, con ngoan một chút, lần sau ba lại đến thăm con!”

Bỗng nhiên Dư Y không thấy rõ gì cả, cảnh tượng trước mắt trở nên nhoà đi, một lát sau nước từ trong mắt rơi xuống, cô mới nhìn rõ Nguỵ Tông Thao ở trước mặt.

“Suốt ba năm, hoặc có lẽ là bốn năm, tôi đã không gọi ông một tiếng ba.”

Đến khi cô muốn gọi, cô phát hiện đã không gọi được nữa.

Mẹ mang theo cô vào tù thăm cha, cha vẫn ở đó cười, nụ cười chua xót, ánh mắt chờ đợi nhìn Dư Y. Dư Y há miệng, cổ họng như là bị chặn lại. Mấy tháng này cô chưa bao giờ khóc, cũng rất ít nói, cả ngày bên tai đều có những âm thanh ồn ào, nhắm mắt lại chính là cảm giác choáng váng, cô cảm thấy rằng bản thân mình bị bệnh nên mơ hồ rồi.

Cho đến một ngày, chính là ngày gặp mặt người nhà lần cuối cùng trước khi Nhạc Bình An chấp hành án tử hình, Nhạc Bình An hỏi cô: “Nhất Nhất, tại sao mấy năm nay con lại giận ba? Ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói với ba?”

Dư Y trầm mặc thật lâu mới khẽ trả lời: “Lúc lên lớp 11, con phát hiện ba ngoại tình, còn có con riêng, ba gửi cho bọn họ một khoản tiền lớn.” Bắt đầu từ khi đó cô đã để ý chặt chẽ hướng đi của Nhạc Bình An, thậm chí theo dõi ông đến tận quán trà, nhìn thấy ông cùng vào cùng ra với một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi. Cô đợi ở bên ngoài quán trà suốt hai giờ đồng hồ, dầm mưa suốt hai giờ. Chính người phụ nữ này làm cho cha cô lén lút vụng trộm ở đây, cũng chính người phụ nữ này đã khiến cho cô không bao giờ chịu nói chuyện với cha lời nào nữa.

Nhạc Bình An sửng sốt hồi lâu, cuối cùng mở miệng, giọng nói khàn khàn, hơi run một chút. Ông cười nói: “Là vì nguyên nhân đó? Nhất Nhất, lẽ ra con nên nói sớm một chút.”

Về sau Dư Y giống như bây giờ, cô rơi lệ trước mắt Nhạc Bình An, từ lặng lẽ chảy nước mắt lúc đầu cho đến cuối cùng thì khóc khàn cả giọng. Cô không muốn xa rời Nhạc Bình An, kêu gào gọi ông “ba, ba”. Cô chưa bao giờ điên như vậy, như là muốn đem tiếng ba trong bốn năm gọi cho hết trong một ngày này

. Cô chỉ vào người quản giáo vừa khóc vừa mắng, cô mặc kệ Nhạc Bình An phạm tội gì, cô chỉ cần cha có thể trở về. Cô chưa bao giờ giống như ngày hôm đó, hối hận đến nỗi muốn chết đi ngay lập tức, cô muốn chết cùng với cha!

Cho đến khi cô tỉnh lại thì đã đứng trước tang lễ của Nhạc Bình An, không nói một lời, không khóc không cười, âm thanh ồn ào bên tai rốt cuộc dần dần trở nên rõ ràng, thì ra là có người đang gọi: Nhất Nhất, con ngoan ngoãn một chút, lần sau ba lại đến thăm con.

Cưng chìu và hiền từ, cô muốn nghe cả đời.

Dư Y khóc đến run cả người, lồng ngực của người bên cạnh thật ấm áp, rộng lớn hơn so với cha, cứng rắn hơn so với cha. Cô không nghĩ ra vì sao lại lãng phí bốn năm thời gian, vì sao mỗi lần đều làm mặt lạnh với cha, vì sao ngoảnh mặt làm ngơ đối với sự cưng chìu của ông.

Cô lại nghĩ rằng tất cả đều là do sự ấu trĩ của mình, sự tự cho là đúng của mình. Cô nghĩ rằng cha thật có lỗi với mẹ, cô nghĩ rằng giấu giếm mới là lựa chọn tốt nhất, cô nghĩ rằng mình thật là vĩ đại, một mình chịu đựng những đau khổ này, giúp đỡ cha “giả dối” ở trước mặt mẹ. Cô làm cho cha cô mất mát bốn năm, mà bốn năm này cha hoàn toàn không biết nguyên nhân, vẫn yêu thương cưng chìu cô, coi cô như báu vật, gặp ai cũng khoe: “Nhất Nhất nhà tôi lại đạt giải thưởng!” Nhưng cô không có đem giải thưởng đến chia xẻ cùng với ông!

Nguỵ Tông Thao ôm chặt cô, đột nhiên cảm giác trong lòng khác thường, sự khác thường này dần dần phóng to theo tiếng khóc của Dư Y. Cô sao lại khóc đến cực kỳ bi thương như thế. Anh dùng sức ôm chặt Dư Y, khẽ dỗ dành cô, nói: “Đừng khóc, đừng khóc nữa.”

Dư Y buồn bã ở trong lòng anh, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Cha bị xử chết, mẹ thì bị bệnh chết theo, nhưng nhà họ Nhạc vẫn còn, tiếng tăm rộng lớn. Lần cuối cùng cô sử dụng quyền lợi của nhà họ Nhạc chính là đổi sang họ mẹ, chuyển trường, loại bỏ mọi dấu vết mình là người nhà họ Nhạc. Không còn ai biết cô là ai, tìm kiếm cô khắp nơi không ra. Một mình cô đi du lịch khắp mọi nơi, từ bắc bán cầu đến nam bán cầu, đứng trên thảo nguyên bát ngát, trong sa mạc mênh mông. Cô tìm không thấy một gia đình, không ai ở bên cạnh cô nói với cô “Nhất Nhất, con ngoan ngoãn một chút”, không ai biết cô họ Nhạc. Cô làm “Dư Y” thật vui vẻ, thế nhưng hôm nay có người kêu cô “cô Nhạc”, từ khi bước ra khỏi toà biệt thự này cho đến sau khi ăn xong trở về, kêu cô suốt bảy lần, nhắc nhở cô họ Nhạc, nhắc nhở cô…

“Ba của tôi là bị người nhà họ Nhạc tố cáo…”

Ông nội của cô, chú bác của cô, bọn họ muốn vì đại nghĩa diệt thân, bọn họ thu thập chứng cớ, đưa Nhạc Bình An lên pháp trường, cuối cùng bọn họ chủ trì tang lễ, đưa người thân nhất của mình đoạn đường cuối cùng.

Người nhà họ Nhạc cương trực công chính như thế, dân chúng và truyền thông không ngớt lời khen ngợi!

Nguỵ Tông Thao nhớ rõ ngày hôm đó, anh ngồi ở trong xe nhìn thấy tin tức, chẳng biết tại sao lại nhớ tới cô gái nhỏ rất xinh đẹp ở trong mưa kia, liền kêu chú Tuyền lúc đi qua linh đường của Nhạc Bình An thì dừng xe lại.

Anh kêu chú Tuyền đi vào phúng điếu, trò chuyện bày tỏ tâm ý. Một mình anh ngồi ở trong xe chờ chú Tuyền đi ra. Cũng cùng một chiếc xe đó, qua cửa kính xe anh thấy Dư Y đứng ở bên cạnh xe, bên cạnh là một ông lão và một người đàn ông trung niên.

Tóc Dư Y đã nhuộm thành màu đen, giống như cái áo đầm màu đen ở trên người cô, giọng nói của cô lạnh lùng thờ ơ, không nghe ra cảm xúc gì: “Vi phạm pháp luật, đáng tội trừng phạt, ai cũng có thể tố cáo cha, chỉ có người thân nhất thì không thể.”

Tay của ông lão run rẩy, muốn kéo cô lại, cô cũng không quay đầu lại, xoay người bỏ đi. Từ đó về sau, cô ra đi một mình.

Dư Y khóc đến thở không được, cổ họng đã không thể phát ra tiếng, nước mắt sẽ vĩnh viễn không bị ánh nắng làm khô. Ngoài cửa sổ, trời chiều đã dần dần chuyển tối, cô không có chỗ trốn tránh, chỉ có thể chôn ở trong vòm ngực này thỏa sức phát tiết và sám hối. Tên của cô là trân quý tốt đẹp, tên thân mật của cô là độc nhất vô nhị, cô là báu vật yêu nhất của cha mẹ.

Dư Y dần dần hôn mê, nước mắt trên gương mặt thấm vào áo của Nguỵ Tông Thao. Nguỵ Tông Thao giống như là đang ôm một em bé, chậm rãi vỗ lưng cô, thỉnh thoảng hôn nhẹ lên trán cùng hai má của cô, thấy cô đã không còn khóc nữa, dường như là sắp ngủ, anh mới thấp giọng nói: “Nhất Nhất…”

Thân mình của Dư Y cứng lại, hai mắt nhắm chặt, một lát sau, được anh chậm rãi vỗ về mới dần dần trầm tĩnh lại.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng rọi vào phòng ngủ tối đen, khung cảnh như mộng như ảo, giống như là đang viết nên những khúc nhạc của thời gian. Hồi ức như nhẹ nhàng lay động trên đầu những ngòi bút làm bằng những chùm sáng, dẫn người ta giẫm lên quá khứ vui vẻ, khổ đau, không cam lòng cùng khát vọng.

Nguỵ Tông Thao vẫn ôm cô trong lòng, thấy ánh trăng dần dần lên cao, anh hỏi: “Em có đói bụng không?”

Dư Y lắc đầu, không nhúc nhích, cô vẫn còn dựa vào trong lòng của Nguỵ Tông Thao.

Nguỵ Tông Thao lấy ra cái khăn tay, lau mũi cho cô một chút, cười nhẹ nói: “Tôi nghĩ là cho đến bây giờ em cũng không hề biết khóc. Thật giống một đứa trẻ, lẽ ra để cho bố già nhìn xem, cô gái mà ông ấy cứ khen không dứt lời không phải làm từ nham thạch mà từ nước Biển Hồ kia.”

Dư Y không hề giật mình, cô ngẩng đầu lên hỏi: “Anh biết bố già?”

Bố già là người Hoa, nay dưỡng lão ở Campuchia.

Năm thứ hai sau khi cha mất, mẹ Dư chết vì bệnh, Dư Y mang theo tro cốt của mẹ ra đi một mình. Kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng, cô không biết có thể đi đâu, một mình đi lang thang, đi đến Campuchia, lúc ở bên Biển Hồ bị người ta bất cẩn đụng té sấp xuống. Trước tiên cô lấy hủ tro cốt trong ba lô ra kiểm tra, nhìn thấy còn nguyên vẹn không có tổn hao gì, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Bỗng nhiên có người hỏi cô: “Tro cốt của người thân à?”

Dư Y ngẩng đầu, nhìn thấy một ông lão tóc hoa râm, mặc quần áo làm bằng tơ lụa. Cô khẽ gật đầu.

Ông lão kia rất xúc động: “Bốn năm trước, tôi đem tro cốt của con tôi rãi vào Biển Hồ.” Lập tức chuyển đề tài, nói tiếp: “Cô đừng giành chỗ với con của tôi!”

Dư Y liếc nhìn ông ta một cái: “Bốn năm, tro cốt của con ông còn chưa chảy tới sông Mekong, xem ra anh ta rất thích cái hồ này.”

Ông lão vốn tưởng rằng cô sẽ tức giận, hoặc là phản bác lại, hoàn toàn không ngờ cô lại phản ứng như vậy, không biết tôn trọng người già một chút nào, lại đi đùa cợt ông. Ông lão thật vui vẻ, ngồi xổm xuống tán gẫu chuyện nhà với cô, hỏi về hủ tro cốt. Dư Y trả lời: “Một năm nay mẹ tôi luôn nằm viện, lâu lắm rồi không đi ra ngoài cho khuây khoả, tôi mang bà đi chơi, nghỉ hè xong thì liền mang bà tới bên cạnh cha.”

Nơi bố già ở rất đẹp và tĩnh mịch, là một toà nhà hai tầng nhỏ, cách Biển Hồ hơi xa. Một mình ông ta chạy tới nơi này, ngồi chồm hổm lâu nên không thể bước đi, khiến cho Dư Y phải đỡ ông trở về, rồi hỏi cô có muốn ở lại nơi này hay không, tiết kiệm tiền ở khách sạn. Dư Y từ chối, khách sạn cô đã đặt trước cách ở nơi này cũng không xa lắm.

Sau đó cô thường xuyên gặp bố già. Cuộc sống của ông lão rất quạnh quẽ, thích Dư Y nói chuyện phiếm với ông ta, còn xung phong nhận làm hướng dẫn viên du lịch, dẫn cô đi thăm phong cảnh xung quanh. Hai người ở cùng với nhau vô cùng vui vẻ.

Có một ngày bố già không có hẹn với cô, Dư Y liền đi dạo một mình ở khắp nơi, cho tới khi trời tối đen mới trở lại khách sạn. Đột nhiên cô nhìn thấy hai người đàn ông vạm vỡ đang chờ cô ở bên ngoài cửa phòng, nói bố già gặp chuyện không may, mời cô đến giúp đỡ.

Dư Y chạy theo bọn họ tới chỗ ở của bố già, nhìn thấy trong phòng đã có rất nhiều người. Ý nghĩ đầu tiên ở trong đầu cô là bố già lừa mình, ông lão làm sao là một người cô đơn lẻ loi, rõ ràng có rất đông con cháu ở bên cạnh. Ý nghĩ thứ hai ở trong đầu là chạy trốn, ngay tại lúc cô nhìn thấy vết thương ở trên cánh tay của bố già.

Cô quét mắt nhìn một lượt những người đàn ông vạm vỡ đứng chung quanh phòng, rồi nhìn về hướng bố chồng đang đổ mồ hôi không ngừng, nằm ở trên giường, bảo mình phải trấn tĩnh lại: “Đây là… bị thương do gì vậy?”

Vết thương rất mới, không khó nhận ra một chút nào, lần đầu tiên trong cuộc đời cô nhìn thấy vết thương do súng, tại chính trên người ông lão tóc hoa râm này.

Bố già rất suy yếu, nói: “Cô nói cô còn chưa có tốt nghiệp y khoa, tôi cho cô một cơ hội để luyện tập, đến đây giúp tôi xử lý vết thương này.” Nhìn thấy Dư Y bất động, ông ta cười cười: “Tuy rằng bố già lớn tuổi rồi, nhưng còn chưa muốn đi theo đứa con kia của tôi. Bác sĩ của tôi không có ở Campuchia, chờ đến khi ông ta tới thì chắc là tôi đã thẳng cẳng từ lâu rồi. Cô chữa trị cho tôi, bằng không cô cũng không thể mang mẹ của cô về lại bên cạnh cha cô được!”

Dư Y không biết làm thế nào hơn, chỉ có thể bất chấp khó khăn mà vào cuộc. Hiện thực không phải như phim truyền hình, không phải dùng dao hơ lửa một chút là có thể đào ra viên đạn. Tuổi tác của bố già đã cao, không thể chịu đựng nổi phương pháp thô bạo này, cũng không thể mạo hiểm để cho vết thương của ông ta bị nhiễm trùng. Đầu Dư Y đầy mồ hôi, trong ban đêm nóng bức ở Campuchia, lần đầu tiên mổ xẻ thịt của một người sống.

Ngày nghỉ của cô chỉ có thể trải qua ở trong căn nhà hai tầng lầu như thế, ra ngoài còn có người đi theo, hơn mười ánh mắt đều nhìn chằm chằm cô, rất giống như khi ở Nho An Đường, số phận rất khéo trêu đùa cô.

Nguỵ Tông Thao cười nói: “Chạng vạng ngày hôm sau tôi và bác sĩ cũng đã về tới.”

Dư Y gật đầu một cái: “Tôi biết, sau đó bố già không có kêu tôi tiếp tục điều trị.”

Nguỵ Tông Thao đến nơi, hỏi qua mấy người thuộc hạ người lấy viên đạn ra cho bố gia là ai. Sau khi nghe xong thì đánh giá là đối phương không có uy hiếp, nên anh cũng không có để ý tới, chỉ phái người canh chỗ cô ở, cũng chẳng hề lộ mặt.

Có một lần bố già nói với anh: “Hôm nay tôi nói chuyện phiếm với cô gái nhỏ kia, nói muốn giới thiệu cháu nội của tôi cho cô ta, anh đoán xem cô gái nhỏ kia trả lời như thế nào?”

Nguỵ Tông Thao đáp lại một câu cho có lệ, bố già cười đến hả hê: “Cô ta nói khi cô ta mười tuổi thì anh hai mươi tuổi, nếu anh thích cô thì là yêu thích trẻ con, đây là bệnh, nhất thiết phải coi chừng. Rõ là độc mồm độc miệng!” Cái đó còn chưa hết, bố già tiếp tục nói móc anh: “Tôi nói với cô ta anh rất có tiền, sự nghiệp rất lớn. Lúc này cô ta còn nói, tuổi của anh còn quá trẻ, chờ di sản của anh thì phải đợi rất lâu, cho nên cô không muốn. Huống chi chúng ta là xã hội đen, cô còn muốn sống lâu một chút!”

Sau khi nghe xong thì Nguỵ Tông Thao tỉnh bơ, kêu người đi gắn camera trong phòng của cô, anh rất muốn nhìn xem cô đẹp đến mức nào mà có thể thanh cao ngạo mạn đến như vậy.

Vì thế lần thứ ba là anh nhìn thấy Dư Y ở trong phòng. Dư Y đang tắm, dưới ngọn đèn lờ mờ, thân thể của cô long lanh trắng nõn, mỗi một nơi đều như chạm trổ rất tinh vi. Anh nghĩ cô chắc chắn rất mềm mại, âm thanh kêu khóc nhất định rất dễ nghe. Anh nhìn không chớp mắt, như là bị điểm huyệt, thân thể lại chậm rãi biến hoá, hơi thở dần dần dồn dập.

Cho đến khi có một trận âm thanh ồn ào vang lên, tất cả đều bị cắt đứt.

Ánh trăng mềm mại, Nguỵ Tông Thao nhìn Dư Y đang ở trong lòng, cười nhẹ nói: “Không ai biết là khi nào thì em đã lén báo cảnh sát, tất cả bọn họ đều không đề phòng. Cho đến khi tôi phái người đi đối phó với cảnh sát xong, khi đi đến phòng em tìm em thì em đã không còn ở đó, nước ở trong bồn tắm còn vương mùi hương của em…”

Anh nâng cằm Dư Y lên, lần nữa thấp giọng nói, nhìn không chớp mắt giống như lúc đó: “May là em chạy trốn thật nhanh, nếu không thì đêm đó tôi nhất định khiến cho em kêu khóc.”

Nhiều năm sau, cô đã ở trong lòng anh rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status