Cao quan

Chương 546: Ám hiệu của Bí thư Thành ủy


Tào Dĩnh xách mấy túi nước trái cây, do dự đi vào nhà của Hác Thuần Đào, bấm chuông cửa.

Người mở cửa là Hác Lệ, con gái của Hác Thuần Đào, cũng là bạn học của Tào Dĩnh. Hai người học cùng trường đại học nhưng không cùng khoa. Quan hệ hai nhà vốn không tệ, mà hai cô còn là đồng học, thường ngày vẫn lui tới, xem như là mật thiết.

Hác Lệ thấy Tào Dĩnh, dường như hơi bất ngờ, tuy nhiên cô vẫn gượng cười một tiếng, mở cửa cho Tào Dĩnh vào, rồi hướng về phía cửa phòng khách gọi lớn:

- Ba, mẹ, tiểu Dĩnh tới!

Hác Thuần Đào đang ở trong phòng khách buồn bực hút thuốc lá, xem ti vi, còn mẹ của Hác Lệ đang ở trong bếp nấu cơm tối. Nghe nói Tào Dĩnh tới, mẹ Hác Lệ không ra, Hác Thuần Đào cau mày, thản nhiên nói:

- Tiểu Dĩnh, ngồi đi.

Tào Dĩnh nhận ra sự lãnh đạm của người Hác gia, nhưng hai ngày nay, đã thấy nhiều cách cư xử này, cũng không quan tâm. Dù sao hôm nay cô theo lời dặn của Bành Viễn Chinh tới dò xét thái độ của Hác Thuần Đào, không cần quan tâm những chuyện này.

Cô thầm cắn răng, nhẹ nhàng đi tới nói:

- Chú Hác, cháu muốn hỏi chú, ba cháu rốt cuộc phạm tội gì? Bây giờ một chút tin tức cũng không có, khiến nhà cháu rất lo lắng…

Khóe miệng Hác Thuần Đào hơi trễ xuống.

Chuyện của Tào Đại Bằng xảy ra khá đột ngột. Cả ngày hôm nay, thông qua các mối quan hệ, rốt cuộc ông ta hỏi thăm được và biết lần này Tào Đại Bằng nhất định xong đời. Ông ta đắc tội với lãnh đạo chủ yếu của Sở, lãnh đạo Sở đập bàn, yêu cầu Ban Kỷ luật Thanh tra điều tra Tào Đại Bằng. Mặc dù chuyện này tương đối bí mật, nhưng đối với lãnh đạo cao cấp của Sở, thì không phải là chuyện bí mật gì.

Hác Thuần Đào vốn cho là có người tố giác Tào Đại Bằng, nên trong lòng ông ta cũng không yên, có thể có người cũng tố giác ông ta không đây?

Cứ như vậy, Hác Thuần Đào liền xác định, việc không có liên quan tới mình, dĩ nhiên đứng xa mà nhìn.

- Tiểu Dĩnh à, chú với ba cháu là đồng nghiệp nhiều năm, cũng là bằng hữu lâu năm. Chuyện của ba cháu, chú rất bất ngờ và cũng rất đau lòng! Bây giờ tổ chức đang tiến hành thẩm tra đối với ba cháu. Chú hy vọng cháu và mẹ cháu có thể tận lực phối hợp với sự điều tra của tổ chức, tranh thủ một kết quả tương đối tốt nhất.

Hác Thuần Đào cười, thở dài nói.

Tào Dĩnh nghe những lời này, trong lòng tức giận. Cô không nghĩ Hác Thuần Đào có thể có thái độ như vậy! Cha của cô rốt cuộc có vấn đề hay không, còn chưa có kết quả, nhưng lời lẽ của Hác Thuần Đào cứ như thể cha cô chắc chắn có tội rồi vậy.

- Chú Hác, cháu chỉ muốn xác định, cha cháu có thật sự phạm tội không?

Tào Dĩnh cắn môi nói.

Hác Thuần Đào khoát tay, trầm giọng nói:

- Chú không thể xác định. Nhưng tổ chức đã cách chức cha cháu, cha cháu đang tiếp nhận điều tra của Ban Kỷ luật Thanh tra, trong lòng cháu phải chuẩn bị tư tưởng trước!



Bành Viễn Chinh thở dài, khuya nay hắn phải về thành phố để lấy một ít quần áo. Hắn ra khỏi văn phòng, đến trước lầu đón xe, mà Đổng Dũng và Ninh Hiểu Linh cũng vừa lúc muốn lên xe trở về thành phố, ba người gặp nhau, Ninh Hiểu Linh cười chào:

- Chủ tịch huyện Bành!

- Ừ, đồng chí Hiểu Linh!

Bành Viễn Chinh cười, đáp.

Đổng Dũng hơi lúng túng, từ sau lần "đòi xe", quan hệ giữa y và Bành Viễn Chinh có phần gượng gạo, y một mực tránh chạm mặt Bành Viễn Chinh.

Đổng Dũng vừa định chào hỏi, lại thấy Bành Viễn Chinh đã mở cửa lên xe. Chiếc chuyên xa của Bành Viễn Chinh tung bụi mà đi, Đổng Dũng cũng trầm mặt lên xe. Ninh Hiểu Linh thầm lắc đầu.

Cô có phần không hiểu nổi suy nghĩ của Đổng Dũng. Y dĩ nhiên là cán bộ cấp phó huyện, thời gian nhậm chức dài, nhưng trong bộ máy Ủy ban nhân dân huyện Lân, y xếp hạng gần chót, còn Bành Viễn Chinh tuy trẻ tuổi, thời gian nhậm chức không lâu, nhưng năng lực, thế lực cho tới đầu óc và thủ đoạn, thì Đổng Dũng không thể so sánh. Y không chủ động cúi người xuống, như vậy vô tình hay cố ý gây mâu thuẫn với Bành Viễn Chinh, người chịu thiệt thòi sẽ là y.

Bành Viễn Chinh trở lại thành phố, đi trước đến Thành ủy, Hàn Duy đang ở trong phòng làm việc chờ hắn.

Bành Viễn Chinh vội vã vào trụ sở Thành ủy, Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham chậm rãi đi ra, đúng lúc nhìn thấy hắn.

Bành Viễn Chinh lấy lại bình tĩnh, vội vàng dừng bước chào hỏi:

- Bí thư Đông Phương! Ngài tan việc rồi sao?

Đông Phương Nham cười:

- Đồng chí Viễn Chinh, sao trùng hợp thế? Đến tìm lão Hàn à?

- Dạ, Bí thư Đông Phương, tôi tới báo cáo công tác với Bí thư Hàn, chính là về dự án Trung tâm thương mại.

Bành Viễn Chinh cười trả lời.

Đông Phương Nham ừ, gật đầu, tiếp tục sải bước mà đi. Nhưng đi được vài bước, đột nhiên ông ta xoay người lại, nói:

- Đồng chí Viễn Chinh, cậu đưa tập đoàn Hoa Thương Singapore đến huyện đầu tư sao?

- Dạ, Bí thư Đông Phương.

Bành Viễn Chinh thấy Đông Phương Nham dường như có chuyện muốn nói, vội vàng đi tới.

- Ở tỉnh Giang Nam, tập đoàn Hoa Thương có một dự án hóa chất dầu mỏ vừa xây dựng xong phải không? Tôi có đứa cháu làm việc ở đó…

Đông Phương Nham làm như thờ ơ nói:

- Thực lực của xí nghiệp này rất mạnh, nó có thể ở lại thành phố chúng ta, là cậu lập công lớn!

Mắt Bành Viễn Chinh lóe sáng, cười:

- Bí thư Đông Phương, đây là một xí nghiệp có thực lực của Singapore, ông chủ xí nghiệp là người gốc Hoa, tới thành phố chúng ta đầu tư, là cũng có ý muốn báo đáp tổ quốc, tạo phúc cho người dân, chúng ta có thể hợp tác với một xí nghiệp như vậy, dừng chân lâu dài là chuyện tốt.

- Không sai. Tốt lắm đồng chí Viễn Chinh, tôi còn có việc, cậu đi lo công việc của cậu đi.

Đông Phương Nham cười ha hả, vỗ vỗ vai Bành Viễn Chinh, rồi đi.

Trong lời của ông ta có ẩn ý gì, dĩ nhiên Bành Viễn Chinh có thể hiểu được, chẳng qua là, loại chuyện này, Đông Phương Nham không thể nói rõ, mà Bành Viễn Chinh cũng sẽ không hỏi, chỉ có thể ngầm hiểu ý.

Bành Viễn Chinh tiếp tục đi về phía phòng làm việc của Hàn Duy. Trên đường đi, hắn suy nghĩ về ẩn ý của Đông Phương Nham, tìm cách xử lý thích hợp. Đối với vấn đề này, có thể nói Bành Viễn Chinh rất thành thạo và khéo léo.

Báo cáo công việc với Hàn Duy xong, Bành Viễn Chinh trở về nhà ở thành phố. Ở cửa khu cư xá, hắn gặp một nhóm các công nhân viên chức lớn tuổi quen biết với Mạnh Lâm, trên căn bản là đã nhìn thấy hắn lớn lên.

Chào hỏi những người này, kể cả nhắc tới chuyện của Tào gia xong, Bành Viễn Chinh do dự một lúc, rồi từ từ đi tới trước cửa nhà Tào Dĩnh, gõ cửa.

Lưu Phương mở cửa, vừa thấy Bành Viễn Chinh, khuôn mặt đang ảm đạm của bà tươi lên một chút, nhưng rồi bà có phần lúng túng lui về phía sau một bước, nhẹ nhàng nói bằng giọng hơi khàn:

- Viễn Chinh à, mời vào! Tiểu Dĩnh, Viễn Chinh tới!

Lúc nãy trong phòng ngủ, con gái bà đã nói về việc nhờ Bành Viễn Chinh giúp, Lưu Phương ra phòng khách ngồi trên ghế salon, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, xấu hổ vô cùng. Làm sao bà có thể ngờ, có ngày Tào gia xuống dốc như thế này, càng không nghĩ đến, trong lúc Tào gia khốn khó, người tới giúp đỡ lại là Bành Viễn Chinh, tên tiểu tử ngày xưa bị bà rẻ rúng coi khinh!

"Ai giàu ba họ, ai khó ba đời; sông có lúc người có khúc", Lưu Phương nhớ tới mấy câu thành ngữ dân gian, mặt đỏ bừng, không biết chui vào đâu.

- Tào Dĩnh, đó là nguyên văn lời Hác Thuần Đào nói?

Bành Viễn Chinh cau mày hỏi.

Tào Dĩnh xấu hổ và giận dữ gật đầu. Tính cách của cô dịu dàng điềm đạm, không màng danh lợi, nhưng chuyện liên quan đến sự an nguy của cha ruột, khiến cô cũng phải nổi giận.

Bành Viễn Chinh trầm ngâm suy nghĩ một lát. Theo phản xạ, móc thuốc ra định châm lửa, chợt nghe "tách" một tiếng, trước mắt xuất hiện một ngọn lửa nhỏ.

Tào Dĩnh cầm trong tay một cái bật lửa xăng bằng inox, phía sau ngọn lửa, trên khuôn mặt tái nhợt của cô thoáng một chút hồng.

Bành Viễn Chinh thấy lòng rung động. Cái bật lửa này có ấn tượng đậm sâu đối với hắn. Ngày đó, hắn và Tào Dĩnh đi dạo phố, khi tới cửa hàng bách hóa, phát hiện cái bật lửa có hình dáng đặc biệt này, Tào Dĩnh nói sẽ mua cho hắn làm quà sinh nhật, đáng tiếc là sau đó hai người bị vợ chồng Tào Đại Bằng ngăn cản không cho gặp mặt, từ đó không hề lui tới.

Không biết Tào Dĩnh mua cái bật lửa này khi nào.

- Đây là cái bật lửa ngày đó anh thích, sau tôi mua về, nghĩ là… Nếu anh không chê, thì cầm lấy dùng đi.

Tào Dĩnh sâu kín thở dài, đưa bật lửa tới.

Nếu như không phải lần này cha cô xảy ra chuyện, cô lại có dịp gặp Bành Viễn Chinh, nhất định Tào Dĩnh sẽ giữ cái bật lửa này mãi mãi. Đây là vật kỷ niệm duy nhất của cô về Bành Viễn Chinh.

Trong lòng Bành Viễn Chinh không khỏi thổn thức, im lặng nhận lấy.

- Tào Dĩnh, cô lập tức tới Hác gia, nói với Hác Thuần Đào vài lời…

Ánh mắt Bành Viễn Chinh hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, thản nhiên nói:

- Hãy nói rõ với ông ta, cứ dựa theo nguyên văn lời của tôi, cha cô là nhân vật số hai, Hác Thuần Đào là nhân vật số một, nhân vật số hai có vấn đề, nhân vật số một có thể sạch sẽ được sao?

Tào Dĩnh kinh hãi, ngập ngừng nói:

- Viễn Chinh, như vậy có vẻ không thích hợp lắm…

Sắc mặt Bành Viễn Chinh hết sức nghiêm túc, chân thành nói;

- Tào Dĩnh, chuyện này rất quan trọng! Cô phải biết rằng, trong chuyện của cha cô, thái độ của Hác Thuần Đào có thể là bỏ đá xuống giếng hay là khách quan công chính, lập trường của ông ta rất mấu chốt! Nhanh đi, chuyện này không thể chậm trễ được!

Tào Dĩnh do dự một chút, rồi làm theo.

Vuốt ve cái bật lửa inox trong tay, Bành Viễn Chinh thở dài.

Hắn cũng không trông đợi Hác Thuần Đào bảo vệ Tào Đại Bằng, mà trên thực tế, ông ta có muốn bảo vệ cũng không được, nhưng chỉ cần Hác Thuần Đào có tâm trạng môi hở răng lạnh, ít nhiều chống đỡ một chút áp lực của Sở, đối với Tào Đại Bằng, đó có thể là một con đường sống.

Hoặc là, điều đó cũng có thể tranh thủ được một chút thời gian. Nếu Bành Viễn Chinh đã quyết định phải giúp Tào Dĩnh, hắn nhất định sẽ giúp tới cùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status