Cao quan

Chương 440: Không công mà lui


Phòng công an huyện khua chiêng gõ trống rùm beng, bắt đầu đẩy mạnh một chiến dịch bài trừ tội phạm quyết liệt. Bành Viễn Chinh kiêm nhiệm chức Cục trưởng cục công an huyện, đương nhiên là người chủ động và thúc đẩy. Nhưng đồng thời là Phó chủ tịch thường trực huyện, công việc của hắn không chỉ là về lĩnh vực trị an xã hội.

Vào lúc này, Bành Viễn Chinh muốn thay đổi cơ sở công nghiệp vô cùng yếu kém và bộ mặt nghèo nàn của huyện, chỉ có cách phát triển mạnh kinh tế, làm cho dân giàu, huyện mạnh.

Thời gian gần đây, Bành Viễn Chinh luôn suy nghĩ, nên bắt đầu ra tay từ lĩnh vực nào. Ngành nông nghiệp, chăn nuôi, các cơ sở nuôi trồng dược liệu và thuốc lá, thậm chí là du lịch sinh thái, cũng bị hắn gạt qua một bên, những ngành này chỉ có thể bổ sung, chứ không thể là ngành chủ đạo.

Để phát triển kinh tế chỉ có con đường phát triển mạnh công nghiệp. Nhưng, cơ sở công nghiệp của huyện Lân quá bạc nhược, không có bao nhiêu xí nghiệp công nghiệp, đều là xí nghiệp quốc doanh, chưa nói so sánh với các huyện khác, mà chỉ so với thị trấn Vân Thủy, cũng kém xa.

Nền tảng quá mỏng, công nông nghiệp và khoa học kỹ thuật đều kém phát triển, đó là tình hình ở huyện Lân mà Bành Viễn Chinh phải giải quyết.

Hắn bàn bạc với Cung Hàn Lâm nhiều lần, nhưng không có kết quả. Cung Hàn Lâm cũng đành chịu, không biết phải làm sao. Ông ta không rành về thu hút đầu tư, chỉ có thể trông cậy vào Bành Viễn Chinh, hy vọng hắn có thể mang lại cho huyện Lân một cơ hội để phát triển.

Bây giờ là tháng 8, khí trời nóng bức, Cung Hàn Lâm và Bành Viễn Chinh sóng vai bước chậm, ra khỏi trụ sở huyện, đi dọc theo con đường vắng vẻ không người, đi về phía đông. Bởi vì nghèo khó lạc hậu, ở huyện lỵ huyện Lân không có cảnh phồn thịnh, ngựa xe tấp nập, như các huyện khác.

Hai người đi mười mấy phút đồng hồ, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe con chạy qua. Cung Hàn Lâm than nhẹ một tiếng, nói:

- Viễn Chinh này, cơ sở công nghiệp quá mỏng, điều này không thể ngày một ngày hai, thậm chí một năm hai năm có thể thay đổi, chúng ta chỉ cố gắng làm hết sức mà thôi.

- Lãnh đạo, bây giờ chúng ta cần xác định đường lối, sau đó nghĩ nghĩ cách thu hút đầu tư. Bản thân tôi có mấy ý tưởng, nhưng trong lúc nhất thời còn chưa suy nghĩ thấu đáo.

Bành Viễn Chinh cười cười, dừng bước lại, nhẹ nhàng nói:

- Lãnh đạo, anh xem, liệu huyện chúng ta có thể xây dựng một dự án luyện than cốc không?

Cung Hàn Lâm ngẩn ra, trầm ngâm nối:

- Cậu nói chi tiết xem.

- Không biết lãnh đạo có nghe nói không, than đá có thể luyện than cốc, trong quá trình luyện than cốc sinh ra khí gas, khí gas có thể chuển đến các các hộ dân dùng thay thế gas hóa lỏng. Ngoài ra, còn có các sản phẩm hóa học khác…

Bành Viễn Chinh càng nói càng hào hứng:

- Chúng ta có thể phát triển dự án này, tạo thành một dây chuyển công nghiệp hoàn chỉnh, rửa sạch than đá, cung ứng than đá, luyện than cốc, chuyển vận khí gas, sản xuất các sản phẩm hóa chất tinh tế.

Cung Hàn Lâm cười khổ:

- Viễn Chinh, về chuyện này, tôi cũng có biết đôi chút. Trên tỉnh không phải có một nhà máy luyện than cốc sao?

- Loại dự án này quan hệ tới cuộc sống của người dân, nhất định phải do doanh nghiệp nhà nước đầu tư, nhưng tài chính huyện chúng ta…Ài…

Cung Hàn Lâm bất đắc dĩ xua xua tay:

- Tiền đầu tư sẽ rất lớn, dừng nói là một tỉ, dù là mấy triệu cũng không xoay ra nổi.

Quan trọng hơn là, loại dự án này chỉ có thành phố lớn mới có khả năng đầu tư, chúng ta là một huyện nhỏ, dân số chưa tới một trăm ngàn người, chuyển khí cho ai chứ? Huống chi, thu nhập của người dân quá thấp, cũng rất khó tiếp nhận vấn đề mới mẻ này.

Bành Viễn Chinh nhướng mày lên, mắt sáng ngời:

- Lãnh đạo, chúng ta có thể vận động thành phố bơm tiền vào, là dự án trọng điểm của thành phố, chỉ là dự án đặt ở huyện chúng ta mà thôi.

Lãnh đạo xem, huyện chúng ta gần sát khu vực thành thị, dự án xây ở phía đông huyện chúng ta, sau khi sản xuất, khí than sẽ được chuyển thẳng lên thành phố, có điều kiện thuận lợi tự nhiên. Mà huyện Thừa gần huyện Lân chúng ta là khu khai thác than đá. Điều này có thể hạ giá thành sản xuất trên diện rộng khi đưa vào hoạt động.

- Cậu nói cũng có lý, chẳng qua là một dự án quá lớn như vậy, thành phố…

Cung Hàn Lâm lắc đầu:

- Cậu có thể thăm dò thử xem, xem thành phố có ý định này hay không.

- Lãnh đạo, theo tôi được biết, lãnh đạo thành phố cũng có ý này, nhưng dự án này đang còn trong giai đoạn nghiên cứu luận chứng. Bây giờ điều chúng ta cấn làm là tranh thủ đưa dự án về huyện.

Bành Viễn Chinh khẽ cười.

Cung Hàn Lâm sáng mắt lên:

- Cậu khẳng định?

- Khẳng định.

Bành Viễn Chinh gật đầu. Không phải hắn có nguồn tin gì, đó chẳng qua là trí nhó từ kiếp trước của hắn. Cuối năm 1993, thành phố đầu tư xây dựng nhà máy luyện than cốc, một năm rưỡi sau, hoàn thành công trình vận chuyển khí, giúp bảo vệ môi trường và nâng cao chất lượng sinh hoạt của cư dân thành phố.

Bất quá, dự án này vốn xây ở xã Bạch Vân Quan, vùng ngoại ô phía tây thành phố Tân An.

Trong mắt Cung Hàn Lâm thoáng hiện một tia hưng phấn, một dự án lớn như vậy, nếu đặt ở huyện Lân, sẽ là một động lực kinh tế vô cùng to lớn đối với huyện Lân. Ông ta biết Bành Viễn Chinh quan hệ rất rộng, có thể nói là thần thông quảng đại, nếu Bành Viễn Chinh nói như vậy, chắc chắn là không nói chơi.

- Viễn Chinh, chúng ta lên thành phố vận động một chút, tranh thủ đưa dự án này về huyện.

Cung Hàn Lâm cười hà hà, vỗ vai Bành Viễn Chinh nói:

- Cậu có nhiều đường để "binh", lại có quan hệ với lãnh đạo thành phố, không có cậu, làm sao chuyện này có thể thành?

Bành Viễn Chinh thở ra một cái, nhún vai:

- Tôi sẽ cố gắng hết sức thử một chút xem sao, nhưng không có gì chắc chắn.

Thật ra, Bành Viễn Chinh đã sớm có ý tưởng này, nhưng không nói ra. Bởi vì đây là kế hoạch của Ủy ban nhân dân thành phố, còn đang ở trong giai đoạn nghiên cứu luận chứng, chưa được công khai. Mà Chu Quang Lực lại là lãnh đạo không ưa hắn, hắn muốn giành dự án trong tay Chủ tịch thành phố Chu là rất khó khăn.

Nhưng hắn cũng đã quyết định, có khó khăn đến mấy cũng phải tranh thủ một chút. Dù sao, dự án đầu tư lớn như thế này, mang lại giá trị sản lượng công nghiệp khổng lồ, đối với phát triển kinh tế của huyện Lân, lợi ích không gì sánh kịp.

Hai người vừa nói chuyện, vừa đi dọc theo bùng binh quay trở về. Trên đường đi, Bành Viễn Chinh lại nói về dự án khai thác nước khoáng sâu. Nước suối trên núi Phượng Hoàng, nổi tiếng gần xa, Bành Viễn Chinh định xây một nhà máy nước khoáng ở chân núi, ngành sản xuất nước khoáng đóng chai đầu những năm 90 đang bắt đầu phát triển.

Ngay từ giữa những năm 80, những thùng nước khoáng đóng chai với dung tích 5 ga – lông (khoảng hơn 20 lít) đã rất phổ biến ở nước ngoài, Hồng Kông cũng đã bắt đầu sản xuất nước khoáng đóng chai "Khuất thần thị". Nhưng ở trong nước thì không có nhà máy nào sản xuất. Năm 1991, nước khóang đóng chai Nam Hải mới ra đời.

Trong thời kỳ đầu cải cách, người trong nước coi việc dùng nước khoáng đóng chai là tượng trưng cho địa vị, các thùng nước khoáng được bày biện trong những gia đình giàu có. Giá nước khoáng rất cao, lúc đó một thùng nước khoáng được bán với giá 120 tệ. Đến bây giờ, nước khoáng không còn là xa xỉ phẩm, nhưng vẫn là một ngành sản xuất mới mẻ, có triển vọng trên thị trường.

Cung Hàn Lâm hết sức tán thành, hai người nhất trí để Ủy ban kinh tế và thương mại vận hành dự án này, đương nhiên, tốt nhất là kêu gọi nhà đầu tư nơi khác tới xây dựng nhà máy.

Hai lãnh đạo chủ yếu của Ủy ban nhân dân huyện, cười cười nói nói, xác định ý tưởng công tác trong tương lai trước mắt. Hai người không muốn ngồi trong phòng làm việc, cứ vừa đi vừa nói như vậy hơn 40 phút, nói được không ít chuyện.

Có hai cô gái trẻ tuổi dắt xe đạp đi tới, lúc gặp thoáng qua, một người đột nhiên kêu lên:

- Chủ tịch huyện Bành!

Bành Viễn Chinh hơi ngạc nhiên nhìn lại, nhận ra đó là một nữ giáo viên hôm đó ngăn cản hắn lại ở trường trung học, hình như là cô giáo họ Trương. Bên cạnh cô, chính là người đã từng gặp vài lần và để lại ấn tượng sâu sắc đối với hắn, cô giáo Bạch Tuyết.

Bành Viễn Chinh cười cười, chào:

- Cô Trương, cô Bạch.

Cô giáo Trương chỉ buột miệng gọi Bành Viễn Chinh theo phản xạ tự nhiên, sau khi chào hỏi xong, cô cũng không biết phải nói gì với vị lãnh đạo huyện này.

Bành Viễn Chinh nhìn lướt qua hai người, gật đầu chào hai người xong, tiếp tục theo Cung Hàn Lâm quay về.



Hơn 8 giờ tối cùng ngày, đại đội bảo vệ trị an và đại đội cảnh sát hình sự đột nhiên hành động, cùng với sự phối hợp của mấy đồn công an, chuẩn bị sẵn sàng tiến hành kiểm tra một loạt 23 điểm vui chơi giải trí, hộp đêm, phòng chơi game…, căn cứ vào tin tức thu thập trước đó, dự định phá tan mấy hang ổ đánh bạc bí mật.

Tạ Huy ở lại Cục trấn giữ, phối hợp chỉ huy, Trọng Tu Vĩ đích thân dẫn đội.

Gần thời điểm hành động hai tiếng, ngoài dự liệu của Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ, các đói tượng ma túy và mại dâm đều mai danh ẩn tích, các địa điểm ăn chơi hoàn toàn vắng vẻ, cho dù cảnh sát nỗ lực điều tra cũng không ra bất cứ vấn đề gì. Mà xông vào mấy "động đánh bạc" cũng không bắt được ai.

Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ biết ngay là đã lộ bí mật. Chiến dịch kiểm tra trên quy mô lớn lần này đã chấm dứt trong thất bại, không công mà lui.

Trận chiến mở màn không thắng lợi, ngược lại còn lãng phí công sức, Tạ Huy và Trọng Tu Vĩ nhìn nahu, sắc mặt vô cùng khó coi, không biết phải báo cáo với Bành Viễn Chinh như thế nào.

Gần 11 giờ khuya, Tạ Huy ngẩng đầu lên, thở dài một tiếng:

- Lão Trọng, cô dâu xấu rốt cuộc cũng phải gặp cha mẹ chồng, Chủ tịch huyện Bành đang chờ ở văn phòng, chúng ta phải đến báo cáo thôi!

Sắc mặt Trọng Tu Vĩ âm trầm, đột nhiên giậm chân:

- Hết sức giữ bí mật, vẫn lộ bí mật, quả thật làm người ta tức chết được! Người để lộ bí mật, nhất định là lãnh đạo trong Cục, điểm này không còn nghi ngờ.

- Cũng có thể là người của đồn công an.

- Không thể nào! Tôi chỉ báo cho đồn công an 10 phút trước khi hành động, nếu bọn họ có mật báo, cũng không còn kịp.

Trọng Tu Vĩ căm tức phẩy tay:

- Đi thôi, tới nghe Chủ tịch huyện Bành "giũa" một trận!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status