Cao quan

Chương 388: Tự lập quy củ


Bành Viễn Chinh nhận được điện thoại của Khổng Tường Quân, nói là buổi tối Chủ tịch quận Tô Vũ Hoàn ỏ khách sạn lớn Tân An mở tiệc chiêu đãi tất cả các Ủy viên thường vụ, mời hắn cần phải tham gia, thì không khỏi bật cười.

Hắn ở trong điện thoại nói một câu đùa vui với Khổng Tường Quân:

- Chánh văn phòng Khổng, anh nói lại với Chủ tịch quận Tô, lúc trước chỉ là nói đùa thôi, làm gì mà thật thế? Nếu Chủ tịch quận Tô thật sự tích cực như vậy, cũng đừng mời ăn cơm nữa, trực tiếp đưa cho tôi một bình rượu Mao Đài là được rồi.

Khổng Tường Quân xấu hổ, nhẹ nhàng nói:

- Bí thư Bành, chuyện này….

- Được rồi, tôi tối nay nhất định sẽ tham gia. Xin Chủ tịch quận Tô cứ yên tâm.

Bành Viễn Chinh nói xong thì cúp điện thoại.

Lý Tuyết Yến ngồi trên ghế sofa, nghe Bành Viễn Chinh nói chuyện điện thoại xong, không khỏi mỉm cười:

- Viễn Chinh, Tô Vũ Hoàn thật sự muốn mời khách ăn cơm giáp mặt xin lỗi sao? Người này chịu hạ thấp mình à?

- Người này cứ tự cho mình là rất cao, nói vậy cũng sẽ không quỵt nợ. Tuy nhiên, tôi xem chừng, anh ta chắc chắn cũng không chịu từ bỏ ý đồ của mình. Nhất định sẽ tìm nhược điểm của tôi, sau đó bắt đầu phản kích. Cho nên, Tuyết Yến, gần đây công tác trong thị trấn cần phải nắm chắc. Ngàn vạn lần không được xảy ra đường rẽ, làm cho người ta nắm được thóp của mình. Đến lúc đó, không chỉ có tôi chết, mà công tác về sau cũng thị trấn cũng không triển khai được.

Lý Tuyết Yến cười hì hì nói:

- Anh cứ yên tâm. Hiện tại công tác trong thị trấn cơ bản đã đi vào quỹ đạo. Sẽ không xảy ra vấn đề gì.

- Đúng rồi, công trình chỉnh hợp xây dựng mới trường tiểu học có nên có một nghi thức khởi động, mời các lãnh đạo nội thành tham dự một chút? Đây cũng chính là hạng mục công tác lớn nhất của chúng ta trong năm nay.

Lý Tuyết Yến nhìn Bành Viễn Chinh mỉm cười.

Bành Viễn Chinh trầm ngâm một chút, rồi lắc đầu:

- Tuyết Yến, cá nhân tôi vẫn cho rằng không cần. Đừng tuyên truyền gì cả. Chúng ta chỉnh hợp, cải tạo lại trường không phải là vì hư danh. Mà chính là thực hiện mạnh mẽ cải biến giáo dục trong thị trấn.

- Khiêm tốn một chút, tránh cho cây to đón gió.

Lý Tuyết Yến ồ một tiếng:

- Cũng đúng. Tôi chính là muốn nói như vậy. Không tuyên truyền gì nữa. Nếu không muốn tổ chức nghi thức thì chúng ta có thể đẩy mạnh được rồi. Tôi thấy cuối tuần là có thể tiến hành đấu thầu.

Ban đầu, phương án kế hoạch là vào mùa nghỉ hè của học sinh. Nhưng sau này, ngành giáo dục trong thị trấn thống nhất, chỉnh hợp và cải biến. Rồi sau, trải qua trưng cầu ý kiến, bộ máy liên tục mở cuộc họp, cảm thấy tốt hơn hết là làm liền.

Mười bảy trường tiểu học được chỉnh hợp thành bảy trường tiểu học có quy mô hiện đại. Có bốn trường trên cơ sở có thể tiến hành ngay tại chỗ xây dựng hoặc cải biến. Nhưng có ba trường bắt buộc phải xây mới hoàn toàn.

Nói cách khác, chuẩn bị xây dựng mới ba trường tiểu học lúc này là có thể thi công rồi. Kỳ hạn công trình là nửa năm. Đến tháng mười là có thể đưa vào sử dụng.

Còn bốn trường học cải tạo lại, trong hai tháng nghỉ hè hiển nhiên là không đủ. Vì không muốn chậm trễ chương trình học của học sinh, thị trấn phối hợp, các thôn tạm thời dùng Ban quản lý thôn của mình làm phòng học tạm thời. Cuối năm ngoái, tất cả danh sách học sinh tiểu học trong toàn bộ thị trấn đã tiến hành phân chia theo khu vực. Gần đây có thể phân phối đến trường học mới.

- Ừ, Tuyết Yến, có thể tổ chức đấu thầu rồi. Tuyết Yến, cô hãy nhớ kỹ, sự việc liên quan đến giáo dục, chúng ta không thể làm qua loa. Một khi làm thì nhất định phải trăm phần trăm bảo đảm chất lượng công trình. Kiên quyết không thể đem công trình này giao cho những nhà thầu không có tư chất, không có thực lực. Phải hợp tác với những công ty lớn.

- Thà rằng giá công trình cao hơn một chút, nhưng tất yếu cam đoan chất lượng công trình. Điều này không thể cò kè mặc cả.

Bành Viễn Chinh thanh âm trầm thấp, thần sắc rất nghiêm túc.

Hắn cùng Lý Tuyết Yến nói chuyện, rất ít khi nghiêm túc như vậy.

Lý Tuyết Yến nhẹ nhàng cười:

- Chúng tôi cũng đã nghĩ đến điều đó. Tôi đã nói với người của viện Quy hoạch thiết kế rồi. Công trình này của chúng ta phải nghiêm khắc dựa theo việc phòng chống các loại thiên tai tự nhiên để xây dựng. Tuy nhiên, nếu cứ như vậy thì phí thiết kế và xây dựng khẳng định là phải cao hơn so với chúng ta dự tính 10%.

- Tuyết Yến, số tiền này chúng ta không thể tính.

Bành Viễn Chinh bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt nhìn ra cây hòe bên ngoài cửa sổ. Trên cành cây đang có những con chim sẻ hót líu lo. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ.

Hắn lại phất tay cười nói:

- Tuyết Yến, chúng ta không thể làm cho lòe loẹt mà chẳng dùng được. Tôi trước khi đến thị trấn Vân Thủy nhậm chức, đã lập cho mình một quy cũ. Bất kể thế nào, bất kể ở địa phương nào, trên cương vị nào, chỉ cần là công trình do tôi nắm giữ thì tuyệt đối không thể làm thành bã đậu.

Bành Viễn Chinh thanh âm hữu lực, ánh mắt kiên định.

Lý Tuyết Yến trong lòng bay bổng một tia tình cảm mãnh liệt. Cô biết Bành Viễn Chinh ở trước mặt mình không bao giờ ngụy trang. Những lời này đều xuất phát từ tâm cang của hắn. Dứt bỏ tình cảm cá nhân không nói, Bành Viễn Chinh loại nguyên tắc làm quan và chân thành này cũng đã kích thích tiếng lòng từ sâu trong nội tâm của cô rồi.

Buổi tối.

Tô Vũ Hoàn thật sự ở khách sạn Tân An mở tiệc, xuất tiền túi, mời tất cả các Ủy viên thường vụ quận ủy tham dự.

Chủ tịch quận mời khách, các Ủy viên thường vụ không thể không nể tình. Chỉ có điều, ai cũng hiểu bữa tiệc hôm nay đến tột cùng là vì chuyện gì mà có. Đa số người đều đến xem náo nhiệt.

Tần Phượng và Phó bí thư Lệnh Tường chậm rãi bước vào trong khách sạn, được Khổng Tường Quân và những người của UBND quận tiếp đón. Bước vào trong phòng thì các Ủy viên thường vụ khác đều đã tới rồi, duy chỉ còn Bành Viễn Chinh là chưa tới.

Mọi người ngồi xong, chỉ có Bành Viễn Chinh là chưa thấy tới. Tô Vũ Hoàn nhíu mày, trầm giọng nói:

- Bí thư Tần, vị Bí thư Bành này của chúng ta cao giá quá. Tôi gọi điện thoại cho cậu ta trước tiên, vậy mà cậu ta lại là người đến muộn nhất.

Tần Phượng mỉm cười:

- Đồng chí Viễn Chinh đi từ thị trấn tới, quãng đường khá xa. Có thể thông cảm. Nói sau, thị trấn công tác quá nhiều. Cậu ấy có thể đến trễ vài phút cũng không sao mà. Đừng lo, chúng ta uống tách trà chờ thêm một chút.

Đang khi nói chuyện thì Bành Viễn Chinh mang theo bao công văn màu đen, vội vã bước đến, đi theo phía sau là Khổng Tường Quân. Phía sau nữa là hai nhân viên của UBND quận, xách theo hai bình rượu được viết dòng chữ "Rượu Vân Thủy được ủ theo công thức gia truyền".

Bành Viễn Chinh nhìn mọi người chung quanh, cười ha hả nói:

- Bí thư Tần, Chủ tịch quận Tô, trên đường kẹt xe nên đến chậm.

Tô Vũ Hoàn nhìn hai nhân viên mang theo hai bình rượu thì cau mày nói:

- Đồng chí Viễn Chinh, cậu làm cái quỷ gì vậy? Cậu còn mang rượu đến làm gì? Tôi đã gọi rượu rồi.

- Chủ tịch quận Tô, đây là hai bình rượu mà tôi đem tới. Đây là loại rượu do nhà máy rượu thị trấn Vân Thủy vừa mới làm ra, chất lượng không tệ lắm, tuyệt không kém hơn so với Mao Đài bao nhiêu. Tôi mang hai bình đến, mời các đồng chí thưởng thức thử.

Nói xong, Bành Viễn Chinh lại nói tiếp:

- Chánh văn phòng Khổng, xin mở ra.

Lệnh Tường mỉm cười;

- Đồng chí Viễn Chinh, cậu đến dự tiệc, còn mang theo rượu, dường như là có dụng tâm kín đáo nha.

Chu Đại Dũng cười vang, chen vào nói:

- Phó bí thư Lệnh, rượu này tôi đã uống qua, rất ngon. Tôi đang muốn đề nghị ở quận, về sau trong những bữa tiếp khách quan hệ, tiếp đãi lãnh đạo cấp trên thì dùng rượu đặc sản của địa phương thì rất tốt.

Bành Viễn Chinh cười ha hả, quay đầu nhìn Hồ Đức Vịnh nói:

- Phó chủ tịch quận Hồ, anh được phân công quản lý mảng tiếp đãi. Hôm nay anh hãy nếm thử đi. Nếu cảm thấy ngon thì cần phải bật đèn xanh cho chúng tôi đấy.

- Tôi hôm nay cùng với văn phòng tại thủ đô liên hệ một chút, chuẩn bị mang đến một số bình cho ở đó.

Hồ Đức Vịnh khẽ mỉm cười:

- Đồng chí Viễn Chinh này, làm cái gì không làm đi làm nhân viên tiếp thị. Được, để tôi nếm thử một chút. Nếu được, có thể dùng trong chiêu đãi ở quận cũng không phải là không thể.

Hồ Đức Vịnh nói xong, liền liếc mắt nhìn Tô Vũ Hoàn. Thấy Tô Vũ Hoàn thần sắc vẫn thản nhiên, không có bất cứ một thái độ phản đối nào thì cũng liền thở phào một cái.

Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Cố Xuân Tường cười híp mắt, thầm nghĩ. Quả nhiên hôm nay không phải là bữa tiệc tốt lành.

Tô Vũ Hoàn cười khẽ một tiếng, cũng xen vào nói:

- Được rồi, được rồi, nếu đồng chí Viễn Chinh đã mang rượu tới thì chúng ta nếm thử đi. Nếu ngon thì cậu cũng nên tặng cho mỗi đồng chí ở đây mấy bình. Đương nhiên, mọi người sẽ không uống rượu chùa của cậu đâu, đều sẽ giúp nhà máy rượu ở thị trấn các người đẩy mạnh tiêu thụ.

Tần Phượng hé miệng cười, không có xen vào.

Là nhân vật số một của quận ủy, cô kỳ thật rất vui khi nhìn thấy Bành Viễn Chinh và Tô Vũ Hoàn dịu đi một chút quan hệ căng thẳng của mình. Tuy rằng ngoài mặt đã dịu đi, nhưng bên trong không giải quyết được mâu thuẫn thực chất.

Không khí bữa tiệc ban đầu vốn có chút nặng nề, nhưng bởi vì việc Bành Viễn Chinh đẩy mạnh tiêu thụ rượu trước mặt mọi người mà trở nên thoải mái hơn một chút. Tất cả mọi người đều cố ý lãng tránh một số vấn đề mang tính mẫn cảm. Trên bàn rượu chỉ nói rượu, bàn chuyện cuộc sống, không nói chuyện công tác. Về phần dệt Phong Thái đưa ra thị trường cũng không đề cập tới, chỉ ngầm hiểu lẫn nhau.

Tô Vũ Hoàn cũng không muốn giáp mặt xin lỗi. Hôm nay mời khách cũng được xem một lời xin lỗi rồi. Dù sao, khi đạt đến quyền lực cao tầng nào đó, bộ máy đoàn kết ổn định dù chỉ ngoài mặt cũng phải bảo đảm.

Nên tranh giành thì tranh giành, nên đập bàn thì đập bàn. Nhưng thời điểm cần phải hài hòa thì hài hòa.

Bữa tiệc kết thúc trong không khí vui vẻ. Các Ủy viên thường vụ người nào cũng uống nhiều rượu. Loại rượu này của thị trấn Vân Thủy dùng để tiếp đãi khách quý, nên không lưu hành trên thị trường nhiều, số cồn cũng rất cao. Chỉ cần vài ly thôi là đã muốn say rồi. Những người có tửu lượng không cao như Cố Xuân Tường thiếu chút nữa là có hành động xấu mặt rồi. Cũng may Khổng Tường Quân có mang theo một số nhân viên của UBND quận, bất cứ lúc nào cũng chiếu ứng, lần lượt đem các Ủy viên thường vụ say mèm lên xe.

- Lão Chu, hôm nay tôi ngồi xe của anh. Tài xế của tôi hôm nay trong nhà có việc, tôi đã bảo anh ấy về rồi.

Bành Viễn Chinh vỗ vai Chu Đại Dũng. Chu Đại Dũng cười hì hì, rồi lại hạ giọng nói:

- Đi, ngồi xe của tôi. Hôm nay uống rượu không đã chút nào. Lát nữa chúng ta đi tăng hai. Thuận tiện gọi Hoàng Đại Long ra ca hát một chút.

Bành Viễn Chinh mỉm cười:

- Vâng, tôi cũng đã lâu rồi không tụ tập với Hoàng Đại Long. Lát nữa chúng ta đi trước, xong rồi bảo Hoàng Đại Long ra, khiến anh ta mời khách.

- Cậu ta ước gì mời được cậu đấy.

Chu Đại Dũng đưa cho Bành Viễn Chinh một điếu thuốc. Hai người đứng hút thuốc, nói chuyện trước cổng khách sạn chờ xe đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status