Canh mạnh bà

Chương 73: Chén canh 08 - Bảy



Chén canh số 8 - Bảy

Editor: Lạc Tiếu ♡ - 05/04/2020

Ngay từ ánh mắt đầu tiên, Thanh Hoan đã thích thiếu nữ nhiệt tình dạt dào như ánh mặt trời này, nàng dùng sức xoa xoa đầu thiếu nữ: "Sao hả? Là tổng tài thì phải bá đạo lạnh lùng sao? Trời lạnh, làm phá sản tập đoàn Vương thị được không?"

Thiếu nữ trừng lớn đôi mắt hạnh to tròn: "Oa! Anh Mục, anh cũng biết thiên lương vương phá sao?" Nói xong, cô lại dẩu cái miệng nhỏ: "Đám người trên mạng kia đều nói anh không giống tổng giám đốc Tần thị đó."

"Anh có điểm nào không giống tổng tài?" Đối với người mình có hảo cảm, Thanh Hoan cũng không ngại trò chuyện một chút. "Chẳng lẽ một hai phải há miệng là một ngàn vạn chi phiếu, hễ làm gì là lại bắt đầu lấy tiền chọi người thì mới giống tổng tài sao?"

"Đó là tổng tài trong tiểu thuyết, trên mạng nói anh không giống thế giới thật... A, em quên. Anh Mục nghe không hiểu, chính là tổng tài của thế giới hiện thực đó. Anh xem Mã x, Vương xx còn có Lý xx, bọn họ cũng là tổng tài, nhưng hoàn toàn không cùng phong cách với anh kìa..."

Blah blah blah không ngừng, Trịnh Noãn Noãn chịu không được cảm giác bị xem nhẹ, trước nay cô ta đều là tiêu điểm trong đám người, kết quả bây giờ lại bị đôi anh em này coi như không khí, cô ta sao có thể không tức giận! "A Mục..."

Thiếu nữ quay đầu nhìn về phía Trịnh Noãn Noãn, không kiên nhẫn nói: "Sao mày lại còn ở nhà tao nữa. Đi mau đi mau!" Vừa nói, thiếu nữ vừa làm động tác phất tay, tựa như trên người Trịnh Noãn Noãn có vận rủi, miệng còn nói thầm: "Không biết muối để ở đâu, nghe nói rải muối có thể trừ tà không biết thật hay không..."

Trịnh Noãn Noãn lại tức lại bực, nhưng ở trước mặt Thanh Hoan, cô ta vẫn muốn bảo trì phong phạm thục nữ, vì thế miễn cưỡng cười vui: "Đóa Đóa, ít nhiều gì chúng ta cũng cùng nhau lớn lên..."

"Dừng ngay!" Thiếu nữ vội vàng ngắt lời. "Chúng ta cũng không phải cái gì mà bạn tốt chị em tốt, mày ở nhà mày, tao ở nhà tao mà nói là cùng nhau lớn lên? Tao thấy cái bản mặt mày mới lớn thì có!"

Trịnh Noãn Noãn được nuông chiều từ bé, làm gì từng bị ai không chút khách khí châm chọc kiểu này? Cô ta sẽ biết giả vờ đáng thương, bị chỉ tên nói họ, chửi mắng thẳng thừng như vậy đúng là lần đầu gặp phải, lập tức dậm chân, giọng nói mang theo âm mũi nức nở: "A Mục!"

Thiếu nữ thực chán ghét cô ta, đổi là người khác, ai mà không chán ghét! Từ nhỏ anh họ đã sủng ái cô, dắt cô đi chơi, anh họ tốt như vậy lại vì Trịnh Noãn Noãn làm chuyện xấu tạt cho một chậu nước bẩn tanh hôi, không chỉ có vậy, Trịnh Noãn Noãn còn dám tới cửa õng ẹo tỏ tình!

Thật mẹ nó một chút mặt mũi cũng không cần, nghĩ Tần gia nhà bọn họ dễ khi dễ đúng không! Anh Mục nhà cô tính tình tốt, nhưng không có nghĩ cô cũng vậy! Hên cho cô ta là anh hai không có ở nhà, nếu anh hai mà ở đây, bảo đảm có thể ném bay ả lẳng lơ ghê tởm này ra đường.

Hiện giờ sự tình đã làm sáng tỏ, cảnh nóng của Trịnh Noãn Noãn còn ở bên ngoài bay đầy trời, vậy mà còn dám đường đường chính chính tới tìm anh Mục, phun ra được lời tỏ tình ghê tởm kia, thật sự cho rằng anh Mục không thích lên mạng, thì không biết chuyện xấu của ả hay sao?

Tần Đóa tỏ vẻ khinh bỉ, thuận tiện còn giơ ngón giữa với Trịnh Noãn Noãn.

Môi Trịnh Noãn Noãn bắt đầu run run, ngày thường cô ta còn dám giả vờ làm bạch liên hoa, thuận tiện trả đũa một chút. Nhưng Tần Đóa là ai?

Đó là tiểu công chúa nhà họ Tần, là em gái được Tần Mục yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay, Trịnh Noãn Noãn làm gì cũng không dám làm ở trước mặt Tần Đóa. Dù sao thì người ta mới là tiểu công chúa cành vàng lá ngọc, mà cô, ở trước mặt người khác thì rất cao quý, nhưng so với Tần gia, thật sự không đáng là gì.

Cho nên, tất cả hy vọng của Trịnh Noãn Noãn đều ký thác trên người Thanh Hoan, dù Tần Đóa có không thích cô ta, chỉ cần Tần Mục đứng về phía cô ta là được. Nhưng mà Trịnh Noãn Noãn nhìn sang, lại thấy Tần Mục xoa xoa đầu Tần Đóa, ánh mắt ôn nhu như nước, không hề chú ý bản thân một chút nào.

Vì thế, Trịnh Noãn Noãn mang sắc mặt tái nhợt chỉ có thể nói câu hẹn gặp lại rồi vội vàng rời đi.

Thấy người đã đi rồi, Tần Đóa hừ hừ ba tiếng với cửa, mới quay lại kéo tay Thanh Hoan: "Anh Mục, nghe em nói, anh có thể đừng cho Trịnh Noãn Noãn sắc mặt tốt được không? Cô ta căn bản không xứng! Không lẽ anh còn thích cô ta đó chứ? Đừng nha, ngàn vạn đừng nói anh còn thích cô ta đó nha!"

Ngữ khí hoảng sợ của Tần Đóa chọc cười Thanh Hoan, nàng mỉm cười: "Anh không thích cô ấy."

"Vậy là tốt rồi..." Tần Đóa vỗ vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra, lại khẩn trương nói: "Đừng gạt em nha. Đầu năm nay nhiều người thích anh như vậy, đừng bó buộc mình với con nhỏ Trịnh Noãn Noãn này. Anh Mục, anh thấy có đúng không?"

Thanh Hoan biết nghe lời gật đầu.

Sau khi Trịnh Noãn Noãn rời khỏi Tần gia, cô ta ngồi trong mình phát ngốc. Chuyện hôm nay tới đây, Trịnh Noãn Noãn đã thương lượng tốt với Tiền Vĩ, tuy rằng kế hoạch kia có chút thực xin lỗi nhà họ Tần, nhưng nếu hôm nay thái độ Tần Mục hơi tốt chút thôi, cô sẽ, cô sẽ suy xét lại một chút.

Nhưng mà hiện tại Tần Mục lại đối xử với cô như vậy... Khinh thường cô như vậy, hơn nữa, khi Tần Đóa nhục mạ cô, Tần Mục vậy mà ngay cả một câu cũng không nói, chỉ ngồi đó mà nhìn!

Trịnh Noãn Noãn cắn răng, vậy thì không thể trách cô tàn nhẫn độc ác! Nếu không chiếm được con người Tần Mục, vậy thì cô cũng chỉ có thể chiếm tiền của anh!

Cùng lúc đó, Thanh Hoan hắt xì một cái.

Nàng cũng không thèm chú ý, dù sao đi nữa, mặc kệ Trịnh Noãn Noãn có muốn làm gì, nàng cũng sẵn sàng nghênh đón, có bản lĩnh thì tới, chỉ cần không sợ nàng trả thù.

Lại nói tới Tôn Nhưng, sau khi cô lái xe rời khỏi chung cư của Tiền Vĩ, một đường đấu đá lung tung tới đại đội hình cảnh. Bạn trai của Tôn Nhưng là Phó đại đội trưởng, giờ phút này đang trong văn phòng cùng đồng đội nghiên cứu và thảo luận phương pháp tróc nã một nghi phạm.

Kết quả, cửa phòng bị một chân đá văng, mọi người còn không kịp thấy rõ người tới là ai, thân hình mềm mại lập tức ngã vào trong lòng ngực Phó đại.

Người đàn ông này hơi sửng sốt, Tôn Nhưng nhanh chóng kéo quần áo hắn, thay vì gọi là nói chuyện, giọng nói của cô càng giống rên rỉ hơn: "Ưm... Chồng, chồng ơi... Mau, mau giúp em... A..."

Các đồng đội ngồi cùng bàn: (⊙o⊙)!!

Gương mặt của người đàn ông cương nghị hơi đỏ lên, nhanh chóng kéo bạn gái ra khỏi người: "Tôn Nhưng, em làm gì vậy!"

"Không được gọi người ta là Tôn Nhưng... Ngày thường anh hay gọi người ta là Ca Cao mà..." Cô không thuận theo, dùng thân thể cọ xát người Phó đội, bắt lấy tay hắn đặt lên ngực mình.

Lúc này, hắn mới chú ý tới quần áo của người yêu mình rất lộn xộn, thậm chí trước áo nịt ngực cũng gắn sai, hàng mày rậm nhíu lại, phẫn nộ không thôi: "Là ai làm!"

"Cái kia, anh, anh chờ lát nữa lại nói... Anh, anh giúp người ta trước đi... Hu hu..." Nước mắt Tôn Nhưng khẽ rơi, có thể một đường chạy đến nơi đây, còn nhớ rõ phải tới tìm người nào, thật sự đã là cực hạn, muốn cô tiếp tục nhẫn nhịn, cô không làm được, thậm chí còn cảm thấy mình cách cái chết không xa.

Vì thế, các đội viên lập tức tức thời sôi nổi đứng dậy xin phép ra về, một đám nghẹn cười rời khỏi phòng họp, nếu không quần áo Phó đội nhà mình cũng sắp bị cô gái nóng bỏng này lột sạch. Nhìn người đàn ông ngày thường dũng mãnh như lão hổ nay lại luống cuống tay chân, thật sự quá khôi hài.

Hiếm khi bạn gái nhiệt tình như vậy, cảm giác mình không đáp lại giống như có chút không thể nói nổi! Người đàn ông thở dài, làm sao cũng không thể trực tiếp "làm" ở phòng họp được, về sau chỗ này còn phải làm việc. Vì thế, hắn cúi đầu hôn lên miệng Tôn Nhưng: "Lại nhẫn một phút đồng hồ, chỉ một phút đồng hồ thôi em."

Nói xong, Phó đội ôm ngang lấy bạn gái mình, chạy với vận tốc ánh sáng, từ lầu ba đến bãi đỗ xe ngầm, chỉ dùng 50 giây. Giờ phút này, người đàn ông cảm thấy vô cùng may mắn hôm nay vì hôm nay mình tự chạy xe nhà tới. Tuy chỉ ở trong xe, nhưng không gian đủ lớn, đủ chắc chắn, cũng đủ an toàn. (chỉ hơi rung lắc :">)

Sau ba giờ, Phó đội chân mềm từ trong xe đi ra, quay đầu lại, nhìn thoáng qua cô bạn gái đã thoả mãn đằng kia, trên trán chảy ra một đám mồ hôi lạnh.

Uổng công hắn tự xưng là thân cường thể tráng, không nghĩ tới mới chỉ năm lần đã không được...

Hắn muốn tập thể hình! Tập thể hình! Tập thể hình!!

Ở trong xe, Tôn Nhưng đang chép miệng ngủ ngon lành, thân thể sau khi được thư giải, cả người cũng thả lỏng, hoàn toàn nhìn không ra cô chính là cô gái ngày thường bạn trai đòi một lần đã chịu không nổi. Lúc này tới năm lần, không biết sau tỉnh lại sẽ đau bao nhiêu.

Nhưng mặc kệ Tôn Nhưng có đau bao nhiêu, cũng không liên quan tới người khác.

Ở nhà suốt nửa tháng, cuối cùng Tiền Vĩ lại một lần nữa trở lại trường. Trước nay hắn đều không lo lắng về vấn đề học tập, tuy kiếp trước chỉ là trạch nam vô dụng, nhưng được cái thành tích học của Tiền Vĩ khá tốt, chương trình học cấp ba không thể làm khó được hắn. Đây cũng là nguyên nhân chính hắn dám trốn học. Đã biết hết, thì còn học cái gì?

Duy nhất khác với trước kia chính là thái độ của bạn cùng lớp và thầy cô giáo trong trường. Trước kia, Tiền Vĩ phóng đãng không kềm chế được, bất quá thành tích của hắn luôn cầm cờ đi trước, cho nên vẫn luôn được thầy cô và các bạn ưa thích.

Nhưng từ khi trên mạng xuất hiện phim người lớn của hắn và Trịnh Noãn Noãn, ánh mắt mọi người nhìn hắn đều hoàn toàn thay đổi! Nữ sinh né hắn xa ba thước, các nam sinh lại thường lén lút tà ác hỏi hắn có bị bắt hay không, còn hỏi hắn có clip nào khác hay không. Trình độ chạm tay là bỏng của Tiền Vĩ ở trong trường học không hề thua kém thầy Trần năm đó.

Mà ngoài mặt, những nam sinh chơi tương đối thân với Tiền Vĩ cũng sẽ không để ý đến hắn, bởi vì bọn họ đều muốn tiếp tục sinh tồn ở trong trường.

Thái độ của các thầy cô giáo lại càng rõ ràng hơn.

Đặc biệt là Trần Mị!

Nếu như trước kia, Tiền Vĩ chính là học trò đắc ý của Trần Mị, thì hiện tại, đối với cô mà nói, hắn không khác gì hồng hoang mãnh thú. Đừng nói là nói chuyện với Tiền Vĩ, chỉ cần ở trong trường có nhìn thấy hắn ở xa xa, cô lập tức sẽ đi về hướng khác hoặc đi vòng ra chỗ khác!

Trần Mị vốn là giáo viên tiếng Anh của lớp Tiền Vĩ, từ sau khi hắn hạ thuốc muốn mê gian mình, cô đã xin đổi lớp, thề không bao giờ dạy hắn nữa. Nếu ngày thường Tiền Vĩ có ý đồ muốn nói chuyện với cô, Trần Mị sẽ là người chạy trốn nhanh nhất. Ở trong mắt cô, hắn chính là cái u ác tính, ai chạm vào người đó liền xui xẻo.

Trên cơ bản, trong trường học này, Tiền Vĩ chính là chuột chạy qua đường, người người đòi đánh. Tất cả mọi người khinh bỉ hắn, ghê tởm hắn, đồng thời cũng phòng bị hắn, ai cũng không muốn mình ngày nào đó lại bị loại người như vậy theo dõi, trở thành diễn viên chính trong một bộ phim người lớn khác.

Kể từ lúc xuyên qua tới nay, cuối cùng, lại một lần nữa Tiền Vĩ cảm nhận được tư vị bị người vắng vẻ. Hắn não bổ không thôi, trong lòng bức thiết tìm được một người để phát tiết.

Mà Tần Mục chính người này.

Tiền Vĩ cẩn thận suy xét qua, người tạo thành hết thảy bi kịch của hắn là ai?

Còn không phải là Tần Mục sao!

Nếu không phải Tần Mục, hắn làm sao có thể tranh chấp với Trịnh Noãn Noãn? Nếu không phải Tần Mục, làm sao Trịnh Noãn Noãn lại rời khỏi hắn? Nếu không phải Tần Mục, vì sao hắn lại vì Trịnh Noãn Noãn chia tay mà sa đọa, sau đó muốn xuống tay với Trần Mị và Tôn Nhưng, kết quả cuối cùng lại vụt mất con mồi?

Dĩ nhiên là không.

Chính bản thân Tiền Vĩ đương nhiên không sai! Hắn là người xuyên việt sắp có được thiên hạ cùng mỹ nhân, sao hắn lại có lỗi được chứ?

Đương nhiên Tiền Vĩ đẩy hết thảy sai lầm lên đầu Tần Mục, do đó mới có ý niệm muốn cùng Trịnh Noãn Noãn nội ứng ngoại hợp, đả kích Tần Mục, giành lấy tài sản nhà họ Tần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status