Cao quan

Chương 223: Không thể ngồi chờ chết


Nếu Tần Phượng không tự cho mình là rất cao, lại bày ra thân phận của một Bí thư quận ủy thì lúc này đây, khẳng định là sẽ phát hỏa ra ngoài.

Bành Viễn Chinh trước mặt cô đùa giỡn như vậy, cô như thế nào lại không nhìn ra, nghe không hiểu sao. Cô tin tưởng, ở chỗ Cố Khải Minh, Bành Viễn Chinh sẽ không nói như vậy. Đây là chỉ nói cho có lệ và bài xích chính mình.

Giờ phút này, cô trong lòng lửa giận đã tích lũy đến một trình độ nhất định. Cho nên, bất kể cô che giấu như thế nào, bờ vai cô rõ ràng cũng có chút run rẩy lên.

"Không thể nổi giận, không thể nổi giận". Tần Phượng cố gắng đè nén cơn giận của mình. Con ngươi hàn quang càng lúc càng lóe ra.

Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh, thanh âm vô cùng lạnh lẽo và trầm thấp:

- Cậu đi đi, tôi lát nữa còn phải tổ chức một cuộc họp.

Tần Phượng trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Cô không nghĩ đến việc muốn ở một mình với Bành Viễn Chinh nữa. Cô sợ chính mình sẽ không kìm nổi bộc phát ra ngoài.

Bành Viễn Chinh im lặng đứng dậy, không nói lời nào.

Hắn không cố ý khiêu khích Tần Phượng. Chỉ có điều giữa Tần Phượng và Cố Khải Minh, hắn nhất định phải có sự lựa chọn. Mọi việc đều thuận lợi là không có khả năng. Kết quả là chỉ có thể đắc tội với hai người. Nếu muốn chọn lựa, hắn thà rằng chọn Cố Khải Minh.

Đây không quan hệ gì với vấn đề yêu thích, mà là Cố Khải Minh sẽ tiếp tục ở lại khu Tân An, còn Tần Phượng thì tám phần phải rời khỏi. Suy xét về sau, hắn bất đắc dĩ chỉ có thể lựa chọn Cố Khải Minh. Hơn nữa thái độ rất kiên định. Bởi vì hắn biết ánh mắt của Cố Khải Minh đang gắt gao theo dõi hắn.

Ở trong quan trường, nếu khéo léo thì mọi việc đều thuận lợi. Đó chính là cách đối nhân xử thế. Nhưng đứng ở vấn đề đứng thành hàng, cũng không thể nhìn trước ngó sau, làm cây cỏ đầu tường. Đây là một kiêng kị tối kỵ.

Bành Viễn Chinh đi rồi, Tần Phượng lẳng lặng ngồi ở một chỗ, con ngươi lóe ra ánh lửa thiêu đốt hừng hực, nhưng vẫn cố kìm nén không phát tác ra.

Thật lâu sau, cô mới cầm điện thoại gọi cho lãnh đạo chủ chốt Thành ủy. Ở trong điện thoại hướng lãnh đạo chủ chốt Thành ủy báo cáo công tác. Sau đó lại đơn giản đề xuất việc điều chỉnh Hách Kiến Niên.

Hách Kiến Niên tuy rằng là Ủy viên thường vụ quận ủy, cán bộ cấp phó huyện, nhưng chức vụ vẫn thuộc về một hạt của khu Tân An. Tần Phượng có quyền lực tiến hành điều chỉnh căn cứ vào công tác. Đương nhiên, phải còn trưng cầu ý kiến của lãnh đạo Thành ủy.

Nếu là Ủy viên thường vụ khác, Tần Phượng điều chỉnh có chút khó khăn. Nhưng Hách Kiến Niên thì không giống với.

Sau khi báo cáo công tác xong với lãnh đạo chủ chốt Thành ủy, cảm xúc phẫn nộ của Tần Phượng dường như không còn, sắc mặt cũng bình tĩnh trở lại.

Cô tiếp tục gọi điện thoại cho Ủy viên thường vụ quận ủy, Chánh văn phòng quận ủy Thì Đại Kiến, Phó chánh văn phòng quận ủy Liêu Vĩ.

Thì Đại Kiến và Liêu Vĩ một trước một sau tiến vào:

- Bí thư Tần!

- Vào đây đi lão Thì, Liêu Vĩ. Mọi người ngồi xuống đi.

Tần Phượng nhiệt tình tiếp đón hai người:

- Uống cà phê không? Tôi có loại cà phê nhập khẩu từ Nam Mĩ về đấy.

Thì Đại Kiến cười ha hả:

- Bí thư Tần, có thể là tôi quê mùa. Nhưng tôi không uống được cà phê, rất đắng.

- Bỏ thêm đường vào, Chánh văn phòng Thì.

Liêu Vĩ ở một bên cười nói.

Thì Đại Kiến liếc mắt nhìn Liêu Vĩ một cái, thản nhiên cười nói:

- Tôi bị bệnh tiểu đường, nên không dám bỏ thêm đường.

- Bí thư Tần, đồ tốt như vậy, cô nên giữ lại mà dùng. Chúng tôi là bọn nhà quê, không sử dụng được loại thức uống phương tây này.

Liêu Vĩ kính cẩn cười nói.

Tần Phượng tùy ý cười với mọi người. Từ đề tài công tác của quận ủy dần dần chuyển sang đề tài sinh hoạt cá nhân. Cô đột nhiên quay đầu hỏi:

- Liêu Vĩ à, con của cậu đi nhà trẻ chưa?

Liêu Vĩ ngẩn ra, chợt cười khổ nói:

- Bí thư Tần, con của tôi chỉ mới một tuổi rưỡi, vẫn còn quá nhỏ để đi nhà trẻ. Tôi chuẩn bị đợi cho nó ba tuổi rồi mới gửi.

Liêu Vĩ không biết Tần Phượng vì sao lại chuyển sang vấn đề cá nhân của mình, trong lòng ít nhiều có chút hồ nghi. Bởi vì Tần Phượng là một người có tác phong cẩn thận, nữ lãnh đạo nghiêm túc. Cô chưa bao giờ cùng cấp dưới nói chuyện tào lao. Nếu có nói thì cũng chỉ là nói chuyện công việc.

Không cần nói đến Liêu Vĩ hồ nghi, mà ngay cả Thì Địa Kiến cũng cảm thấy kỳ lạ.

Hôm nay, biểu hiện của Tần Phượng tuy rằng rất hòa hợp nhưng lại mang đến cho y một cảm giác rét run.

- Đứa nhỏ ai chăm sóc vậy? Vợ của cậu à?

Tần Phượng lại hỏi.

Liêu Vĩ xấu hổ, cười nói:

- Bí thư Tần, là cha mẹ tôi chăm sóc.

- Cậu năm nay vừa lúc cũng ba mươi tuổi rồi?

Tần Phượng khóe miệng đột nhiên hiện lên nụ cười cổ quái, khiến Liêu Vĩ có chút sởn tóc gáy.

- Đúng vậy, Bí thư Tần. Tôi năm nay vừa tròn ba mươi tuổi.

Liêu Vĩ thật sự trả lời.

Tần Phượng mỉm cười, quay đầu lại nhìn Thì Đại Kiến, thần thái nghiêm túc, trầm giọng nói:

- Lão Thì, tôi có ý này. Căn cứ vào công tác đang cần, tôi chuẩn bị điều chỉnh một chút công tác của đồng chí Hách Kiến Niên. Tôi cùng lãnh đạo chủ chốt Thành ủy báo cáo, chuẩn bị rút Hách Kiến Niên về, hỗ trợ cậu quản lý công tác hàng ngày của quận ủy.

Thì Đại Kiến giật mình. Y thật không ngờ Tần Phượng lại điều chỉnh Hách Kiến Niên. Nói là điều chỉnh, nhưng trên thực tế là miễn đi chức vụ Bí thư Đảng ủy thị trấn của Hách Kiến Niên. Khiến Hách Kiến Niên đến quận ủy hỗ trợ công tác với Thì Đại Kiến, trên danh nghĩa cấp bậc không có thay đổi, nhưng trên thực tế là bị trục xuất.

Nhưng Thì Đại Kiến là thân tín của Tần Phượng, đối với an bài của Tần Phượng thì nói gì nghe nấy, lập tức tỏ thái độ:

- Tôi đã sớm nghĩ như vậy. Công tác vụn vặn của quận ủy rất nhiều, ép đến tôi thở không nổi. Khiến đồng chí Hách Kiến Niên đến đây hỗ trợ tôi chia sẻ công tác thì vô cùng tốt.

Tần Phượng khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn Liêu Vĩ nói:

- Liêu Vĩ à, cậu ở cơ quan này đã mười năm rồi. Tôi có ý muốn cho cậu đến thị trấn làm Bí thư. Ý của cậu như thế nào?

Liêu Vĩ là thằng ngốc, cũng hiểu được Tần Phượng giờ phút này đang dẫn ý. Y trong lòng vui mừng, nhưng bởi vì nhiều năm làm ở cơ quan nên rất giỏi khống chế cảm xúc, không có biểu hiện quá mức kích động và hưng phấn. Y kính cẩn đứng dậy, cất cao giọng nói:

- Cảm ơn Bí thư Tần đã đề bạt, tôi nguyện ý đến cơ sở rèn luyện một chút.

- Kỳ thật thì tôi đã sớm có ý tưởng cho cậu xuống dưới vài năm. Tương lai cũng có một tiền đồ tốt. Nhưng suy xét đến con của cậu còn nhỏ, trước hết hoãn lại. Như vậy đi, cậu cứ chuẩn bị tư tưởng trước, sắp xếp mọi việc trong nhà cho tốt.

- Cám ơn lãnh đạo!

Liêu Vĩ kềm chế nội tâm vui mừng của mình, không kiêu ngạo không siểm nịnh bước chân trầm ổn rời khỏi phòng.

Bước ra đến cửa, nét mặt mừng như điên của y vẫn không che lấp được.

Liêu Vĩ đoán Tần Phượng muốn y đến thị trấn Vân Thủy. Thị trấn Vân Thủy là một thị trấn nổi danh về công nghiệp và kinh tế phát triển mạnh. Với hai năm kinh nghiệm làm Bí thư Đảng ủy thị trấn, bằng năng lực và kinh nghiệm lý lịch của y, rất dễ dàng vượt qua cánh cửa cấp phó huyện. Mà cho dù không phải là thị trấn Vân Thủy, mà một xã thị trấn khác, đối với y mà nói cũng là một chuyện tốt.

Phải biết rằng y ở quận ủy làm một Phó chánh văn phòng, trong tay không có thực quyền. Mà cơ hội đề bạt gần như là vô vọng. Nếu muốn đột phá cấp trưởng phòng, cũng chỉ có trao quyền cho cấp dưới, đến làm Bí thư Đảng ủy thị trấn oặc Cục trưởng cấp cục phòng.

Nhìn theo bóng dáng của Liêu Vĩ, Thì Đại Kiến thoáng chút suy nghĩ:

- Bí thư Tần, Liêu Vĩ là một đồng chí không tồi, năng lực mạnh, có cái nhìn về đại cụ. Đến thị trấn Vân Thủy làm Bí thư Đảng ủy thật thỏa đáng.

- Đây chỉ là ý tưởng của tôi, chứ chưa thành hình. Trong hội nghị thường vụ quận ủy sẽ khiến các đồng chí thảo luận một chút. Như vậy đi, nếu Liêu Vĩ đi rồi, quận ủy còn thiếu ra một vị trí. Trầm Ngọc Lan theo tôi đã nhiều năm, công tác cẩn trọng. Không có công cũng có lao, khiến cho cô ấy kiêm luôn một chút.

Tần Phượng câu này vừa ra khỏi miệng, Thì Đại Kiến mới bừng tỉnh. Hóa ra mục đích chính của Tần Phượng là muốn đề bạt cấp dưới của mình. Khi Liêu Vĩ trao quyền cho cấp dưới, cố nhiên là một loại trọng dụng, nhưng lại chìa ra một mảnh đất cho Trầm Ngọc Lan.

Nếu Tần Phượng lên chức rời khỏi khu Tân An, cô tất nhiên là phải an bài thư ký của mình trước. Mà Liêu Vĩ cũng là một cán bộ cô coi trọng. Cấp cho Liêu Vĩ một đường ra đã ở trong suy xét của cô. Theo góc độ này mà nói, Tần Phượng và Bành Viễn Chinh có điểm tương tự nhau, sẽ chiếu cố đến tiền đồ phát triển của tâm phúc mình.

Đương nhiên, đây cũng tồn tại nhân tố hướng Bành Viễn Chinh thị uy.

Trong mắt Tần Phượng, Liêu Vĩ có năng lực. Ở cơ quan lịch lãm nhiều năm như vậy, thủ đoạn cũng không tầm thường. Khiến Liêu Vĩ đi xuống, kềm chế và chèn ép sự kiêu ngạo của Bành Viễn Chinh là thích hợp nhất.

Bành Viễn Chinh trên đường chạy về thị trấn, tâm tình có chút ngưng trọng.

Tần Phượng muốn điều chỉnh công tác của Hách Kiến Niên vẫn quanh quẩn bên tai của hắn. Đây cố nhiên là sự dụ dỗ của Tần Phượng. Nhưng khi thấy Bành Viễn Chinh không xứng hợp, lại rất dễ dàng chuyển sang một thủ đoạn lôi đình khác.

Bằng trực giác, Bành Viễn Chinh phán đoán, Hách Kiến Niên ở thị trấn không được vài ngày nữa. Mà Tần Phượng khẳng định sẽ phái một Bí thư Đảng ủy khác xuống. Đây là điều mà Bành Viễn Chinh lo nhất.

Hắn không phải là không thể cùng người khác ở chung một bộ máy. Nhưng hắn thật vất vả mới nắm được cục diện của thị trấn Vân Thủy trong tay. Một khi đột nhiên xuất hiện một Bí thư Đảng ủy từ trên xuống, khiến cản tay hắn thì bước đi càng nguy nan.

Bành Viễn Chinh càng nghĩ càng cảm thấy bực bội. Đây quả thực là tai bay vạ gió mà.

Vốn định tái dẫn tiến một hạng mục nữa, vững chắc mà làm. Nhưng không nghĩ đây lại trở thành công cụ tranh đoạt chính trị giữa Cố Khải Minh và Tần Phượng. Do đó khiến hắn ở giữa tiến thoái lưỡng nan.

Nhưng hắn sẽ không ngồi chờ chết. Suy xét một đường, tâm tình của hắn liền trở nên bình tĩnh trở lại.

Chuyện này vẫn chưa thành sự thật, còn cần có thời gian. Tần Phượng phải điều chỉnh công tác của Hách Kiến Niên, Bí thư Đảng ủy khác xuống thị trấn ít nhất phải thông qua hội nghị thường vụ nghiên cứu. Mà Cố Khải Minh tất nhiên là sẽ có động tác.

Khiến Cố Khải Minh đối kháng lại với Tần Phượng. Còn về chính mình….Khóe miệng Bành Viễn Chinh hiện lên một tia mỉm cười, trước mắt điều cần làm là lập tức gia tăng một chút động lực đối kháng và tin tưởng cho Cố Khải Minh.

Hắn mỉm cười đẩy cửa văn phòng Lý Tuyết Yến. Lý Tuyết Yến bất ngờ đứng dậy:

- Viễn Chinh, anh trở về rồi à?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status