Cao quan

Chương 169: Không thể lảng tránh nội tâm của mình: Nắm chặt trong tay


Cổ Lượng không biết giờ phút này Bành Viễn Chinh đang cảm xúc dâng tràn.

Cổ Lượng chậm rãi nói đến việc lập dự án và xây dựng khu sản nghiệp cho Bành Viễn Chinh nghe, trong miệng tất nhiên là một phen oán giận.

- Chủ tịch thị trấn Bành, Bí thư Hách người này chuyên quyền hống hách, trong mắt không để ý đến người khác. Nhưng đây không phải là khuyết điểm lớn nhất của ông ta. Khuyết điểm lớn nhất của ông ta là bảo thủ, không hiểu biết về kinh tế. Lúc nào cũng cho rằng mình đúng mà không chịu nghe ý kiến của người khác. Giống như là khu sản nghiệp này vậy, khi xây dựng ông ta hô hào khẩu hiệu rất vang dội. Nhưng đến hiện tại thì sao đây?

- Bỏ qua điều này không nói, kỳ thật thì người này cũng không tồi. Ví dụ như đã đầu nhập vào hệ thống giáo dục của chúng ta, trợ cấp cho học sinh bữa cơm trưa, trợ cấp người già trên 70 tuổi, kêu gọi xí nghiệp ủng hộ, quyên góp vật tư y tế cho y tế thị trấn, cải tạo quảng trường thị trấn. Đây đều là do bí thư Hách tự mình thúc đẩy.

- Cho nên, tổng thể mà nói, Bí thư Hách ở thị trấn vẫn làm nhiều chuyện thật sự. Danh tiếng ở quần chúng vẫn rất tốt. Nhưng thực sự cầu thị mà nói, đối với sự phát triển của thị trấn Vân Thủy phát huy tác dụng không lớn lắm. Ông ấy mấy năm nay luôn sống bằng tiền dành dụm, cũng may cơ sở công nghiệp ở thị trấn nhiều. Cho dù là dậm chân tại chỗ cũng còn mạnh hơn so với các thị trấn khác.

- Nói không hay, chính là Bí thư Hách vận mệnh quá nhỏ.

Cổ Sáng lời này rất chân thành, đánh giá Hách Kiến Niên cực kỳ công bằng, không trộn lẫn nhân tình trong đó.

Y cùng với Bành Viễn Chinh ở cùng một chỗ, sớm đã trở thành cái gai trong mắt Hách Kiến Niên. Mâu thuẫn gần như công khai hóa, nên khi nói cũng không có kiêng dè.

Kỳ thật Cổ Lượng còn có lời chưa nói xong. Ý của y là Hách Kiến Niên vận mệnh quá nhỏ, tầm mắt rất hẹp. Làm Bí thư thị trấn là được rồi. Nếu trở thành cán bộ cấp huyện khu thì với suy nghĩ của y, khẳng định là sẽ tai họa nhất phương.

Không phải nói tham ô mới là mầm mống của tai họa. Ở rất nhiều thời điểm, nếu không mưu thì không thể thúc đẩy địa phương phát triển tốt kinh tế, duy trì tốc độ tăng trưởng. Ngược lại bởi vì một số quyết sách sai lầm mà kéo nền kinh tế xuống dốc, đồng dạng cũng được xưng là tai họa.

Chẳng hạn như, nếu đổi lại một người khác làm nhân vật số một ở thị trấn Vân Thủy, thi hành biện pháp chính trị thích đáng thì thị trấn Vân Thủy sẽ phát triển nhanh hơn so với hiện tại. Đương nhiên, cũng không bài trừ có người còn kém hơn so với Hách Kiến Niên.

Bành Viễn Chinh im lặng lắng nghe. Đề cập đến Hách Kiến Niên, hắn chỉ có thể im lặng, không nên tỏ thái độ.

Tuy rằng hai người đang đấu tranh gay gắt, nhưng ở một số điểm không cần phải đụng vào.

Hắn có thể phản kích Hách Kiến Niên chèn ép, có thể ăn miếng trả miếng, thậm chí có thể áp dụng một số thủ đoạn. Nhưng đối với trình độ chấp chính của Hách Kiến Niên, hắn không muốn đánh giá. Nếu muốn đánh giá thì cũng sẽ đánh giá mặt tốt. Bây giờ cũng vậy mà tương lai cũng thế.

Cổ Sáng đương nhiên là có thể nói, bởi vì thân phận của Cổ Lượng bất đồng. Hơn nữa. Cổ Lượng nói những lời này là chứng minh thái độ của mình.

Hai người sóng vai nhau bước đi. Bành Viễn Chinh thấy Lý Tuyết Yến ngồi xe đến, liền cười với Cổ Lượng, nói:

- Lão Cổ, hai ngày nay tôi và đồng chí Tuyết Yến đang chạy thủ tục. Công tác ở thị trấn toàn bộ dựa vào anh.

- Vâng, anh bận thì cứ đi trước. Tôi hiểu rồi.

Cổ Lượng gật đầu.

Chiếc xe màu đen Santana chạy như bay đến. Lý Tuyết Yến quay cửa kính xe xuống, cười nói:

- Chủ tịch thị trấn Bành, lão Cổ, tôi biết các người đang ở khu sản nghiệp. Thế nào, sau khi xem qua, có ý tưởng gì không? Nếu có thể vực dậy hạng mục này, thị trấn chúng ta cuối năm tổng kết sẽ rất tốt.

Cổ Lượng mỉm cười:

- Bí thư Lý, tôi chỉ đi theo Chủ tịch thị trấn Bành đến các doanh nghiệp. Đến đây chỉ là tiện đường.

Bành Viễn Chinh hướng Cổ Lượng phất tay, sau đó mở cửa leo lên xe.

Lý Tuyết Yến là con gái của lão lãnh đạo thành phố. Lạc gia ở thành phố cây lớn rễ sâu, tất nhiên là có chút quan hệ. Lý Tuyết Yến xung phong muốn nhận chân chạy việc. Bành Viễn Chinh đương nhiên là mừng rồi.

Hai người chạy đến thành phố, đến Ủy ban Xây dựng rồi lại đến Cục quy hoạch và UBND thành phố, một vài bộ môn, thu hoạch cũng không nhỏ.

Thủ tục phê duyệt hạng mục này, ở quận đã xong những trình tự thì thành phố phê duyệt cũng mau. Đơn giản chỉ là vài con dấu. Nhưng nói chậm cũng sẽ rất chậm. Bảy tám cửa, mỗi cửa cũng có thể trì hoãn cả mấy ngày.

Hơn 4h chiều, Lý Tuyết Yến ở cổng UBND thành phố hướng Bành Viễn Chinh cười nói:

- Viễn Chinh, anh đừng sốt ruột, loại chuyện này không thể gấp được, nhất định phải đợi. Tôi thấy cũng phải mất mấy ngày nữa. Dù sao từ trên xuống dưới quan hệ phải tìm. Bọn họ cũng đã hứa hẹn. Chi bằng trước cứ kiên nhẫn.

Bành Viễn Chinh thở phào một cái, bất đắc dĩ nhún vai:

- Cũng chỉ có thể như vậy. Nên làm đều đã làm rồi, trước cứ chờ xem.

Bành Viễn Chinh nhìn đồng hồ:

- Tuyết Yến, cô có về nhà không? Tôi tối nay có chút việc. Nếu cô về nhà thì bảo xe đưa cô về trước, xong rồi đến rước tôi.

Lý Tuyết Yến vốn muốn cùng với Bành Viễn Chinh ăn cơm, nhưng lời còn chưa nói ra, thì Bành Viễn Chinh đã nói mình có việc. Lý Tuyết Yến chỉ biết âm thầm thở dài, im lặng gật đầu:

- Ừ, tôi về nhà. Anh cứ chở tôi về trước.

Hai người bước lên xe. Bành Viễn Chinh trước bảo lão Hoàng đưa Lý Tuyết Yến về nhà trước, sau đó bảo lão Hoàng chở hắn đến chợ nông sản mua chút đồ, rồi thẳng đến nghĩa địa công cộng ngoại ô thành phố.

Hôm nay là ngày giỗ của cha Mạnh Lâm Mạnh Khánh Đào, cũng là ông ngoại của hắn. Tuy rằng, những năm gần đây, Mạnh gia và Mạnh Lâm đã đoạn tuyệt lui tới, nhưng mỗi năm đến ngày này, Mạnh Lâm vẫn muốn thắp một nén nhang cho cha mình.

Mạnh Lâm hiện ở thủ đô. Tuy nhiên, tối hôm qua đã gọi cho Bành Viễn Chinh, ngàn vạn lần yêu cầu Bành Viễn Chinh thay mình thắp cho ông ngoại một nén nhang.

Đối với người ông ngoại bảo thủ này, Bành Viễn Chinh không có một chút ấn tượng tốt nào. Hắn thậm chí còn không nhớ rõ bộ dáng của ông. Bởi vì khi Mạnh Khánh Đào còn trên đời, Bành Viễn Chinh vẫn còn nhỏ, lại ít gặp nên tự nhiên tình cảm cũng không tốt.

Nhưng bất luận như thế nào, chung quy vẫn là cha của mẹ. Bành Viễn Chinh không đành lòng nhìn mẹ thương tâm, liền miễn cưỡng đồng ý.

Dựa theo phong tục của thành phố Tân An, viếng mồ bề trên bình thường là trước khi mặt trời xuống núi. Không thể quá sớm cũng không quá muộn. Đến tột cùng vì sao lại như vậy thì Bành Viễn Chinh cũng không rõ, mà cũng lười suy nghĩ.

Hắn cố ý kéo tới năm giờ là bởi vì muốn tránh người của Mạnh gia.

Nhưng đời không như hắn nghĩ. Hắn càng tránh thì càng dễ gặp phải.

Bành Viễn Chinh mua một ít tiền giấy và những đồ vật khác bước vào nghĩa địa công cộng, bảo lão Hoàng chờ ở cửa.

Hắn băng qua những hang mộ yên tĩnh, đến trước một Mạnh Khánh Đào mới phát hiện, người của Mạnh gia đang có mặt không ít người.

Vợ chồng Mạnh Quân, vợ chồng Mạnh Cường, con gái Mạnh Quân là Mạnh Khiết, con gái Mạnh Cường là Mạnh Hiểu Quyên, con trai Mạnh Tiểu Cương, toàn bộ bảy người Mạnh gia đều có mặt.

Bành Viễn Chinh nhíu mày, vừa muốn bỏ đi, thì Mạnh Cường trong lúc vô ý quay đầu lại nhìn thấy Bành Viễn Chinh, đôi mắt hiện lên chút phức tạp, nhưng đồng thời khóe miệng hiện lên nụ cười, nhiệt tình nói:

- Viễn Chinh, cháu đã đến rồi à.

- Mau đến đốt ít vàng mã cho ông ngoại cháu đi.

Mạnh Quân cũng cười hô.

Vợ của Mạnh Cường là Trương Mỹ Kỳ cũng xấu hổ, chủ động cười nói:

- Viễn Chinh à, cháu có thể đến đây, ông ngoại cháu khẳng định là sẽ rất cao hứng.

Mạnh Tiểu Cương và Mạnh Hiểu Quyên kinh ngạc nhìn thái độ của cha mẹ mình đối với Bành Viễn Chinh. Đây đang có chuyện gì vậy? Như thế nào lại đột nhiên thân mật như thế?

Về thân thế của Bành Viễn Chinh, vợ chồng Mạnh Cường và Mạnh Quân không nói cho con mình biết, sợ bọn họ trẻ tuổi không kín miệng, tiết lộ ra ngoài, khiến Bành Viễn Chinh gặp phiền toái, từ đó sẽ khiến Phùng gia ở thủ đô bất mãn.

Bành Viễn Chinh tránh được sự lôi kéo của Trương Mỹ Kỳ, thần sắc hờ hững bước nhanh đến phía trước. Trương Mỹ Kỳ khó chịu rút tay lại, khóe miệng giật giật.

Người của Mạnh gia tách ra cho Bành Viễn Chinh im lặng bước qua. Hắn đem những vật mình mua bày lên trên bàn trước mộ, rồi đem tiền giấy bỏ vào trong thau lửa, sau đó lạy vài lạy trước mộ bia, rồi xoay người bước đi.

Hắn không muốn tiếp tục duy trì hận thù với Mạnh gia, nhưng hắn thật sự không quên ngày xưa Mạnh gia đối với mẹ con hắn nhục nhã và chà đạp đến cỡ nào. Hắn không thể bình tĩnh, hòa nhã ở chung với Mạnh gia, càng không thể rộng lượng mỉm cười xóa bỏ thù hận với Mạnh gia. Bởi vì hắn không thể lảng tránh chính nội tâm của mình.

Mạnh Cường thở dài, muốn nói vài câu, nhưng cũng không nói nên lời. Ông ta lách người qua một bên, trơ mắt nhìn Bành Viễn Chinh sắc mặt lãnh đạm rời khỏi.

Con trai Mạnh Cường Mạnh Tiểu Cương rốt cuộc không kìm nổi, ở một bên cười lạnh:

- Đúng là vô giáo dục! Mày đến đây làm gì? Đến chỉ tổ làm cho chúng tôi cảm thấy ngột ngạt. Về sau nhớ kỹ, đây là mộ địa của Mạnh gia, không chào đón hạng người như mày.

Bành Viễn Chinh đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào Mạnh Tiểu Cương, ánh mắt lạnh lùng, rồi đột nhiên dương tay chỉ vào Mạnh Tiểu Cương, lạnh lùng nói:

- Bộ cậu nghĩ rằng tôi muốn đến đây sao? Bộ cậu là có giáo dục à?

- Không muốn thì đến đây làm chi? Đi mau, đừng ở chỗ này khiến người khác phát ghét.

Mạnh Tiểu Cường xì một tiếng khinh miệt.

Mạnh Cường giận tím mặt, xông lên cho Mạnh Tiểu Cương một bạt tay, giận dữ nói:

- Câm miệng cho tao!

Cái bạt tay này khiến cho Mạnh Tiểu Cương ngơ ngác. Gã thật không ngờ cha của mình lại vì Bành Viễn Chinh mà đánh mình? Đây là vì sao? Rốt cuộc là vì sao?

Trương Mỹ Kỳ tuy rằng đau lòng con, nhưng bà càng lo lắng Mạnh Tiểu Cương sẽ chọc giận Bành Viễn Chinh. Hiện tại, Bành Viễn Chinh ở trong lòng bà là một chủ nhân cao cao tại thượng, ai cũng không thể trêu vào.

Hai vợ chồng Mạnh gia sớm đã thương lượng qua, cho dù là không thể cùng Bành Viễn Chinh hàn gắn quan hệ họ hàng, nhưng cũng không thể làm cho quan hệ chuyển biến xấu hơn.

- Viễn Chinh, em của cháu Tiểu Cương không hiểu chuyện. Cháu cũng đừng chấp nhặt. Khi trở về, cậu sẽ giáo huấn lại nó.

Trương Mỹ Kỳ cười nói:

- Tiểu Cương, còn không mau khẩn trương lại xin lỗi anh Viễn Chinh đi.

Bành Viễn Chinh ánh mắt lạnh lùng lướt qua người Mạnh Tiểu Cương, rồi xoay người bước đi. Hắn đi rất nhanh, khi người Mạnh gia có phản ứng lại thì hắn đã sớm biến mất trong tầm mắt mọi người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status