Cao quan

Chương 359: Một khoản kinh phí lớn


- Đồng thời, xây dựng thêm thư viện và phòng thực nghiệm dạy học.

Bành Viễn Chinh nói vừa dứt lời, đám người Lý Tuyết Yến giật mình kinh hãi.

Mười bảy trường tiểu học ở thôn chỉnh hợp thành chín trường. Thật sự thì thao tác đều không có vấn đề gì. Bởi vì có những thôn nhỏ, trường tiểu học quy mô không lớn. Hai ba thôn hợp thành xây dựng một trường tiểu học, chỉnh hợp lại lực lượng thầy cô giáo thì rất có lợi cho sự nghiệp phát triển giáo dục ở địa khu. Mà bởi vì thị trấn Vân Thủy là một thị trấn ngoại ô thành phố, giao thông tiện lợi. Trường học sau khi chỉnh hợp cũng sẽ mang đến tiện lợi không nhỏ cho bọn trẻ đến trường.

Mấu chốt của vấn đề ở chỗ là đầu tư rất lớn. Bất kể là xây dựng thêm thì vẫn là xây mới, ít nhất cần năm trăm ngàn trở lên. Tài chính của thị trấn Vân Thủy mặc dù có tiền, nhưng lập tức xuất ra nhiều như vậy thì chỉ sợ là trứng chọi đá.

Lý Tuyết Yến do dự một chút, hướng Bành Viễn Chinh ra hiệu một ánh mắt, khiến hắn tạm thời đừng nên ra quyết định, trước điều tra nghiên cứu rồi nói sau. Nhưng Bành Viễn Chinh lại ra vẻ không nhìn thấy ám hiệu của cô, lại nói tiếp:

- Mọi người không cần lo lắng về tài chính của thị trấn. Tôi nghĩ như vầy, tài chính của thị trấn sẽ góp một ít, còn lại là quyên tiền của các xí nghiệp.

- Tài chính thị trấn không có vấn đề. Các đồng chí, chúng ta đã có nền tảng giáo dục thật lớn. Nếu tăng cường đầu nhập thì thật sự là vì dân chúng và các em mà làm việc. Giáo dục liên quan đến đời sau, cũng liên quan đến toàn bộ tương lai của dân tộc. Đầu nhập vào giáo dục cũng rất đáng.

- Chẳng những phải nắm chặt giáo dục mà còn phải làm đường. Chúng ta cần phải trùng tu và mở rộng những con đường thông qua hai thôn với thị trấn.

Bành Viễn Chinh ánh mắt lóe lên sự khác thường. Hắn tiếp tục phất tay, cao giọng nói:

- Nếu năm nay chúng ta còn dư lực thì cải tạo thêm trung tâm y tế của thị trấn. Thị trấn chúng ta không giống với những thị trấn khác. Phần đông là các xí nghiệp. Mấy vạn lao động vào nghề, quần chúng khám chữa bệnh nhu cầu cũng rất cao.

- Trung tâm y tế hiện nay dung lượng có hạn. Phòng bệnh lại không đủ giường. Dân chúng muốn đến khám bệnh không thể không đến thành phố. Cho nên, trung tâm y tế nhất định phải xây dựng thêm. Đó chính là một trong những công tác của chúng ta.

- Nói ngắn gọn, chúng ta tranh thủ lợi dụng trong hai năm, xây dựng chín trường học, sáu con đường, cải tạo một trung tâm y tế. Đây chính là mục tiêu trường kỳ của tôi. Không dối gạt mọi người, đây là khi tôi vừa mới đến đây, đã sinh ra ý tưởng như vậy. Chẳng qua là thời cơ vẫn chưa chin mùi nên tạm thời gác lại.

Đám người Chử Lượng ngơ ngác nhìn nhau, âm thầm hít một hơi thật sâu. Nếu như Hách Kiến Niên nói như vậy, bọn họ khẳng định sẽ cho rằng ăn nói lung tung. Nhưng bọn họ hiểu rất rõ Bành Viễn Chinh. Nếu Bành Viễn Chinh trong cuộc họp liên tịch đề xuất ý kiến này, đã nói lên hắn sớm có kế hoạch. Mà với tính cách của hắn thì nhất định phải làm, như các công trình trước mà hắn chủ đạo.

Mạnh mẽ thiết lập hệ thống giáo dục, cải thiện giao thông và hoàn cảnh khám chữa bệnh. Đương nhiên là vì lợi dân mà làm. Nhưng những hạng mục này làm xong thì phải tốn bao nhiêu tiền.

Lý Tuyết Yến cười khổ, thầm nghĩ. Bành Viễn Chinh ơi, anh muốn đem bao nhiêu của cải bao nhiêu năm tích lũy của thị trấn toàn bộ vét sạch sao? Cho dù vét sạch thì cũng không đủ.

Quý Kiến Quốc do dự một chút, rồi cười nói:

- Bí thư Bành, suy nghĩ của cậu rất tốt. Xử lý giáo dục, giao thông, chữa bệnh. Đây đều là vì dân chúng mà thực hiện. Tôi rất tán thành. Nhưng chỉ là tài chính áp lực rất lớn. Có phải là nên từng bước một mà làm?

- Đương nhiên là phải từng bước thực thi, không có khả năng một lần là xong. Về phần áp lực tài chính, kỳ thật là không thành vấn đề. Các đồng chí, thị trấn chúng ta trong năm ngoái là hơn sáu trăm ngàn. Năm nay loại trừ xí nghiệp dệt phá sản ra thì lợi ích cũng dao động ở năm trăm ngàn. Điều này có nghĩa là gì? Các đồng chí, chúng ta chỉ cần dùng vài năm thu nhập tài chính, có thể làm xong một số công trình dân sinh.

- Mọi người không cần đau lòng. Tiêu tiền thì nhất định phải tiêu. Hơn nữa, sau khi khu sản nghiệp làm xong, thì còn có chiến lược hợp tác với dệt Phong Thái. Đây đều là những hạng mục giúp thị trấn chúng ta sau này phát triển. Tương tai tài chính của chúng ta thu vào là rất cao. Cho dù là vay nợ xây dựng thì chúng ta cũng hoàn toàn có thể gánh nổi.

- Các đồng chí, chúng ta hoàn toàn có thể đem thực lực kinh tế của mình xây dựng thị trấn Vân Thủy thành một thị trấn hiện đại, xinh đẹp. Vì thực hiện mục tiêu này, thì phải xây dựng hệ thống giáo dục, giao thông và phương tiện xây dựng cơ sở. Cải tạo dung mạo của thị trấn thì sẽ thu hút được đầu tư và xây dựng kinh tế đồng bộ.

Bành Viễn Chinh vẻ mặt hưng phấn, đứng thẳng lưng. Các lãnh đạo ánh mắt phức tạp nhìn hắn, không hẹn mà cùng giơ tay lên.

Cho đến lúc này, Bành Viễn Chinh mới chính thức lộ ra dã tâm thi hành chính trị của hắn. Hắn phải lợi dụng tích lũy cường đại của thị trấn Vân Thủy mấy năm nay, vừa để phát triển kinh tế mạnh mẽ, vừa phát triển xã hội và văn hóa.

- Nếu mọi người không phản đối thì quyết định như vậy đi. Đồng chí Tuyết Yến, chúng ta trước cứ thi hành giáo dục. Cô hãy bảo phòng Đảng chính và giáo dục trước triển khai điều tra nghiên cứu. Trưng cầu ý kiến của quần chúng, tranh thủ hoàn thành nó trong một tháng, xuất ra bản dự thảo. Chúng ta sẽ gặp mặt nhau thảo luận lại, sửa chữa một lần, cuối cùng kết nối với ngành giáo dục khu, rồi báo cáo lên quận.

Lý Tuyết Yến nhẹ nhàng gật đầu:

- Vâng.

Chử Lượng cùng với một số ông chủ các xí nghiệp dệt trong thị trấn đến dệt Phong Thái học tập. Mà cùng lúc đó, dệt Phong Thái đã phái một tổ công tác đến thị trấn Vân Thủy bàn chuyện hợp tác, do Phó tổng giám đốc Lưu Quang dẫn đầu.

Tin tức này đương nhiên không giấu được Tô Vũ Hoàn ở quận.

Nghe xong Khổng Tường Quân báo cáo, Tô Vũ Hoàn cười nhạt một tiếng, khoát tay nói:

- Tường Quân, anh hãy đi liên lạc với Trịnh Phong Thái. Tôi muốn nói chuyện với ông ta.

Khổng Tường Quân ngẩn ra, lập tức gật đầu xác nhận, khẩn trương đi an bài.

10 phút sau, Tô Vũ Hoàn cùng Trịnh Phong Thái nói chuyện qua điện thoại với nhau. Hai người trong điện thoại nói những gì với nhau thì người ngoài không thể hiểu hết, nhưng Khổng Tường Quân đang tránh bên ngoài nghe được Tô Vũ Hoàn cúp điện thoại bịch một cái thì biết rằng sự tình không ổn.

Rất hiển nhiên, ông chủ tập đoàn Phong Thái là kẻ lõi đời mà không phải kẻ như Tô Vũ Hoàn có thể đùa giỡn được.

Khổng Tường Quân bên ngoài kinh sợ. Lãnh đạo mất hứng, y là người phục vụ bên cạnh lãnh đạo, một ngày cũng không yên. Nếu làm không tốt thì sẽ bị thu thập. Cái này gọi là gần vua như gần cọp.

Tô Vũ Hoàn hầm hầm đi tới đi lui trong phòng làm việc, sắc mặt rất khó coi.

Y ngàn vạn lần cũng không ngờ, Trịnh Phong Thái lại cứng mềm cũng không ăn, quyết tâm hợp tác với thị trấn Vân Thủy. Tô Vũ Hoàn không biết Bành Viễn Chinh rốt cuộc đã cấp cho Trịnh Phong Thái bát nước béo gì, mà không ngờ dệt Phong Thái thà rằng đắc tội với lãnh đạo UBND quận để hùa theo suy nghĩ của Bành Viễn Chinh.

Kỳ thật thì y không phải là muốn chèn ép Bành Viễn Chinh. Nhưng về vấn đề xí nghiệp dệt, y và Bành Viễn Chinh có hai suy nghĩ khác nhau. Hoặc nói là, góc độ, điểm xuất phát và điểm dừng đều không giống nhau.

Bành Viễn Chinh chính là "tráng sĩ tự chặt cổ tay. Còn y thì suy tính cho toàn bộ kinh tế khu Tân An. Bình ổn là sự việc cần giải quyết đầu tiên. Về phần những nhà máy dệt nhỏ thị trấn Vân Thủy, nói thật, y cũng không để trong lòng. Có thể cứu sống vài xí nghiệp thì đương nhiên là tốt, nhưng cứu không được thì thôi. Một số nhà máy xí nghiệp dệt nhỏ so với toàn bộ khu thì chẳng đáng vào đâu.

Dệt Phong Thái là một nhà giàu nộp thuế ở quận, doanh nghiệp tư nhân số một, lại sắp bỏ vốn đưa ra thị trường, lực ảnh hưởng có thể nghĩ. Tô Vũ Hoàn xem ra, loại hành động thu mua này là cực kỳ ngu xuẩn. Đề cập đến hơn mấy triệu tiền vốn, vô cùng có khả năng kéo nhà máy suy sụp theo.

Nhưng y không biết, Trịnh Phong Thái coi trọng không phải là những nhà máy dệt nhỏ ở thị trấn Vân Thủy mà là đất. Sau khi thu mua xong, dệt Phong Thái sẽ chính thức tuyên bố tham gia lĩnh vực khai thác và xây dựng bất động sản. Đây chính là dã tâm của tập đoàn Phong Thái.

Bành Viễn Chinh đúng là hiểu rõ dụng tâm đích thực của Trịnh Phong Thái. Cho nên mới giống trống khua chiêng đẩy mạnh hợp tác với dệt Phong Thái. Song phương có thể nói là ăn nhịp với nhau, không mưu mà hợp.

Bành Viễn Chinh bằng mặt mà không bằng lòng khiến cho Tô Vũ Hoàn phẫn nộ. Y sở dĩ tạm thời vẫn duy trì trầm mặc là vì có Tần Phượng ở sau lưng ủng hộ. Y đã nói qua hai lần với Tần Phượng, nhưng thái độ của Tần Phượng rất rõ ràng, quyết cùng một con đường với Bành Viễn Chinh. Tuy rằng Tô Vũ Hoàn cũng không chân chính để Tần Phượng vào mắt, nhưng dù sao y cũng mới đến, không nên cùng nhân vật số một náo loạn, trực tiếp ảnh hưởng đến sự phát triển ngày sau.

Khổng Tường Quân lẳng lặng đứng ngoài cửa phòng làm việc của Tô Vũ Hoàn, bất cứ lúc nào cũng chờ y triệu tập. Nhưng thật lâu sau vẫn không thấy động tĩnh. Khổng Tường Quân khi chuẩn bị rời khỏi phòng thì cánh cửa bật ra, Tô Vũ Hoàn chắp hai tay sau lưng sải bước ra ngoài. Còn chưa kịp đợi Khổng Tường Quân phản ứng thì y đã bước đến đầu bậc thang.

Tô Vũ Hoàn đằng đằng sát khí thẳng đến văn phòng của Tần Phượng.

Thẩm Ngọc Lan mới từ văn phòng Tần Phượng đi ra, tay ôm một chồng tài liệu. Cô đang cúi đầu đi tới thì đụng phải Tô Vũ Hoàn khiến tài liệu rớt xuống đất. Cô ngẩng đầu, đang chuẩn bị trách mắng thì đã thấy Chủ tịch quận Tô Vũ Hoàn thì không khỏi xấu hổ nói:

- Chủ tịch Tô.

Tô Vũ Hoàn quét mắt nhìn cô một cái rồi trầm mặc gõ cửa phòng Tần Phượng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status