Cao quan

Chương 345: Cuộc đưa tiễn phô trương


Từ công ty Hoa Vũ trở về, Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như ở nhà, không ra ngoài. Dù Phùng Lâm Lâm rủ rê, Bành Viễn Chinh cũng từ chối. Bởi vì hắn phải về Tân An ngay và sắp phải chia tay Phùng Thiến Như, hai người không muốn lãng phí thời gian được ở bên nhau…

9 giờ sáng mùng 6 Tết. Trên đường quốc lộ ở ngoại ô Bắc Kinh đi Giang Bắc, một chiếc xe việt dã biển số tỉnh Giang Bắc đậu ở ven đường. Trịnh Anh Nam của Dệt Phong Thái và chồng cô, Lưu Quang chờ đợi với vẻ phấn chấn.

Hôm kia hai người nhận được điện thoại của Bành Viễn Chinh gọi từ Thủ đô, nói là việc tiến hành thủ tục đưa ra thị trường cho Dệt Phong Thái đã cơ bản làm xong, chỉ cần họ bổ sung vài giấy tờ nhỏ. Hai vợ chồng họ đã làm xong các giấy tờ cần thiết, đi suốt đêm đến Thủ đô, trao cho Bành Viễn Chinh nộp lên sáng hôm qua. Hắn cho hai người biết, khoảng đầu tháng sau là phê duyệt xong.

Nói cách khác, chưa tới ba tháng, Dệt Phong Thái có thể đưa ra thị trường tài chính rồi. Điều này đối với Dệt Phong Thái là một tin rất đáng ăn mừng.

Bành Viễn Chinh muốn về Tân An, sáng nay gọi điện cho Trịnh Anh Nam, nói muốn đi nhờ xe của hai người, đương nhiên vợ chồng Trịnh Anh Nam cầu còn không được.

Hôm nay trời đẹp, sương mù mấy ngày qua đã tan, gió Bắc lạnh thấu xương thổi liên tục cả tháng cũng chuyển thành gió Đông Nam ấm áp.

Một chiếc xe màu đen mang biển số quân đội ở Thủ đô, từ từ chạy tới. Phía sau, có mười mấy chiếc xe khác, việt dã có, thể thao có, limousine có, tất cả đều là xe nhập khẩu thương hiệu nổi tiếng, hợp thành một đội xe thanh thế lớn và sang trọng.

Chiếc xe màu đen đi đầu dừng lại ven đường, Bành Viễn Chinh nhày xuống, phất phất tay mỉm cười với vợ chồng Trịnh Anh Nam.

Hai vợ chồng Trịnh Anh Nam bước nhanh tới chào:

- Bí thư Bành!

Phùng Thiến Như cũng bước xuống, lập tức, dung mạo vô cùng xinh đẹp và phong thái cao quý của cô thu hút ánh mắt Trịnh Anh Nam. Đôi mắt Trịnh Anh Nam hơi lóe lên, thấy cử chỉ thân mật của cô gái này và Bành Viễn Chinh, liền khẳng định đây là vị hôn thê được truyền tụng của Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh nắm tay Phùng Thiến Như, nhìn vợ chồng Trịnh Anh Nam cười nói:

- Trịnh tổng, đây là Phùng Thiến Như, hôn thê của tôi, cũng là Chủ tịch tập đoàn Hoa Vũ.

Trịnh Anh Nam và Lưu Quang vội kính cẩn bắt tay chào hỏi Phùng Thiến Như.

Đúng lúc này, từ đoàn xe phía sau, mười mấy nam nữ thanh niên ăn mặc sang trọng đi tới, dẫn đầu chính là Hầu Khinh Trần. Phía sau cô, toàn là "công tử và tiểu thư" các thế gia vọng tộc ở Thủ đô.

Buổi họp mặt hôm đó, tuy những người này đều tỏ vẻ bài xích Bành Viễn Chinh; nhưng khi về nhà nhắc tới, đều bị người lớn trong nhà khiển trách một phen, cho dù thế nào, Bành Viễn Chinh cũng là cháu đích tôn của Phùng gia, là người Phùng lão gắng sức bồi dưỡng để nối nghiệp Phùng gia, thân thế và thân phận hiển hách của hắn không thể khinh thường.

Bọn họ là thế hệ sau, còn mơ hồ về điều này, nhưng bề trên của họ thì lại hiểu rất rõ.

Cho nên dưới sự dẫn dắt và tổ chức của Hầu Khinh Trần, bất kể là tình nguyện hay không, những người này đều chạy tới tiễn đưa Bành Viễn Chinh.

- Em trai Viễn Chinh, chúc thượng lộ bình an.

Hầu Khinh Trần dẫn em gái Hầu Niệm Ba bước tới, mỉm cười đưa ra một gói nhỏ:

- Đây là chút quà nhỏ chị tặng cậu, bây giờ chưa được mở ra!

Hầu Niệm Ba cũng cười hì hì bắt tay Bành Viễn Chinh:

- Anh Viễn Chinh, lần tới trở về, nhất định phải dạy em khiêu vũ nhé!

- Cảm ơn chị Khinh Trần.

Bành Viễn Chinh cũng không khách khí, mỉm cười nhận quà của hai chị em Hầu gia, thuận tay đưa cho Thiến Như.

Từ Tử Hoa hơi lúng túng đi tới, đưa tay ra:

- Bành Viễn Chinh, mới đầu năm, sao không ở lại Thủ đô thêm vài ngày?

- Chỗ tôi công tác bận rộn quá, nhất định phải về rồi.

Bành Viễn Chinh bắt tay Từ Tử Hoa, thản nhiên cười nói:

- Cảm ơn anh đã đến tiễn tôi.

Ánh mắt Bành Viễn Chinh lướt qua vai Từ Tử Hoa, dừng lại trên khuôn mặt ửng hồng của Từ Tử Hàm. Cô đang ngập ngừng do dự như muốn tiến lên lại thôi. Nhìn thấy cô gái ngang ngược làm mình suýt nữa toi mạng, hắn chưa tới mức oán giận hay chán ghét, chỉ cảm thấy hết sức cảm khái.

- Rất xin lỗi.

Từ Tử Hàm bước tới, vội vàng nói một câu, liền đỏ mặt đi theo Từ Tử Hoa rời khỏi. Chỉ có điều, đi được vài bước, cô ngoái lại, đăm đăm nhìn Bành Viễn Chinh bằng ánh mắt hết sức khó hiểu, thấy hắn bắt tay chào hỏi và tạm biệt những người khác, vẻ mặt cô có chút gì đó như mơ màng, đờ đẫn.

Từ Tử Hoa nhíu mày, kéo tay em gái:

- Tử Hàm, chúng ta về thôi!

Đến tiễn "tình địch" của mình, có một áp lực khá lớn đối với Từ Tử Hoa, y không thể thấy thoải mái. Nhưng y đại diện cho Từ gia, nhất là sau khi Tử Hàm gây tai nạn, càng cần hàn gắn quan hệ với Phùng gia. Cho nên Từ Tử Hoa không thể không đến.

Trịnh Anh Nam và Lưu Quang ngẩn người nhìn Bành Viễn Chinh được một đám thanh niên rõ ràng có thân phận không tầm thường vây quanh, trong lòng chấn động.

Rốt cuộc Bành Viễn Chinh có lai lịch thế nào, ngay cả tiễn đưa, cũng phô trương rầm rộ như vậy? Trịnh Anh Nam tự hỏi, rồi ngẫm nghĩ lại thấy cũng đúng, nếu Bành Viễn Chinh không có thân phận lớn như vậy, làm sao có thể giúp Dệt Phong Thái được phê duyệt trong thời gian quá ngắn ngủi?

Hầu Khinh Trần và đám con cháu thế gia nhanh chóng lên xe rời đi, Bành Viễn Chinh ôm Phùng Thiến Như một cái, vừa định lên xe của Trịnh Anh Nam, chợt nghe phía sau vọng đến tiếng gọi lanh lảnh của Vương An Na:

- Viễn Chinh, chờ tôi một chút!

Một chiếc Mercedes-Benz màu đen chạy tới, Vương An Na thò tay ra cửa sổ, vẫy vẫy Bành Viễn Chinh.

Cái cô yêu tinh quyến rũ chết người này lại tới nữa rồi! Trong lòng Bành Viễn Chinh chợt xuất hiện một cảm giác khác thường, không thể dùng lời mà nói rõ được.

Không đợi lái xe dừng hẳn, Vương An Na liền nhảy xuống xe. Hôm nay cô không trang điểm, mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, đi giày hồng, thoạt trông hết sức nhẹ nhàng thoải mái.

Bành Viễn Chinh nhìn Phùng Thiến Như cười khổ một tiếng, lại quay sang nhìn Vương An Na, cười nói:

- Chị An Na, đều theo như chị nói, không cần tới tiễn tôi, cần gì phải chạy tới thế này?

Vương An Na nhướng đôi mày liễu, đôi mắt đẹp lườm hắn một cái, cười mắng:

- Sao lại khách khí với chị như vậy? Vừa rồi một đám giàu có tới tiễn, chị không thể đến sao?

Bành Viễn Chinh không nói gì.

Vương An Na cười khanh khách, cầm một chiếc hộp nhỏ đưa cho Phùng Thiến Như, lại kề tai Phùng Thiến Như thầm thì vài câu. Phùng Thiến Như hơi do dự một chút, rồi mỉm cười giao cái hộp cho Bành Viễn Chinh:

- Anh Viễn Chinh, đây là quà của chị An Na tặng anh.

Bành Viễn Chinh cũng không để ý lắm. thuận tay đưa cho Lưu Quang. Lưu Quang vội vàng nhét chiếc hộp vào sau thùng xe việt dã, lúc này đã đầy tràn quà tặng của mọi người.

Giờ phút này, trong lòng Trịnh Anh Nam như chết lặng, cảm thấy xót xa cho chị họ Tần Phượng của mình. Thấy những cô gái vây quanh Bành Viễn Chinh, không nói đến Phùng Thiến Như, không người nào không xinh đẹp, không có lai lịch. So ra, một cán bộ cấp Phó giám đốc sở như Tần Phượng, cũng không ăn thua rồi.





Xe của vợ chồng Trịnh Anh Nam rời khỏi Thủ đô, chạy dọc theo quốc lộ, chạy về phía tỉnh Giang Bắc. Trên đường đi, Bành Viễn Chinh ngồi ở vị trí lái phụ nhắm mắt dưỡng thần. Hắn không muốn nói chuyện, bởi vì nếu mở miệng, nhất định hắn sẽ phải trả lời những thắc mắc của Trịnh Anh Nam, tốt nhất là giữ im lặng.

Hơn hai giờ chiều, xe tới tỉnh Giang Bắc. Ở Giang Bắc, Bành Viễn Chinh tới tìm Từ Tiểu. Cô đưa cho hắn một tờ nhật báo Giang Bắc, trên trang đầu là bài báo "Ngăn chặn phong trào xây dựng khu kinh tế mới tràn lan".

Chia tay Từ Tiểu, tiếp tục chạy về Tân An, ở trên xe, Bành Viễn Chinh đọc hết bãi xã luận này, mỉm cười. Tòa soạn nhật báo Giang Bắc sửa chữa đôi chỗ trong bản thảo của hắn, đổi các trích dẫn của hắn về thành phố Tân An và các các vùng lân cận thành "thành phố nọ, huyện kia", điều này cũng ở trong dự liệu của hắn. Nhưng dù là như thế, người ở Tân An, nhất là lãnh đạo thành phố, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra.

Bành Viễn Chinh tin rằng, chỉ cần lãnh đạo thành phố thấy bài báo này, cái gọi là "Khu kinh tế mới Vân Thủy" sẽ lập tức không thể thành hiện thực. Bài báo đăng trên cơ quan ngôn luận Tỉnh ủy, thường đại diện cho lập trường chính trị của Tỉnh ủy. Nếu ở tỉnh muốn ngăn chặn phong trào xây dựng khu kinh tế mới, ai còn dám làm ngược lại?

Xe chạy như bay, ngoài cửa sổ, gió lạnh thấu xương lại nỏi lên, Bành Viễn Chinh lại nhắm mắt…

***

Phán đoán của Bành Viễn Chinh hoàn toàn chính xác. Lãnh đạo thành phố Tân An, Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham và Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực vừa nhìn tới bài báo, lập tức hết sức coi trọng.

Lúc này Chu Quang Lực rất hoảng sợ. Ông ta vội nhấc điện thoại gọi lên tỉnh. Qua một người quen ở cơ quan Tỉnh ủy, ông ta biết được một tin hết sức quan trọng: Sắp tới, trong hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Tỉnh ủy Từ Xuân Đình sẽ đề xuất, phải trong thời gian nửa năm, kiểm tra chấn chỉnh quy phạm trong xây dựng, đặc biệt là nghiêm túc phê bình đối với hiện tượng lợi dụng danh nghĩa phát triển kinh tế để xây dựng tràn lan các khu kinh tế mới và khu công nghiệp.

Tin này khiến Chu Quang Lực toát mồ hôi, thầm nhủ: may quá! Thành lập khu công nghiệp Vân Thủy và một số dự án khu kinh tế là việc mà gần đây ông ta luôn mạnh mẽ thúc đẩy. Tuy nhiên may mắn là tất cả chỉ mới ở giai đoạn điều tra nghiên cứu, còn chưa kịp đưa vào hoạt động. Nếu không, ông ta sẽ bị Tỉnh ủy chĩa mũi dùi, hậu quả thật khó lường.

Chu Quang Lực lại gọi mấy cuộc điện thoại, bảo văn phòng thành phố dừng việc này lại, tất cả các hồ sơ liên quan đến dự án xây dựng khu kinh tế mới đều phải niêm phong, cho vào kho, kể cả dự án khu kinh tế mới Vân Thủy.

Nhưng tin này còn chưa đến quận. Tân Chủ tịch quận Tân An, Tô Vũ Hoàn vẫn hăng hái thúc đẩy việc này. Ngày đầu tiên đi làm trong năm mới, y liền ra lệnh cho Phó chánh văn phòng quận Khổng Tường Quân đích thân phụ trách dự án này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status